Đương nhiên, ngoài Trưởng Tôn Vô Kỵ ra, Hàn Nghệ cũng rất bội phục Võ Tắc Thiên, người này thật đúng là đủ trầm ổn. Bởi vì nhìn từ thời điểm Lý Nghĩa Phủ đến, hẳn là mãi đến sau cùng Võ Tắc Thiên mới đưa ra quyết định.
Nhưng mặc kệ thế nào, một đạo thánh chỉ này không chỉ có giữ lại Hàn Nghệ, đồng thời cũng xúc tiến hợp tác giữa Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Vô Kỵ, có thể nói là bước ngoặt trong đời Hàn Nghệ.
Không thể nghi ngờ, đây là một con đường không có lối về.
Chỉ là sau khi Hàn Nghệ tới Trường An, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ sống theo khuôn phép cũ, nội tâm hắn vẫn vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng phi thường chờ mong, rốt cục ai mới là người cười đến cuối cùng?
Mà đám Hùng Đệ, Tang Mộc thì đều choáng váng, qua hết nửa ngày, mới phản ứng lại, kích động không kềm chế được, trong mắt lập tức nhoè lệ.
Đây đúng là xoay chuyển tình thế mà, hơn nữa, lại còn nhanh như vậy.
Thánh chỉ hiển nhiên là không thể cãi, thế nhưng thánh chỉ này đến cũng hơi muộn một chút, Hàn Nghệ liếc nhìn sắc trời, nói: "Lý Xá Nhân, bây giờ trời đã tối, cửa thành phỏng chừng cũng đã đóng, hay là chúng ta tìm một dịch trạm quanh đây ở lại một đêm, ngày mai lại chạy về."
Lý Nghĩa Phủ liếc nhìn sắc trời, cũng cảm thấy hiện tại chạy trở về cũng không quá thực tế. Ông ta liền hạ lệnh cho người cưỡi khoái mã chạy về Trường An phục mệnh với Hoàng thượng, Hàn Nghệ cũng vội vàng cho Tá Vụ theo người kia trở về, đem tin tức báo cho mấy người Lưu Nga, miễn cho bọn họ lại lo lắng.
Chờ an bài thỏa đáng xong, đoàn người lại tiếp tục đi tới một dịch trạm ở gần đó.
Lý Nghĩa Phủ liếc nhìn Hàn Nghệ, thở dài, nói: "Hàn Nghệ, ta nói ngươi cũng thật là, lúc nào về thăm người thân mà chả được, cứ phải chọn đúng vào lúc này. Lúc trước ta đến Phượng Phi Lâu tìm ngươi, lại nghe nói ngươi đã đi về nhà, làm ta sợ hãi đuổi theo, trời tối cũng phải thục mạng chạy. Nếu mà không đuổi theo kịp ngươi, vậy quả thật ta không biết làm sao trở lại phục mệnh nữa."
Hàn Nghệ không rõ ông ta có biết nguyên nhân đằng sau hay không, nhưng mặc kệ thế nào, nếu ông ta đã nói như vậy, hiển nhiên là muốn Hàn Nghệ ghi nhớ phần ân tình này, vội vã chắp tay nói: "Lý Xá Nhân nói đúng lắm. Chuyện này đều là do tại hạ sai, về sau nếu có cơ hội, tất có hậu lễ báo đáp."
Lý Nghĩa Phủ xua tay một cái nói: "Ngươi ngàn vạn chớ nói vậy, ta cũng là phụng mệnh làm việc mà thôi, có thể đuổi kịp ngươi, ta cũng đã hài lòng."
"Lý Xá Nhân công chính vô tư, thực sự là làm ta kính phục." Không quan tâm đối phương là địch là bạn, ai mà không thích vỗ mông ngựa, Hàn Nghệ nịnh hót một câu, lại nói: "Đúng rồi, tại sao bệ hạ lại đột nhiên triệu ta tới để diễn kịch nói?"
Lý Nghĩa Phủ thấp giọng nói: "Không giấu gì ngươi, kỳ thật bệ hạ đã sớm nghe nói về kịch nói của ngươi, cũng muốn xem thử thế nào, chỉ là mấy tháng gần đây, bệ hạ chính vụ bề bộn, cũng không có thời gian, mãi tới gần đây bệ hạ quyết định đi Vạn Niên Cung nghỉ mát. Lúc này mới nhớ tới việc triệu ngươi theo biểu diễn."
"Thì ra là vậy." Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: "Vạn Niên Cung này lại là nơi nào?"
Nếu đã muốn nghỉ mát, chắc chắn sẽ không phải ở trong hoàng cung đại nội.
Lý Nghĩa Phủ nói: "Vạn Niên Cung này nguyên bản gọi là Cửu Thành Cung, trên núi Tây Thiên Đài ở huyện Lân Du, đến lúc đó không chỉ có bệ hạ đi, hơn nữa còn có cả văn võ toàn triều cũng đều mang theo gia quyến cùng đi."
Hàn Nghệ ồ một tiếng: "Vậy là bệ hạ muốn đi du ngoạn sao?"
Lý Nghĩa Phủ lập tức dùng lời lẽ đứng đắn nói: "Đương nhiên không phải, bệ hạ chính là minh quân, sao có thể bỏ mặc quốc gia đại sự không để ý. Mặc dù là nghỉ mát, thế nhưng cũng quyết sẽ không bỏ mặc triều chính, bởi vậy mới để các đại thần cùng đi."
Ngụ ý chính là chỉ đổi nơi làm việc mà thôi.
Ông ta đã dùng ngữ khí này rồi, Hàn Nghệ nào dám nói gì nữa, gật đầu liên tục, nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Lý Nghĩa Phủ lại nói: "Hàn Nghệ, đây chính là cơ hội tốt cho ngươi, nếu như có thể được bệ hạ tán thưởng, nói không chừng sẽ thăng chức rất nhanh."
Đây là ám chỉ ta sao? Hàn Nghệ khổ não thở dài, nói: "Lý Xá Nhân nói đùa, ta chẳng qua chỉ là một con chim nhỏ, muốn bay cũng không bay cao được bao nhiêu."
Lý Nghĩa Phủ nghe vậy hơi sững sốt, lộ ra vẻ ảm đạm, thở dài.
Thở dài phải là ta mới đúng chứ. Hàn Nghệ hơi có vẻ kinh ngạc liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ, nhẹ giọng hô: "Lý Xá Nhân, Lý Xá Nhân."
Lý Nghĩa Phủ nao nao, nói: "Chuyện gì?"
Lẽ nào gia hỏa này cũng xuất thân từ hàn môn? Nếu là vậy, thì thật ra có thể làm quen một chút, dù sao ta cũng biết rất ít chuyện trong quan trường, Hàn Nghệ cười nói: "Mặc kệ thế nào, phần ân tình này của Lý Xá Nhân, Hàn Nghệ ghi khắc trong lòng, nếu ngày sau có việc cần Hàn Nghệ, xin cứ việc phân phó."
Lý Nghĩa Phủ nói: "Ta đã nói rồi, ta chỉ là phụng mệnh hành sự, ngươi không cần để bụng trong lòng."
Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: "Cũng không thể nói như vậy, chỉ bằng vào việc ta liên lụy đến Lý Xá Nhân phải đuổi ròng rã một ngày một đêm, cũng đã là hết sức có lỗi rồi, nếu như không báo đáp, ta sao có thể an lòng. Hàn Nghệ ta tuy chỉ là một bách tính bình thường, nhưng cũng biết tri ân báo đáp, hay là Lý Xá Nhân ghét bỏ địa vị thấp hèn của ta."
"Ngươi. . .!"
Lý Nghĩa Phủ chỉ vào Hàn Nghệ, không khỏi cười ha hả.
Tiểu tử này quá hiểu chuyện, Lý Nghĩa Phủ không khỏi lại hàn huyên với hắn vài câu, nói một hồi, ngược lại tán gẫu càng ngày càng hăng say. Bởi vì Hàn Nghệ vốn rành tâm lý học, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vô cùng hợp tính Lý Nghĩa Phủ, dần dẫn liền trở nên quen thuộc.
Khoảng chừng hết thời gian bữa cơm, nhóm Hàn Nghệ mới đi tới dịch trạm, nghỉ ngơi chút chút, liền cầm lương khô bắt đầu ăn, đều là thịt khô nha, thứ này dịch trạm cũng không có đâu. Hàn Nghệ lại mời Lý Nghĩa Phủ ngồi xuống, uống một chút rượu, hàn huyên trò chuyện. Tuy rằng Lý Nghĩa Phủ cũng không có móc hết tim gan ra nói, hơn nữa còn cẩn thận nơi nơi, thế nhưng Hàn Nghệ vẫn dựa theo đôi câu vài lời của ông ta, nắm được một ít tin tức. Lý Nghĩa Phủ này chắc chắn cũng xuất thân hàn môn, cuộc sống trong triều cũng không dễ chịu, chắc cũng đã bị cảm giác thất bại đè nén lâu nay.
Sau khi ăn xong, lại ngồi thêm chốc lát, là từng người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Lý Nghĩa Phủ liền thúc giục lên đường, đoàn người cố gắng thúc ngựa càng nhanh càng tốt.
Bởi vì lúc Hàn Nghệ rời đi, cũng không có vội vã chạy, mà là chậm rì rì đấy, cho nên cũng không có đi quá xa. Bây giờ liều mạng chạy về, cuối cùng đến lúc mặt trời chiều về tây, cũng coi như là trở lại thành Trường An. Lúc vào thành thì trời cũng đã tối, lúc này cũng đã giới nghiêm, cũng may bọn họ là vào thành từ cổng bắc, cách hẻm Bắc cũng không phải rất xa, Lý Nghĩa Phủ liền tiện đường đi theo Hàn Nghệ đến hẻm Bắc, sau đó mới hồi cung.
Tuy rằng lần này rời đi, mới vẻn vẹn có ba ngày, thế nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, lại phảng phất như qua một thế kỷ. Hắn đứng ở đầu hẻm, nhìn ngọn đèn dầu ở Phượng Phi Lâu xa xa, ngơ ngác không nói. Bởi vì trong ba ngày ngắn ngủi này, số mệnh của hắn cũng đã phát sinh thay đổi to lớn.
"Hàn đại ca, chúng ta mau trở về đi, cho đám Mộng Nhi, Hoa Tử niềm vui bất ngờ."
Hùng Đệ kích động kéo cánh tay Hàn Nghệ tiến tới.
Mấy người mới vừa tới trước cửa Phượng Phi Lâu, liền nghe thấy tiếng thét chói tai: "A a a . . .Tiểu Nghệ ca đã trở về. Tiểu Nghệ ca trở về."
Hàn Nghệ cảm giác cứ như là "Quỷ tới", nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Lại nghe được một loạt tiếng bước chân, chỉ thấy một đám người từ sau hẻm vọt ra.
"Hàn tiểu ca ở đâu? Ở đâu?"
"Lưu tỷ, ta ở nơi này!"
Hàn Nghệ giơ tay lên.
Mấy người Lưu Nga cấp tốc chạy qua.
"Hàn tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi."
"Tiểu Nghệ ca, đúng là ngươi trở lại rồi, thật là tốt quá."
Mỗi người đều khua tay múa chân, có vẻ vô cùng kích động, tuy rằng Phượng Phi Lâu là do Lưu Nga lập nên, nhưng nó lại do một tay Hàn Nghệ vực dậy, cho nên Hàn Nghệ mới là phúc tinh của bọn họ. Mấy ngày nay khi Hàn Nghệ rời đi, thì bọn họ đều là một mảnh mờ mịt, bao gồm cả Lưu Nga, đều không biết nên làm thế nào cho tốt, chỉ thấy trước sói sau hổ, đến ngủ cũng không yên ổn. Bây giờ Hàn Nghệ vừa đi đã quay lại, Phượng Phi Lâu quả thật là sĩ khí đại chấn, kể cả những thợ mộc kia cũng chạy tời, hai mắt đẫm lệ, kích động không thôi.
Hàn Nghệ cũng không thích bầu không khí như thế này, dù sao hắn cũng không phải anh hùng, không cần những thứ này, cợt nhả nói: "Mộng Nhi. Có phải sau khi ta đi rồi, cô mới phát hiện không thể rời bỏ ta không."
Mộng Nhi đỏ mặt, mắng nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi thực sự là quá xấu, vừa về đã nói hươu nói vượn. Ta cũng không có luyến tiếc ngươi, chỉ lưu luyến Tiểu Béo và Tiểu Dã mà thôi."
Hùng Đệ mở to măt nhỏ, vui cười hớn hở nói: "Thật sao? Mộng Nhi tỷ tỷ, tỷ thật sự nhớ ta sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta đã sớm nói cô thầm mến Tiểu Béo mà, cô còn không chịu nhận."
"Tiểu Nghệ ca (Hàn đại ca)."
"Được, được rồi, ta không nói nữa."
Trải qua một phen trêu ghẹo, không khí lập tức thoải mái không ít.
Hàn Nghệ an ủi mấy vị thợ mộc một phen, để bọn họ về trước làm việc, đợi lát nữa rồi qua xem một chút, sau đó lại cùng mấy người Lưu Nga đi đến tiền sảnh.
Đi vào trong sảnh, Hàn Nghệ ngồi xuống, Mộng Nhi vội chạy rót cho hắn một chén trà, Hàn Nghệ uống liên tiếp ba chén, cuối cùng cũng coi như là bình tĩnh lại.
"Hàn tiểu ca, lần này chúng ta có thể coi là tìm được đường sống trong chỗ chết nha, à không, phải gọi là nhân họa đắc phúc, Hàn tiểu ca được bệ hạ triệu kiến, cũng là vinh quang lớn lao nha."
Lưu Nga kích động đến mức câu trước đá câu sau rồi.
Hàn Nghệ cười nói: "Trước đây tỷ không phải là cung kỹ sao, lẽ nào bệ hạ chưa từng triệu kiến tỷ?"
Lưu Nga nói: "Thật ra ta cũng có may mắn gặp qua Thái Tông Thánh Thượng, thế nhưng cũng không phải triệu kiến, chỉ là biểu diễn một ít ca vũ trợ hứng mà thôi. Còn đây là bệ hạ mời người từ Bình Khang Lý đến biểu diễn nha, đây quả thật là lần đầu tiên đấy."
Mộng Nhi tựa hồ còn không thể tin được, nói: "Tiểu Nghệ ca, bệ hạ thật sự muốn xem kịch nói sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Mọi người lại là mồm năm miệng mười hỏi, Hàn Nghệ đều là gật đầu chống đỡ.
Chờ đến khi bọn họ đã hỏi mệt, Hàn Nghệ mới nói: "Các cô cũng đừng cao hứng quá sớm, mấu chốt vẫn là hoàng thượng phải thích xem kìa, hơn nữa, ta thật ra lại rất sợ các cô diễn hỏng vở kịch này, vậy thì không phải nhân họa đắc phúc nữa, mà là nhân phúc đắc họa."
Lời này vừa nói ra, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Mộng Đình một mặt đưa đám nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi đừng làm chúng ta sợ."
Nghệ cười nói: "Ta cũng hi vọng ta chỉ là đang hù dọa các cô." Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: "Mặc kệ thế nào, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm cao hứng, chúng ta hẳn là nên thận trọng đối mặt, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào."
Lưu Nga gật gật đầu nói: "Phải phải phải, ngươi nói đúng, Mộng Nhi, Mộng Đình, các cô không thể bất cẩn được."
Mấy nàng Mộng Nhi bị dọa đến sững sờ, vội vàng gật đầu mạnh.
Hàn Nghệ hỏi: "Lưu tỷ, tình huống hai ngày nay thế nào?"
Lưu Nga có chút chột dạ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hai ngày này chúng ta không có mở cửa, đúng hôm. . . đúng hôm ngươi đi thì Mẫu Đơn nương tử có tới một lần, hy vọng chúng ta sớm mở cửa một chút. Thế nhưng ta nghĩ hiện tại vẫn chưa có kịch nói mới, khách nhân cũng sẽ không tới, không ngờ Mẫu Đơn nương tử lại đề nghị, dứt khoát đẻ hẻm Bắc chỉ chuyên môn mở ra cho nữ nhân, nàng nói mặc dù không có kịch nói, nữ nhân cũng sẽ tới đây, sau đó sẽ từ từ suy nghĩ kịch bản mới."
Nữ nhân này cũng có chút đầu óc làm ăn, Hàn Nghệ cười thầm trong lòng. Nếu như hắn thật sự không có trở về, như vậy đề nghị của Nguyên Mẫu Đơn không thể nghi ngờ là tốt nhất, bởi vì hiện tại vẫn không có thị trường cho nữ nhân, nếu như có thể đem hẻm Bắc biến thành thị trường của riêng nữ nhân, như vậy lợi nhuận sinh ra không phải nói chơi. Chẳng qua biến nơi này thành nơi buôn bán thuần túy, thì vẫn có sự chênh lệch khá nhiều so với mong đợi của Hàn Nghệ. Nhưng đây là đề nghị mà Nguyên Mẫu Đơn đưa ra dưới tình huống không có Hàn Nghệ, vì lẽ đó cũng coi như là thượng sách rồi, nói: "Vậy tỷ trả lời ra sao?"
Lưu Nga nói: "Ta nhất thời cũng không có chủ ý, liền nói muốn suy xét một chút, nào biết ngươi mới đi được hai ngày, Lý Xá Nhân liền mang theo khẩu dụ của bệ hạ đến rồi."
Hàn Nghệ nói: "Vậy chuyện này đã truyền ra chưa?"
Lưu Nga gật gật đầu nói: "Lúc đó cũng đã truyền ra, hôm nay còn có không có không ít người đến hỏi thăm ngươi đã về chưa."
Hàn Nghệ híp mắt rơi vào trầm tư.
Hiện giờ Lưu Nga vừa nhìn thấy biểu cảm này của Hàn Nghệ, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi, cẩn thận nói: "Hàn tiểu ca, đi một ngày đàng học một sàng khôn, ngươi chớ có mạo hiểm nữa."
Hàn Nghệ gật gật đầu cười nói: "Tỷ nói rất đúng, cho nên ta tính lần này buông tay chơi lớn một trận."
Hoàn toàn không nghe khuyên nha!
Lưu Nga một mặt khiếp sợ, hỏi: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Hàn Nghệ nói: "Tỷ phải hiểu được, vì sao lần này chúng ta lại thất bại thảm hại như vậy. Xét đến cùng, chính là bởi vì thực lực của chúng ta quá yếu, một khi mất đi chỗ dựa, chúng ta căn bản không hề có chút sức chống đỡ nào. Bởi vậy có thể thấy được, cái gì cũng phải dựa vào chính mình. Bây giờ bệ hạ muốn xem kịch nói, đây chính là một cái bùa hộ mệnh. Trong đoạn thời gian này, không còn ai dám động vào chúng ta. Nhất định phải nhanh chóng chế tạo hẻm Bắc thành một thị trường hoàn chỉnh, tranh thủ được càng nhiều mối quan hệ lợi ích, cột càng nhiều đồng minh lên thuyền chúng ta, từ đó mới tranh thủ được càng nhiều bùa hộ mệnh."
Lưu Nga nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hóa ra là ngươi nói chuyện làm ăn nha!"
Hàn Nghệ nói: "Bằng không vừa nãy tỷ nghĩ ta định làm gì?"
"Không có gì, không có gì."