Người vô sỉ thì Nguyên Mẫu Đơn đã thấy quá nhiều, nhưng người vô sỉ lại còn xảo trá như Hàn Nghệ thì mới gặp lần đầu.
Nàng hôm nay đến đây vốn là muốn tìm Hàn Nghệ tính sổ cái chuyện hôm ấy làm nàng mất mặt. Nhưng thật không ngờ, nàng còn chưa mở miệng, Hàn Nghệ đã trả đũa trước.
Nguyên Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhưng không biết nói sao cho tốt. Hàn Nghệ mặt ngoài nói rằng không tặng thỏ khuê mật cho nàng, còn nói bị mất này nọ, nhưng giờ con thỏ khuê mật lại kia lại thật sự trong tay nàng.
Dương Phi Tuyết là người biết tình hình thực tế, liền nén cười, liếc mắt về phía Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, ngươi đúng là quá xấu rồi."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ta xấu cái gì? Ta chẳng qua là làm mất một con thỏ khuê mật, nhưng sao trông các ngươi còn sốt ruột hơn ta vậy?"
Dương Phi Tuyết sẵng giọng: "Ngươi còn còn ở đây xạo xạo. Hôm đó, ngươi..."
"Phi Tuyết!"
Nguyên Mẫu Đơn lập tức cắt lời Dương Phi Tuyết: "Đừng nói nữa."
Tuy nàng và Hàn Nghệ rất ít gặp nhau, nhưng Hàn Nghệ mà mở mồm, thì liền lừa người không đền mạng. Nếu nói ra, nàng sợ Hàn Nghệ sẽ lại vu tội cho nàng ăn trộm. Cuối cùng, biện pháp duy nhất của nàng để đối phó Hàn Nghệ, chính là xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Muốn gây phiền toái cho ta hả, hô hô, ca là ai chứ, cô tìm nhầm đối tượng rồi nha. Ta mà tặng cho cô, thì cô chỉ có thể nhận, không muốn nhận cũng phải nhận. Hàn Nghệ âm thầm cười, duỗi tay nói: "Không sao, không sao, không phải chỉ là một con thỏ khuê mật thôi sao. Mất thì cũng đã mất rồi. Mời hai vị ngồi, ngồi đi nào."
Còn ngồi á? Ngồi nữa sẽ chết người đấy. Nguyên Mẫu Đơn nổi giận đùng đùng, nói: "Phi Tuyết, chúng ta đi thôi."
Dương Phi Tuyết "A" lên một tiếng. Thế này khó xử nha, không khỏi nhìn Hàn Nghệ một cái.
Hàn Nghệ thở dài: "Đi đi, đi đi, có lẽ về sau các cô khó có thể thấy ta rồi."
Câu nói nghe quai quái nha.
Dương Phi Tuyết kinh hãi: "Hàn Nghệ, chẳng lẽ ngươi mắc phải bệnh nan y?"
Ta nói này Dương cô nương, cô có thể nói được câu nào hay hơn được không. Hàn Nghệ lắc đầu: "Không phải. Chỉ là ta thấy "Ngày phụ nữ" rất khó duy trì."
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng ta thấy ngươi làm rất tốt mà. Cờ nhảy cũng rất được nữ nhân ưa thích. Ta nhìn bên ngoài kín đến không còn chỗ ngồi, là biết ngươi nhất định còn trữ bàn cờ nhảy, nên mới cùng Mẫu Đan tỷ tới tìm ngươi chơi cờ."
Hàn Nghệ nói: "Dương cô nương à, nếu cờ nhảy mà không hay, thì khác gì ta cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Nhưng ta không thể mỗi ngày đều phát minh một đồ chơi mới để cho các người giải sầu được. Ta cũng không có cái bản lĩnh đó đâu. May mắn hôm nay trời nắng, nếu là trời mưa xuống, thì làm sao đây? Kịch nói dù có hay, một ngày cũng chỉ có thể diễn nhiêu đó. Khoảng thời gian còn lại thì nên làm cái gì bây giờ. Vậy nên ta mới nói, mộng tưởng luôn tốt đẹp, còn hiện thực luôn tàn khốc. Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là kế lâu dài."
Nguyên Mẫu Đơn liếc xéo Hàn Nghệ: "Ngươi có gì thì nói thẳng ra đi. Hà tất phải cố lộng huyền hư."
Nàng biết Hàn Nghệ cũng cực khổ lắm mới làm ra được "Ngày phụ nữ" này, chắc chắn là đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không đi kêu khổ ngay từ ngày đầu tiên, điều này nói lên trong lời có huyền cơ.
Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, đưa tay nói: "Mời ngồi, mời ngồi. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."
Nguyên Mẫu Đơn khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn ngồi xuống. Dương Phi lè lưỡi, cũng ngồi xuống.
Hàn Nghệ ngồi ở giữa hai nàng, bởi vì là bàn tròn nên ngồi đâu cũng là ngồi giữa. Liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, cười nói: "Mẫu đơn nương tử, kỳ thật ta rất muốn cùng cô giao hợp..."
"Hử?"
Nguyên Mẫu Đơn hai mắt trợn trừng.
Dương Phi Tuyết càng kinh hãi.
"À không, không phải. Là hợp tác. Là hợp tác!"
Hàn Nghệ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thầm nghĩ, ta đã bao lâu rồi không gần gũi nữ nhân nhỉ, lời ngu xuẩn như vậy mà cũng nói ra được, vội vàng lại giải thích: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Đã mệt mỏi nhiều ngày rồi, đầu óc có chút thiếu minh mẫn."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi còn dám nói bậy như vậy nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi."
"Tự cắt. Ta sẽ tự cắt!"
Hàn Nghệ lau mồ hôi, vội vàng quay về vấn đề chính: "Không biết ý Mẫu đơn nương tử như thế nào?"
Nguyên Mẫu Đơn hỏi: "Hợp tác gì?"
Hàn Nghệ trả lời: "Ta ho vọng cô có thể kéo Nữ Sĩ Các tới hẻm Bắc của ta. Mặt khác, mở thêm một cửa hàng hoa quả và cửa hàng bán hoa ở đây. Việc này đối với Nguyên gia các cô có lẽ không khó nhỏ."
Nguyên Mẫu Đơn hỏi: "Vì sao?"
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Mấy ngày nay ta luôn suy xét, nếu muốn thay đổi nữ nhân, dựa vào kịch thôi không thể thực hiện được. Bởi vì giữa nữ nhân với nhau, không chỉ có xem kịch đơn giản như vậy mà còn có rất nhiều cái có thể làm. Đơn giản là, ta muốn tạo ra một thị trường cho nữ nhân. Nữ nhân tới nơi này, không chỉ là xem kịch tiêu khiển, còn có thể mua một ít thương phẩm, hoặc là thưởng thức trà, tâm sự, cũng hoặc là đánh cờ, thậm chí còn chơi một ít trò chơi. Đây mới là ý nghĩa của "Ngày phụ nữ". Nếu là chỉ xem kịch thì có vẻ "Ngày phụ nữ" quá ư đơn điệu."
Dương Phi Tuyết gật gật đầu: "Có lý."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Thực sự là ngươi có thể tự mình mở, sao phải tìm ta hợp tác?"
Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: "Đầu tiên, Mẫu Đơn nương tử cô đang có danh vọng cao tại Trường An này. Nếu là cô kéo nữ sĩ đến hẻm Bắc thì sẽ hấp dẫn càng nhiều nữ nhân nữa đến. Các cô cũng sẽ càng thêm yên tâm. Hơn nữa, ngày này cũng không ngay lập tức mà tạo nên, cần phải lấy được giấy phép từ triều đình. Truyện đăng tại BNS, đọc tại truyện full thiếu chữ khó hiểu ráng chịu. Lấy thực lực của Nguyên gia, đương nhiên không thành vấn đề. Tiếp theo, ta không có nhiều tiền như vậy. Tiền của ta mang đến cũng đã dùng kha khá rồi, tuy rằng cũng có chút lợi nhuận rồi, nhưng yạm thời lúc này thì không thể mở nổi, mà ta lại hy vọng có thể mở sớm một chút.
Cuối cùng, tôn chỉ của Phượng Phi Lâu chúng ta không phải mình đảm nhiệm nhiều việc, mà là áp dụng sách lược thu hút đầu tư, chính là dẫn thương gia đến hẻm Bắc buôn bán. Trên phương diện này, nam nhân làm rất tốt, nhưng tương tự, ta hy vọng nữ nhân cũng có thể vào đầu tiên để "Ngày phụ nữ" tăng thêm náo nhiệt. Nếu một nữ nhân cả ngày chỉ biết ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, như vậy sẽ mất đi ý nghĩa nhân sinh thì càng không thú vị. Nếu mình biết động tay động chân thì không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể làm cho cuộc sống có ý nghĩa, một công đôi việc. Ta tin tưởng năng lực nữ nhân không thua gì nam nhân, cho nên ta muốn để Mẫu Đơn nương tử cô là người đi đầu, làm cho càng nhiều nữ nhân vào hẻm Bắc buôn bán, khiến cho thị trường hẻm Bắc còn mạnh hơn chợ Tây và chợ Đông."
Dương Phi Tuyết nói: "Đúng là một cách nghĩ hay. Ta cả ngày ở nhà cũng thấy nhàm chán. Nếu có thể thì ta cũng muốn đến."
Hàn Nghệ cười: "Nếu như cô muốn, đương nhiên cũng có thể tham dự. Nhưng phải đực Mẫu Đơn nương tử đồng ý."
Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, trầm ngâm một lát, nói: "Nếu là kéo nữ sĩ đến hẻm Bắc, ta cũng nguyện ý. Nhưng vấn đề là hợp tác thế nào?
Hàn Nghệ trả lời: "Phương án hợp tác rất đơn giản. Phòng ốc thì bọn ta xuất tiền. Triều đình bên kia cô phụ trách khơi thông. Đợi sau khi hoàn thiện nhà, ta giao cô thuê, mối tháng cô trả tiền thuê là được."
Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: "Ngươi nói được thuê thoải mái, tiền thuê nhiều hay ít. Nếu chẳng may ta mua bán không kiếm được tiền, còn phải trả tiền thuê thì chẳng phải là sẽ thâm hụt tiền hay sao."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Tuyệt đối sẽ không thiệt đâu. Bởi vì toàn bộ Trường An chúng ta chỉ có một nhà Nữ sĩ các. Trường An cũng có rất nhiều nữ nhân, họ căn bản không nhiều lựa chọn cho cuộc sống. Hơn nữa, họ có tiền, chẳng sợ cô nâng giá cả nâng cao tới đâu, họ cũng có thể chấp nhận. Tiếp theo, nếu thật sự là không kiếm tiền, cô có thể không thuê. Đương nhiên, việc này tuyệt đối không phát sinh đâu, bởi vì ta xây dựng lầu cũng phải tốn không ít tiền, cho nên ta sẽ không để cho cô chịu thiệt. Ta có thể giúp cô tạo ra ra một thế hệ nữ sĩ hoàn toàn mới. Bảo đảm nữ nhân sẽ thích."
Lời hắn nói, Nguyên Mẫu Đơn đương nhiên hiểu. Thực sự, nữ sĩ không phải là đối tượng kiếm lời. Chỉ có điều, một nơi cung cấp hàng hóa cho nàng và bạn tốt của nàng thì chỉ có chợ Tây. Nhưng nữ nhân có một yêu thích bẩm sinh là mua sắm, nên rất thích lên chợ Tây, chợ Đông xem.
Hiện giờ, hẻm Bắc đã trở thành nơi các nữ nhân yêu thích. Nếu như có thể tạo ra thành một chợ, thì Nữ sĩ các ở chợ Tây không cần tồn tại nữa rồi. Hơn nữa, nếu nói về lợi nhuận thì càng tốt hơn.
Nguyên Mẫu Đơn trầm ngâm rất lâu, nói: "Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng có ta một yêu cầu."
Hàn Nghệ cười nói: "Mời nói."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta muốn mua tiệm này, mà không phải thuê."
Không hổ là nữ nhân của Nguyên gia, tính toán rất tỉ mỉ, biết tăng giá trị của mảnh đất này. Ta bây giờ bán cho nàng bao nhiêu tiền thì thiệt vẫn là ta. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Thực sự xin lỗi. Đất hẻm Bắc tuyệt nhiên không thể bán. Phượng Phi Lâu chúng ta nhất định phải là chủ đạo của phát triển hẻm Bắc. Nếu đất bán đi rồi, chúng ta sẽ mất đi quyên chu đao. Trời mới biết cô sẽ làm gì ở hẻm Bắc này. Chỉ ý đánh vào hẻm Bắc của cô thật sự không được. Ta sẽ tự mình mở mang. Đêm thì đêm, như thế ta sẽ có thể kiếm được càng nhiều. Ta chỉ là hy vọng nữ nhân có thể tham dự trong đó, mà không phải chỉ là người đứng bên xem. Có như vậy mới thôi thúc được văn hóa nữ nhân."
Lời này cũng là không giả dối. Kỳ thực, Hàn Nghệ để kiếm tiền, hắn cái gì cũng có thể mình làm, hơn nữa tuyệt sẽ không lỗ vốn. Bởi vì, bây giờ buôn bán rất lạc hậu, hắn cho dù đánh phát rắm cũng có thể kiếm tiền. Như vậy, mặt sau của sự phát triển chính là lũng đoạn, rất là chán. Bởi vì, lúc đó không phải xã hội tư bản, tiền bạc chỉ có nghĩa là bạn có tiền, không gì hơn.
Hắn không chỉ muốn làm một thương nhân có tiền. Tư tưởng ấy nông cạn rồi, tiền đủ dùng là được. Hắn muốn làm một thương nhân trứ danh. Như thế hắn sẽ tạo phúc cho nhiều người, càng nhiều đến hẻm Bắc buôn bán, uy danh của hắn lại càng lớn, tùy tùng thì càng nhiều. Hắn phải tạo ra một thị trường, mà không phải trở thành người có nhiều tiền nhất trong thị trường ấy.
Đây chỉ là thứ nhất, thứ hai, có câu là, người nổi bật thì dễ bị ghét. Một khi sự mất cân bằng nghiêm trọng của sự tăng trưởng giàu có và quyền lực xuất hiện thì ngươi cũng cách cái chết không xa. Bởi vì mỗi người đều nhìn chằm chằm vào khối thịt béo của ngươi thì ai mà không muốn gặm một miếng. Nếu ngươi không có thực lực tự bảo vệ mình thì sớm hay muộn sẽ phải nạp mạng của mình thôi. Đây chính là xã hội phong kiến chứ không phải tư bản chủ nghĩa xã hội, vó tiền chính là ngươi lớn. Cho nên hắn hy vọng nấp trong phía sau màn, ngậm miệng ăn tiền, lợi dụng của cải đi lung lạc mạng lưới quan hệ, đây mới là kế lâu dài.
Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn muốn hợp tác với Nguyên Mẫu Đơn. Bởi vì Nguyên gia có tài nguyên, có thế lực. Hắn hợp tác với Trịnh Thiện Hành càng là như thế. Xưởng của Trịnh Thiện Hành nhỏ, hắn một tháng có thể làm được, ba tháng có thể làm xưởng nhỏ của Trịnh Thiện Hành đóng cửa. Nhưng Trịnh gia mà thổi còi thì hắn coi như xong.
Dương Phi Tuyết nói: "Đúng vây! Mẫu Đơn tỷ, Hàn Nghệ cũng là vì tốt cho nữ nhân chúng ta thôi."
Nàng đương nhiên là giúp đỡ Hàn Nghệ.
Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: "Tiền này chỉ là chuyện nhỏ. Vấn đề là hợp tác với hắn ta rất sợ."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Mẫu đơn nương tử nói đùa sao, cô cũng biết sợ ta?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi mới đến mấy ngày đã khiến dư luận xôn xao. Người đắc tội cũng không ít, hơn nữa đều không phải người thường. Mặt khác, việc ngươi làm trước nay toàn việc lớn, ai biết ngươi lại sẽ chọc cho xảy ra chuyện gì. Nếu ta hợp tác với ngươi, một khi có người muốn chơi Nguyên gia ta, ngươi theo đó mà xuống tay. Nếu ta mua xuông nơi này, ta với ngươi sẽ không có quan hệ gì."
Nói xong nàng nhìn thẳng vào mắt Hàn Nghệ.
Nữ nhân này thật đúng là không đơn giản, ta đã quá coi nhẹ nàng.
Hàn Nghệ biết dụng ý mình bị nàng nhìn thấu, trầm ngâm lát rồi nói: "Một khi đã như vậy thì coi như ta chưa nói gì đi."
Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, đột nhiên nói: "Tuy nhiên, nói cho cùng, ngươi vẫn là vì suy nghĩ cho nữ nhân chúng ta. Ta là nữ nhân, hơn nữa việc này cũng có thể nói là vì nữ nhân ta mà dựng lên.Ta lẽ ra nên ủng hộ ngươi. Thôi được. Ta đồng ý với ngươi."
Hàn Nghệ ngẩn ra, hơi hoang mang nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ là không nên có chủ ý hư hỏng gì, cẩn thận khi đùa với lửa."
Hàn Nghệ xem như nghe rõ. Nguyên Mẫu Đơn sở dĩ nói như vậy, không phải là thực sự muốn mua, mà là muốn cảnh cáo hắn. Buôn bán là buôn bán,những thứ khác không quan hệ. Nói cách khác, nếu hắn muốn lợi dụng Nguyên gia thì phải nghĩ cho kỹ. Hắn ha hả cười nói: "Mẫu Đơn nương tử nói đi đâu vậy, ta chỉ là một người dân nhỏ bé, có thể có chủ ý hư hỏng gì chứ. Cho dù có chủ ý muốn phá thì cũng không dám đánh phá tới Nguyên gia hàng đầu của cô đâu."
Nguyên Mẫu Đơn cười, nói: "Ngươi có gì mà không dám? Ngươi còn dám đi lợi dụng Trưởng Tôn gia rồi, còn không dám lợi dụng ta Nguyên gia sao?"
Sự cảnh cáo lần này của Nguyên Mẫu Đơn là tất yếu thôi. Dù sao, phía sau nàng còn có mối quan hệ hai gia tộc khổng lồ, một là Độc Cô gia, một là Nguyên gia. Mà Hàn Nghệ lại ưa mạo hiểm. Nàng khẳng định nàng lo lắng là hoàn toàn chứng minh nàng muốn cùng Hàn Nghệ hợp tác. Nếu không phải thế, nàng chỉ chối một câu thôi là được, không cần phải nói xoáy như thế này.
Dù sao, những từ cảnh cáo này cũng đã nói ra rồi. Chủ ý là nếu ngươi dám có chủ ý xấu xa nào, ta sẽ tiêu diệt ngươi trước, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta.
Hàn Nghệ cười nói: "Chúng ta hợp tác chỉ là khiến "Ngày phụ nữ" càng thêm phong phú, chỉ thế thôi."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Nếu thế là tốt nhất."
Hàn Nghệ nói: "Vậy là cô đồng ý chứ?"
Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.
Đúng lúc này, có một nữ nhân vội vàng hấp tấp chạy vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, tiểu Nghệ ca. Không xong rồi. Bên ngoài đã xảy ra chuyện."
Vừa đúng lúc tranh thủ được sự hợp tác của Nguyên Mẫu Đơn, chớp mắt đã thấy xảy ra chuyện, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.
Trong lòng Hàn Nghệ lo lắng. Những nữ nhân tới đây, có thể gây rối với ai được. Nếu xảy ra việc gì, hắn có thể không chịu hết trách nhiệm được. Hắn vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hương Nhi vội vàng nói: "Tứ Nương nói là Tiểu Thiến trộm cái túi thơm của nàng ấy."
"Cái gì?"
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi.
Nguyên Mẫu Đơn nhìn thẳng Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cô nhìn ta làm gì. Ta vẫn luôn ở đây nói chuyện với cô đó."
Nguyên Mẫu Đơn nao nao, nói: "Trong lòng ngươi tự hiểu rõ nhất mà."
"Ta..."
Hàn Nghệ biết rằng có giải thích thế nào nàng đều sẽ không tin tưởng. Dù sao Nguyên Mẫu Đơn đối với chiêu này của hắn đã hiểu rất rõ rồi. Hắn nói: "Các cô ngồi tạm một lát, ta đi trước xem sao."
Nói xong hắn liền vội vã đi ra phía ngoài.