Giản Phàm lại cùng muội tử của Kỉ Vân hôn môi?!
Tốt lắm!
“Mẹ kiếp, thì ra đây mới là mục đích của ngươi!” Nghiến răng nghiến lợi, sóng dữ hỏa hoa trong nháy mắt tràn ngập hai mắt Mị Ảnh, trong ngực vừa tức vừa đau, dùng sức đóng cửa phòng, Mị Ảnh quay đầu rời đi.
“Mị Ảnh…… Không phải như thế……” Giản Phàm muốn đuổi theo, một bàn tay nhỏ bé tuyết trắng nắm chặt vạt áo hắn.
“Đau ── Giản đại phu…… Bụng của ta đau quá……” Kỉ Khiết ngồi chồm hổm một tay vuốt bụng, một tay cầm lấy Giản Phàm, không có nới lỏng.
“Có thể……” Giản Phàm bối rối nhìn bên ngoài, lại nhìn nhìn Kỉ Khiết bên cạnh, không biết nên như thế nào cho phải, chần chờ một chút, có chút thở dài, ngồi xổm người xuống, lời nói nhẹ nhàng mở miệng,“Giản cô nương đau ở đâu?”
“Cái này, ở chỗ này……” Nàng vuốt bụng trái, mặt không có nửa phần huyết sắc.
“Lại phát bệnh, đây là thuốc, ngươi trước tiên ăn vào ức chế xem.” Lấy ra chén nước ở trên bàn đưa cho nàng.
Nắm chặt cái chén uống một ngụm, mày ngài nhíu chặt dần dần thả lỏng, nàng thở ra một hơi. “Giản đại phu, cám ơn ngài.”
“Nói chi vậy, cái này vốn nên là chức trách của ta.” Vừa nói đồng thời ánh mắt hướng cửa bên cạnh nhìn lại, lông mày Kỉ Khiết thả lỏng ngược lại là Giản Phàm nhăn mày.
Kỉ Khiết hai tay nâng chén, nói: “Giản đại phu, vừa rồi lời của ── ngài như đã quên a, ta vô ý nói ra làm cho ngài làm phức tạp. Còn có…… Mị Ảnh công tử y là gì của ngài? Bằng hữu, hoặc là ── tình nhân?” Nàng dò xét hỏi, hiển nhiên Mị Ảnh dị thường giận tím mặt thần sắc lọt vào trong mắt Kỉ Khiết.
Giản Phàm nhìn nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Ta vốn là vô tình giấu diếm quan hệ cùng y, Mị Ảnh cố ý không mở miệng nói rõ. Đúng vậy, ta cùng y xác thực là tình nhân, nhưng y đã không có ý định nói, vậy cũng thỉnh cầu Kỷ cô nương đừng tuyên truyền ra ngoài, xem như ước định nho nhỏ của ta cùng cô nương.”
Kỉ Khiết cúi đầu xuống, “Ta hiểu được, Giản đại phu mau đuổi theo Mị Ảnh a.”
“Đa tạ cô nương.” Giản Phàm hảo thoát thân, tốc độ dồn dập đi ra tiểu phòng, không khó nhìn ra hắn lòng nóng như lửa đốt.
Ánh mắt ái mộ của Kỉ Khiết thẳng nhìn theo Giản Phàm, mãi cho đến khi thân ảnh hắn dần dần đi xa cũng không từng thu hồi.
Tại trong nội đường tìm một vòng, tính cả hoa viên đình viện Giản Phàm cũng đi tìm, chính là không gặp được Mị Ảnh.
Y bị chọc tức a? Mị Ảnh tính tình nóng nảy, nếu là không sớm một chút cùng y mở miệng giải thích sở sở rõ ràng, chỉ sợ ngày sau khó nói.
Hắn ở trong nội đường tìm không ra y, xem bộ là ra ngoài đi vòng quanh giải sầu đi.
Giản Phàm lập tức cất bước rời y đường, tại phụ cận tìm một lần.
Mấy ngày gần đây, hắn ít cùng Mị Ảnh xuất môn, hơn phân nửa thời gian đợi tại trong y đường bắt mạch chữa bệnh, hoàn toàn….
không rõ Mị Ảnh sẽ tới nơi nào.“Đáng chết!” Dưới tình thế cấp bách, Giản Phàm gầm nhẹ một tiếng.
Sẽ chạy đi đâu?Mị Ảnh, đừng để ta tìm không được ngươi, đừng làm cho ta lần nữa chịu cảm giác mất đi khiến lòng đau nhức.Đừng rời bỏ ta.Kỉ Khiết một phen trái lo phải nghĩ, một phút sau, nàng đứng lặng tại ngoài cửa phòng Kỉ Vân, đưa tay gõ vài cái.
Lập tức, bên trong truyền đến thanh âm “Cửa không khóa”, nàng xoa xoa tay đẩy cửa tiến vào.
“Ca……”
Trước bàn vuông, Kỉ Vân đang chăm chú thưởng thức hương rượu nguyên chất, nâng mắt, hắn cười nói: “Tiểu Khiết, có chuyện gì quan trọng không?”
“…… Có chuyện, không biết ngươi có biết không?”
Đặt chén gỗ xuống, không yên lòng nói: “Chuyện gì?”
“Về Mị Ảnh cùng Giản đại phu.”
Lời này hấp dẫn chú ý của Kỉ Vân, hắn dỡ xuống vẻ không quan tâm, nghiêm trang nói: “Ngươi nói. Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?”
“Không…… Không phải, là về quan hệ của Mị Ảnh cùng Giản đại phu……” Kỉ Khiết hạ giọng, chậm rãi nói ra.
Trong ngực nổi lên buồn bực, đau đớn một điểm một điểm bắt đầu gặm nhấm.
___________________
Đáng giận!
Con mẹ nó!
Hỗn trướng!
Nặng nề buông cái chén, lấy rượu tiếp tục đổ vào trong chén, nâng chén uống vào. Y không ngừng lặp lại động tác giống nhau, vòng đi vòng lại.
Thần trí mờ mịt, có thể là do ngực nổi lên vị chua rõ ràng đau đớn khiến lông mày y không cách nào thư hoãn.
Cái gì mà quan tâm y, cái gì mà yêu mến y, tất cả đều là gạt người!
Tiếp tục động tác rót rượu, không bao lâu bầu rượu đã thấy đáy, y say cao giọng hét:“Tiểu nhị, lại đến một bình rượu!”
Tiểu nhị cười ha hả nâng bầu rượu nặng trịch tiến về phía trước, “Khách quan, rượu của ngài.”
Mị Ảnh ứng thanh, phất tay muốn hắn xuống dưới, để ý cũng không thèm ý tiểu nhị, tiểu nhị thật cũng không chú ý, dù sao đến có bạc chính là Đại lão gia.
Tiểu nhị lui ra, Mị Ảnh tiếp tục cuồng uống rượu.
“Chỉ dùng chén, không chê quá bất tiện sao?” Sau lưng truyền đến lời nói mang theo tiếng cười, Mị Ảnh nghiêng đầu liếc qua, gặp Kỉ Vân chẳng biết lúc nào đứng phía sau y, cười mỉm phe phẩy cái quạt, mười phần bộ dáng công tử văn nhã.
Thấy Kỉ Vân, liền nhớ tới hình ảnh liên quan tới Kỉ Khiết sau giờ ngọ trong lúc vô tình đụng phải khiến y nổi lên lửa giận, Mị Ảnh hừ lạnh một tiếng, xoay qua không có ý định để ý tới.
Kỉ Vân bước đến, cùng y đối mắt, lặp lại nói: “Chỉ dùng chén, không chê quá bất tiện?”
“Hôm nay thời tiết thật tốt.” Đem Kỉ Vân trở thành người tàng hình, Mị Ảnh nâng bầu rượu hướng phía bàn không có người ngồi đi tới.
“Ai ai, ngươi đừng không đếm xỉa đến ta.” Như cái kẹo cao su, Kỉ Vân dính theo phía sau y, cũng ngồi cùng bàn. “Như thế nào, tâm tình không tốt? Có chuyện phiền lòng?”
“Không bằng ta cùng ngươi uống rượu?”
Miệng bĩu một cái, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
“Đừng vô tình như vậy……”