Quên một người, tựa hồ không phải là một việc khó như vậy.
Yêu một người, cũng tựa hồ không phải một việc khó như vậy.
Mị Ảnh tận lực làm cho mình không thèm nghĩ đến
“ai đó” đã làm chính mình nhớ thương suốt mười năm, mỗi khi bánh xe thời gian trong đầu bắt đầu xoay chuyển, y miễn cưỡng chính mình đi hồi tưởng Giản Phàm thật là tốt, làm cho dung mạo Giản Phàm thời thời khắc khắc đặt tại trong lòng chính mình.
Ngay từ đầu tuy có chút ít khó khăn, nhưng bắt buộc tròn mười ngày sau, không hề như lúc trước nữa.
Hôm nay sáng sớm, Giản Phàm xuống núi hành nghề y.
Mị Ảnh gần đây thiển ngủ, dù sao trở thành ẩn vệ suốt mười năm, mỗi ngày đều ở vào trạng thái canh gác.
Ngày đó đáp ứng Giản Phàm, hai người bọn họ liền ngủ cùng giường.
Mỗi ngày ban đêm Giản Phàm ôm chặt lấy y, làm cho Mị Ảnh gối trên cánh tay mình,hành động thân thiết này khiến Mị Ảnh một mực không cách nào quen, cũng có điều không thích.
Gần đây quen độc lập, trong lúc đó có người sủng hộ, không thể nói tới không được tự nhiên.
Khách quan thì Mị Ảnh không thích ứng, Giản Phàm lại có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều, phảng phất giống như không phải lần đầu làm loại sự tình này.
Vừa mới bắt đầu một hai ngày, Mị Ảnh cũng có giãy dụa qua, nhưng cũng không thành công.
Giản Phàm người này, nhìn như dễ nói chuyện, tính tình có vẻ ôn nhu tính tình, nhưng kì thực rất khác biệt, chuyện đã quyết định, vô luận người khác nói như thế nào, vẫn là cố ý đi làm, không thể chịu dao động.
Sau, Mị Ảnh cũng chỉ hảo hảo mà theo Giản Phàm, nhưng do hắn ôm y ở trong ngực qua ban đêm.
Loại sự tình này, chỉ cần thói quen đều sẽ thích ứng, sớm muộn có một ngày, y sẽ quen nằm trong ngực Giản Phàm.
Dù sao y đã đáp ứng Giản Phàm sẽ cố thương hắn.
Suốt ngày đợi trên chân núi Giản Phàm cũng không phải nhàn nhàn vô sự có thể làm, trong một tháng, hắn lại có vài ngày xuống núi thay khổ nhân gia xem bệnh.
Hôm nay hắn lưu lại Thu Nhi làm bạn với Mị Ảnh, một mình một người xuống núi.
Mị Ảnh trong phòng đợi đến hốt hoảng, từ trong phòng ra đến bên ngoài rồi trở lại, cứ đảo quanh như vậy.
Phòng cũng không lớn, trong phòng đầu có hai gian phòng giữa, cửa phòng mở ra chính phía trước chính là phòng, dùng để ăn cơm. Mà phòng của Thu Nhi thì tại phía sau, một gian so với phòng nhỏ càng có vẻ chật vật gò bó hơn.
Ải bỏ tả hữu hai bên có hai đạo cửa gỗ, phía bên phải tiếp giáp với phòng của Thu Nhi, bên trái nghe nói là thư phòng của Giản Phàm.
Mị Ảnh cho tới nay cũng không tiến vào thư phòng của Giản Phàm qua một lần.
Đẩy tay bước vào, Mị Ảnh nhìn chung quanh một lần.
Tất cả đều là sách vở, tràn đầy.
Tủ gỗ ở vách tường bên cạnh bày đầy sách vở, đây là chỗ Giản Phàm bình thường thư giãn, không thể nói đến, trong phòng này bài trí giống như cảm giác Giản Phàm mang đến cho Mị Ảnh.
Yên tĩnh, hài hòa.
Rút ra một quyển, tùy ý mở ra, tất cả đều là thứ Mị Ảnh xem không hiểu, Mị Ảnh đành phải thả ra.
Vòng quanh thư án bước đi thong thả vài bước, ngón tay nhất nhất mơn trớn mặt bàn, bút lông, nghiên mực ──
Dừng lại, mục quang ngưng lại.
Đây là…… y?
Thư án một bên xếp đặt trương họa, hình dáng, thần vận không một chút nào không giống y.
Nâng lên, Mị Ảnh cẩn thận xem kỹ lại vài lần.
Tựa hồ lại không quá giống như y, cảm giác không đúng.
Người trong bức họa, tiếu dung quá mức ôn hòa, ít nhất Mị Ảnh chưa từng cười qua như vậy, khả nghi chính là, nhân vật trong bức họa ngũ quan rõ ràng cùng y không có sai biệt.
Lạc khoản là ngày hôm trước.
Mị Ảnh buông bức họa.
“Mị Ảnh ca ca!”
Đột nhiên toát ra thanh âm, Mị Ảnh vội vàng dùng nghiên mực đè xuống bức họa, đối mặt với Trình Thu.
“Mị Ảnh ca ca, ngươi đang ở đây làm gì vậy?”
“Không có, không có gì.” Đi cách thư án, y không để lại dấu vết đem Thu Nhi mang ra thư phòng.
“Mị Ảnh ca ca, ta thấy thiệt chán, ngươi cùng theo giúp ta được không?”
“Cùng ngươi làm cái gì?”
“Ân……” Nó nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trong chốc lát sau, lộ ra nét mặt tươi cười, “Diều, chơi diều với ta!”
Thu Nhi chạy đi, lại lần nữa xuất hiện, trong tay có thêm một con diều.
“Lúc trước sư phụ xuống núi thì mua cho của ta.” Lôi kéo tay Mị Ảnh, hướng ra ngoài phòng.
Một đường kéu ra bên ngoài, chạy thêm một đoạn đường lúc sau, đi vào một mảng lớn thảo nguyên không cùng trống trải.
Con diều thứ này cũng là Mị Ảnh lần đầu đụng phải, y từ đầu hoàn toàn không biết làm như thế nào để chơi, cuối cùng vẫn là Thu Nhi chỉ y cách trảo hảo con diều, mà nó thì lôi kéo đầu dây bên kia.
Y đi theo Thu Nhi chạy ở phía sau, Thu Nhi tốc độ không nhanh, liên tục thử rất nhiều lần, như trước không cách nào thành công làm cho con diều bay lên.
“Để ta thử xem xem.”
Cầm qua con diều, Mị Ảnh nắm chặt đầu dây, điểm đủ, sử dụng khinh công tại trên thảo nguyên chạy như bay, chậm rãi nới lỏng cuốn dây, cước bộ cũng dần dần thả chậm.
Cuối cùng dừng lại, nhìn con diều đã cách mặt đất càng lúc càng xa.
Con diều bay lên trời như một con chim đang giương cánh bay cao, thỉnh thoảng lại chao cánh.
Thu Nhi ở một bên vui mừng khôn xiết vỗ tay, “Mị Ảnh ca ca thật là lợi hại!”
Khom người làm cho Trình Thu cầm ổn dây diều.
Đột nhiên một hồi nổi lên gió mạnh, thổi loạn mái tóc hai người, Trình Thu tóc đen trên trán theo gió tán bay, lộ ra ngạch mặt, thấy được một đạo vết sẹo đột ngột xuất hiện ở phía trên mắt trái của nó.