[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh

Chương 56

『 Ta nghe Hoàng Thượng nói rồi.』 Đêm đó, Quỷ Ảnh sau khi biết được tin tức, lập tức đuổi tới phòng của y.

『 Ngươi biết?』

『 Ngươi phải trở về với hắn?』

『 Cái này là trao đổi với tính mạng của Bạt Thác Vô, ta…… bị bất đắc dĩ.』

── Bị bất đắc dĩ……

Không phải do chính mình, mạng của y là thuộc về Hoàng thượng, Hoàng thượng đưa y ra làm điều kiện trao đổi, y không có cách nào nói ‘không’.

Xe ngựa trên đường nhỏ trong rừng cây đi nhanh, trong xe vẫn là một đoạn yên tĩnh kéo dài, không khí ngưng kết buồn bực, trầm trọng đè lên lòng người.

Mấy canh giờ sau, xe ngựa ngừng tại trước một tòa đại trạch, mấy tháng trước Mị Ảnh đã từng đi vào nơi này.

Vừa xuống xe ngựa, bên ngoài gia nô đang quét rác lập tức chắp tay,「 Giản đại phu, ngài tìm đến lão gia, phu nhân sao? Tiểu thiếu gia?」 Hắn hướng sau lưng Giản Phàm quan sát, liếc thấy khuôn mặt Mị Ảnh, sắc mặt khẽ biến.「 Dịch…. thiếu gia……」

「 Không, y không phải Dịch Nhi, đừng nhầm lẫn. Còn Thu Nhi, ta để nó lại trên núi đọc sách.」

Mị Ảnh rũ mi. Đừng nhầm lẫn….. Như vậy Giản Phàm đã từng nhầm qua y và Trình Dịch?

「 Phiền toái mang bọn ta đi vào.」

Người hầu liên tục gật đầu, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt chần chờ dò xét Mị Ảnh. Thực, thực sự rất giống…… Quả thực là cùng một khuôn mẫu mà in ra……

Mị Ảnh lãnh nhãn nhìn hắn, gia nô sợ tới mức vội vàng dời ánh mắt.

Nhưng là, làm cho người ta cảm giác lại bất đồng hẳn, người này lạnh quá a.

Bước đi thong thả tiến nhập chủ phòng trong đại sảnh, gia nô thỉnh bọn họ an tọa,「 Ta đi gọi lão gia, phu nhân, Giản đại phu cùng…… vị khách nhân này trước đợi một chút.」 Dò xét Mị Ảnh một lần cuối cùng, hắn nhanh chóng bước vào trong phòng.

Mị Ảnh xoay người đem đại sảnh đánh gia qua một lần.

Y quả nhiên từng sống tại nơi này a, nơi này làm cho người ta cảm giác rất quen thuộc.

Giản Phàm dựa tới hỏi y làm sao vậy, Mị Ảnh lãnh đạm không để ý đến hắn, vượt qua hắn bước ra toà nội viện, bước trên đường đá rộng rãi cứng ngắc, tựa hồ lại trở nên có chút không giống, trong ấn tượng của y mặt đất vốn là do đá vụn trải thành, có một hài tử từng ở chỗ này té ngã, trên mặt bùn đất dính đầy, máu tươi xúc mục kinh tâm(nhìn thấy mà giật mình) trên trán nhỏ xuống……

Tưởng tượng đến trái tim lại đau đớn.

Đứa bé kia đúng là Thu Nhi a. Như như lời nó nói, nguyên lai bọn họ thật sự là thân huynh đệ, chính mình lúc ấy lại vẫn lạnh lùng phủ nhận trách cứ.

Quay người, đi vào một mảnh rừng bóng cây um tùm. Chỗ nào đây? Chỗ kia có một đại thụ? Chỗ này có một tòa trì? Tràng cảnh rõ ràng quen thuộc, nhưng lại dẫn theo điểm lạ lẫm.

Cực lạ lẫm.

「 Mị Ảnh.」 Một tiếng kêu kéo suy nghĩ y lại, y quay đầu, Giản Phàm đứng tại phía sau cách y không xa, bên cạnh còn có vị đang mặc hoa phục, là một phụ nhân đã qua tuổi năm mươi.

Phụ nhân đỏ hốc mắt, nước mắt tại vành mắt đảo quanh.「 Chẳng lẽ ngươi là…… Du Nhi?」

「 Ta không phải.」 Mị Ảnh không hoảng không loạn phủ nhận.

Phụ nhân run rẩy chân đi tới vài bước, đứng trước Mị Ảnh, duỗi tay làm bộ muốn sờ y ──

Mị Ảnh thân thể cứng lại, nghĩ muốn lui ra phía sau vài bước, lại chậm chạp không nhúc nhích được thân thể.

Lòng bàn tay ấm áp sờ lên mặt của y, một cỗ dậy sóng khó có thể ngăn cản trào lên trong lồng ngực của y, y không nhúc nhích được, vô pháp động, mở to mắt, nhìn về phụ nhân đứng phía trước, nước mắt rơi đầy mặt mũi của nàng, tại đáy mắt nàng tìm thấy kích động cùng xấu hổ.

「 Du Nhi…… Du Nhi, con của ta a……」 Phụ nhân đè thấp âm thanh nỉ non tại một khắc chiếm lấy trái tim của y, con ngươi của y cũng khó khống chế cỗ ấm áp trào lên, ẩm ướt, mơ hồ.

Nương…… Là nương, thanh âm này, âm điệu này, là nương a.

Mỗi khi vào đêm, bài hát ru bên tai dỗ dành y chìm vào giấc ngủ, là nương. Khi y đáy lòng bị thương, bị cha mắng, an ủi y, trấn an y, là hai bàn tay nương.

「 Ta ──」 Y không nói nên lời, khuôn mặt mẫu thân trước mắt sớm đã bị nước mắt làm cho mờ mịt.

「 Đủ rồi…… Cái gì cũng không cần phải nói…… Trở về là tốt rồi…… Không có việc gì là tốt rồi……」 Phụ nhân ôm y, cái ôm này phảng phất giống như trong lúc chơi vơi không nơi nương tựa lập tức hiện ra một bến cảng cho y dựa vào, không hề có gió táp mưa sa, khổ đau cùng nhức nhối cũng đã qua đi.

Nương.

Nghe được tin tức, mọi người Trình gia đang quản lý cửa hàng vội vàng lập tức trở về.

Trong nháy mắt nhìn thấy Mị Ảnh, ngay cả đại nam nhân đã hiên ngang vượt qua bao sóng to gió lớn cũng nhịn không được mà nổi giận, thế kêu gia nhân chuẩn bị thức ăn chiêu đãi đám người Mị Ảnh.

Trong lúc dùn, biết được hết thảy mười mấy năm qua của Mị Ảnh đã ra sao, lại đã trải qua những việc như thế nào, mặc dù Mị Ảnh vẻn vẹn chỉ kể ra mơ hồ, Trình thị nhưng một phen nước mắt nghẹn ngào.

Nghĩ mười mấy năm qua y nơi nơi chịu khổ, nàng liền vạn phần không dễ chịu, vốn nên như Thu Nhi bình thường khoái hoạt lớn lên, lại bởi vì một hồi ngoài ý muốn mà nhận hết khổ đau, tính tình đã từng sáng sủa, lại bởi vì sự thật tàn khốc mà thay đổi.

Con của ta a, ta xin lỗi, xin lỗi.

Trình Lệ vỗ vỗ vai nàng, tự nhiên trong đầu cũng nghĩ giống nàng.

「 Đợi ở đây vài ngày a, được không?」

Mị Ảnh nghiêng đầu, Trình thị mắt ướt át, y không thể hung ác ngoan tâm cự tuyệt, chỉ có thể trầm mặc, vì vậy yên lặng nàng, Trình thị liền đem thành ngầm đồng ý, vui mừng nhướng mày.

「 Ta phải đi một chút để chuẩn bị gian phòng cho con nghỉ tạm.」
Bình Luận (0)
Comment