Nhìn thấy mấy dòng chữ này, Bùi Khiêm hoàn toàn mất hết hi vọng, không khác cái chết là bao.
Gặp nạn liên tiếp!
Xát muối vào vết thương!
Khi kết toán, bảy mươi nghìn đồng lợi nhuận chỉ chuyển hóa thành bảy trăm đồng, thế này đã đủ khiến Bùi Khiêm đau lòng rồi.
Nhưng khi đó hắn còn tự an ủi bản thân, ít nhất có thể tiếp tục đầu tư tiền lời của quỹ hệ thống vào đợt sau, đến lúc đó sẽ thâm hụt càng nhiều.
Kết quả sau khi kết toán, Bùi Khiêm phát hiện, sau mỗi một lần kết toán, dường như quỹ hệ thống đều có một giá trị cố định.
Thấp hơn giá trị cố định này, hệ thống sẽ bổ sung cho đủ!
Lần đầu tiên tiền quỹ ít nhất là năm mươi nghìn, lần thứ hai là ba trăm nghìn, nói cách khác, nếu như thời điểm này quỹ hệ thống của Bùi Khiêm nhỏ hơn ba trăm nghìn, cho dù nhỏ hơn mười nghìn hay hai trăm chín mươi nghìn, đều sẽ được bổ sung cho đủ ba trăm nghìn!
Thật ra lần kết toán trước thua lỗ hay kiếm lời cũng không ảnh hưởng đến tiền quỹ khởi điểm của giai đoạn sau, trừ phi Bùi Khiêm có thể sử dụng năm mươi nghìn kiếm được ba trăm nghìn trở lên.
Bây giờ Bùi Khiêm đã không cách nào tính toán lần này mình lỗ bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy đau lòng khôn xiết.
“Nghĩ theo chiều hướng tích cực, ít nhất ta vẫn còn có hơn bảy trăm thu nhập ngoài định mức, có thể cải thiện cuộc sống một chút…”
Nhìn quỹ hệ thống là ba trăm nghìn, Bùi Khiêm chảy nước miếng.
Đáng tiếc, hắn không thể mặc sức tiêu số tiền này.
Bùi Khiêm vào Internet Banking kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình, phát hiện quả nhiên tăng thêm bảy trăm năm mươi tư đồng sáu hào, hoàn toàn trùng khớp với con số tăng lên trong hệ thống.
Chỉ là, không có bất kỳ tin nhắn chuyển khoản nào, giống như số dư trong thẻ ngân hàng tự động thay đổi.
Bùi Khiêm đại khái hiểu được cơ chế vận hành của hệ thống.
Năng lực mạnh mẽ của hệ thống có thể trực tiếp thay đổi số dư trong tài khoản công ty và tài khoản ngân hàng cá nhân, hơn nữa sẽ không khiến bất kỳ người nào hay cơ quan nào nghi ngờ.
Năm mươi nghìn đồng hệ thống cấp phát ban đầu là nằm trong tài khoản của Công ty TNHH kỹ thuật internet Đằng Đạt, Bùi Khiêm là ông chủ của công ty, có thể sử dụng số tiền này đầu tư vào bất kỳ ngành nghề nào.
Chỉ khi nào xuất hiện hành vi vi phạm quy định, ví dụ như tiêu số tiền này vào việc ăn chơi giải trí, như vậy hệ thống sẽ lập tức thu hồi số tiền này, dừng lại giữa chừng chu kỳ chuyển đổi tài phú trước mắt, thậm chí hủy bỏ quan hệ với Bùi Khiêm!
Việc xác định hành vi vi phạm quy định cụ thể như thế nào là được phán định bởi hệ thống, nhưng vẫn tuân theo quy tắc để xác nhận.
Ví dụ như, cũng là tiêu tiền ăn cơm, Bùi Khiêm mời bạn bè ăn cơm thì không được, nhưng dùng vào liên hoan công ty, hoạt động xây dựng đội ngũ thì lại được.
Sau khi game có lợi nhuận, số tiền do nền tảng game kết toán cũng sẽ chuyển vào tài khoản của công ty, điểm này hoàn toàn giống với các công ty game khác.
Nhưng Bùi Khiêm vẫn không thể tiêu xài phung phí!
Khi hệ thống kết toán, hệ thống sẽ dựa vào biến động số dư trong tài khoản công ty, dựa theo tỉ lệ cố định chuyển hóa thành tài sản cá nhân, cũng trực tiếp thay đổi số dư trong thẻ ngân hàng của Bùi Khiêm.
Mà số tiền này mới là số tiền Bùi Khiêm có thể tự do tiêu dùng, hệ thống sẽ không hạn chế!
“Thời gian kết toán lần sau là một tháng sau.”
“Không được, lần này ta nhất định phải nghĩ cách lỗ hết toàn bộ ba trăm nghìn, một xu cũng không được sót lại!”
Bùi Khiêm từ trên giường trở mình ngồi bật dậy, bật máy tính lên bắt đầu tìm kiếm “Làm thế nào mới có thể thua lỗ”.
Kết quả tất cả nội dung tìm được đều là “Làm thế nào mới có thể không thua lỗ”.
“Baidu rác rưởi!”
Bùi Khiêm ngửa mặt nhìn lên trời, không lời nào có thể miêu tả được đau buồn căm phẫn trong lòng lúc này.
“Chiều nay không có tiết, nào nào nào, tổ đội chơi game thôi!”
Không biết là người nào hô lên, người trong ký túc xá thi nhau hưởng ứng.
Mã Dương lại từ giường tầng trên thò đầu xuống: “Anh Khiêm, chơi không? Ngươi cũng đã rất lâu không tổ đội chơi cùng bọn ta rồi, nhìn dáng vẻ âu sầu ủ rũ của ngươi… chẳng lẽ gặp vấn đề trong tình cảm?”
Vấn đề tình cảm cái beep.
Còn quan trọng hơn vấn đề tình cảm nhiều, năm mươi nghìn đồng sắp đến tay ta bay đi rồi!
Bùi Khiêm lười chẳng muốn nói gì, cũng không thể nói gì.
Bởi vì hệ thống quy định, Bùi Khiêm không thể dùng bất kỳ cách nào để tiết lộ hay ám chỉ sự tồn tại của hệ thống và thách thức trong đó cho bất kỳ người nào, thậm chí không thể khiến cho người ta nổi lòng nghi ngờ quá lớn.
“Được, hôm nay chơi một ván với các ngươi.” Bùi Khiêm bật máy tính lên, mở ‘Thần Khải’ ra.
Trước đó Bùi Khiêm đã từng nghiên cứu rồi, game ‘Thần Khải’ này không khác DOTA là mấy, mặc dù hắn chơi không phải quá tốt, nhưng cũng không quá tệ.
Dựa vào sự hiểu biết vượt mức của Bùi Khiêm, với cấp bậc đối chiến trong phòng ngủ này, nếu thuận lợi chắc hẳn vẫn có thể gánh team này.
Mã Dương rất vui vẻ: “Anh Khiêm đến rồi, chắc chắn chúng ta sẽ đánh bại ký túc xá đối diện!”
Thoáng chốc, trong phòng ngủ vang vọng tiếng bàn phím, tiếng click chuột, thi thoảng còn xuất hiện vài tiếng kêu gào.
“NICE!”
“Trâu bò!”
“Xuất sắc, xuất sắc, xuất sắc quá rồi!”
“Mã Dương, ngươi đâu rồi!”
“Lão Mã, sao lần nào combat tổng đều không có ngươi vậy! Con mẹ nó đừng đẩy lẻ chứ!”
Chiến đấu căng thẳng kịch liệt khiến Bùi Khiêm tạm thời quên đi nỗi đau buồn năm mươi nghìn đồng, nhanh chóng đắm chìm trong game.
Mặc dù Bùi Khiêm cũng chưa quen thuộc game ‘Thần Khải’ này, nhưng được hưởng lợi từ hiểu biết đầy đủ về các game tương tự trong trí nhớ, khi đánh vẫn thường gánh team!
Nửa tiếng sau.
“Thua trận!”
Bùi Khiêm nhìn căn cứ phe mình bị nổ tung tóe trên màn hình, lại nhìn thành thích chiến đấu của bản thân trên góc phải.
11-2-7.
“Mẹ nó thế này… mà cũng thua được…”
Bùi Khiêm thật sự muốn ói, đầu trận chơi rất tốt, hắn chém giết khắp nơi, cực kỳ thuận lợi, kết quả giữa trận đánh không lại, cuối trận thua combat tổng, trực tiếp bị đẩy ngang.
Ánh mắt đảo qua bốn đồng đội, thành tích chiến đấu “2-2-2” của Mã Dương khá là chói mắt.