Hàn Nghệ quả thật là không biết thì ra trên người Thôi Tập Nhận lại phát sinh nhiều bi kịch như vậy. Nhưng nói thật lòng, trong lòng hắn chẳng có một chút đồng tình. Bởi vì so với Thôi Tập Nhận mà nói, hắn càng cần đồng tình hơn, hắn thậm chí còn không thể cho Tiêu Vô Y một hôn lễ ra dáng, đồng thời trong lòng cũng vô cùng tò mò, nói: "Thế nhưng những chuyện nàng nói thì có liên quan gì đến ta? Lẽ nào gã đuổi ta ra khỏi Trường An, cũng là vì tốt cho ta sao?"
"Hiện tại không phải là chàng vẫn chưa rời khỏi Trường An sao?" Tiêu Vô Y giảo hoạt cười nói.
Hàn Nghệ khẽ cau mày, lời của Tiêu Vô Y rõ ràng là có mang ẩn ý nha, nói: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Tiêu Vô Y cũng không biết Hàn Nghệ đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, có lẽ còn thấu triệt hơn cả nàng. Bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã bàn giao với hắn rất rõ ràng, thế là nàng vẫn giải thích: "Nguyên nhân chuyện này là ở chỗ Võ Chiêu Nghi, nàng muốn mượn chuyện An Định Tư công chúa chết non để đả kích Vương hoàng hậu và đường tỷ của ta, từ đó đạt được mục đích cướp đoạt ngôi Hậu."
"Đường tỷ của nàng?"
Hàn Nghệ hơi kinh hãi.
Tiêu Vô Y à một tiếng, nói: "Suýt chút nữa quên nói cho chàng biết, vị Tiêu Thục Phi kia chính là đường tỷ của ta."
"Hả?"
Hàn Nghệ trợn lên hai mắt, nghĩ thầm. Con mẹ nó! Chuyện này cũng quá là phức tạp rồi?
Tiêu Vô Y nói: "Chẳng qua ta cũng không thân với nàng, tính cách của chúng ta có quá nhiều cách biệt, cũng không chơi với nhau được, lại càng không có tình cảm gì."
Nàng vẫn mang oán hận với Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu ta đem việc này nói cho nàng, e là sẽ không hay lắm. Nhưng dù sao chúng ta cũng là phu thê nha, ta rốt cuộc có nên nói cho nàng hay không? Trong lòng Hàn Nghệ vạn phần mâu thuẫn, nhưng hắn trước sau vẫn không chiến thắng được lương tâm. Hắn cảm thấy nhất định phải thẳng thắn mọi chuyện với thê tử, bởi vì hắn biết hiểu lầm giữa phu thê, thường hay sinh ra từ những chuyện che giấu này. Hắn làm tất cả những chuyện này, hơn phân nửa đều là vì bảo vệ Tiêu Vô Y, đương nhiên, còn có đám nhóc béo nữa, vì vậy liền nói: "Chuyện liên quan đến Trưởng Tôn Vô Kỵ. . ."
Tiêu Vô Y đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng ấn lên môi Hàn Nghệ, cười nói: "Chàng nghe ta nói là được rồi. Còn chuyện chàng muốn làm thế nào, thì không cần nói với ta, cũng không cần dò hỏi ý kiến của ta."
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Vô Y nghiêng đầu, than thở: "Bởi vì tính ta đôi lúc tương đối kích động, lại ghét ác như thù, hận nhất là chuyện bất bình, trắng chính là trắng, đen chính là đen. Thế nhưng mấy trò đấu đá lục đục với nhau này, đơn giản chỉ là tranh giành quyền lực, nào có đúng hay sai. Cho nên nếu như chàng nghe ý kiến của ta, ngược lại có khả năng sẽ làm hỏng đại sự. Ta tin tưởng trên phương diện này, chàng càng thêm thích hợp hơn so với ta. Thế nên chàng chỉ cần dựa theo suy nghĩ của chàng mà làm là được, ta tin tưởng chàng."
Đây thật sự là một sự tín nhiệm lớn lao đó, Hàn Nghệ cảm động đến nói không ra lời. Kết quả là, hắn lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên lòng bàn tay của Tiêu Vô Y.
"Đồ hạ lưu." Tiêu Vô Y vội vàng rút tay về, kêu lên một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: "Nói chính sự."
"Chính sự, chính sự." Hàn Nghệ cười hắc hắc nói.
Thực đúng là không có cách nào với ông tướng này. Tiêu Vô Y bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Võ Chiêu Nghi xuất thân hàn môn, Võ gia so ra kém xa Thái Nguyên Vương thị và Tiêu thị chúng ta. Nếu nàng ta muốn xưng Hậu, vấn đề xuất thân này tất sẽ bị người đời đem ra chế giễu. Mà kịch nói của chàng, vừa vặn lại kể chuyện tình yêu giữa quý tộc và hàn môn. Quý tộc tạm thời không nói, một khi Võ Chiêu Nghi bắt đầu hành động, như vậy kịch nói của chàng nhất định sẽ trợ giúp Võ Chiêu Nghi đạt được rất nhiều sự ủng hộ của hàn môn, đây chính là sự ủng hộ mà Võ Chiêu Nghi cần nhất hiện nay. Mặc kệ chuyện này nàng ta làm là đúng hay là sai, đạo lý này, chàng hẳn là hiểu được."
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Tiêu Vô Y lại nói: "Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì vẫn luôn ủng hộ Vương hoàng hậu, kỳ thật từ sau khi Lan Lăng Tiêu thị chúng ta nghiêng về hướng thế lực Quan Trung, đường tỷ của ta cũng đã trở thành đối tượng bọn họ ủng hộ. Nếu như chỉ là tranh đấu giữa đường tỷ của ta và Vương hoàng hậu, Trưởng Tôn lão tặc căn bản sẽ không hỏi đến. Thế nhưng Võ Chiêu Nghi muốn xưng Hậu, Trưởng Tôn lão tặc dù thế nào cũng sẽ không đồng ý. Nói cách khác, nếu như Thôi tiểu quỷ không ra tay, thì Trưởng Tôn lão tặc chắc chắn cũng sẽ không để kịch nói của chàng diễn tiếp. Đến lúc đó một khi Trưởng Tôn lão tặc ra tay, như vậy chuyện này căn bản sẽ không còn khả năng cứu vãn nữa. Cho dù là bệ hạ thì cũng phải kiêng kỵ ba phần đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ, đạo khẩu dụ này cũng không nhất định có thể hạ xuống."
Hàn Nghệ hơi có chút suy nghĩ nói: "Thế nhưng nếu Thôi Tập Nhận xuất thủ trước, như vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ liền có thể thuận nước đẩy thuyền, vừa không để kịch nói diễn tiếp, vừa có thể đứng ngoài cuộc, còn bớt đi được một cái phiền toái."
Tiêu Vô Y ừ một tiếng: "Thế nên Thôi tiểu quỷ làm như vậy, chỉ có một mục đích, chính là trước khi phiền toái lớn đến, đem chàng đẩy về hướng Võ Chiêu Nghi, từ đó giúp kịch nói có thể tiếp tục diễn."
Thế nhưng nàng không nghĩ tới, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ tương kế tựu kế, lợi dụng điểm này, đem ta xếp vào bên người Võ Chiêu Nghi. Hàn Nghệ cau mày nói: "Đây là do Thôi Tập Nhận nói cho nàng?"
"Đương nhiên không phải, cho dù là trước đây, hay là hiện tại, nó cũng chưa bao giờ nói với ta những chuyện này."
Tiêu Vô Y lắc đầu một cái, nói: "Thôi tiểu quỷ từ nhỏ đã vô cùng kiêu ngạo. Nó từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ giải thích bất cứ chuyện gì với người khác, nó vẫn luôn phản đối gay gắt một ít lễ pháp cổ hủ trong gia tộc. Cho nên từ trên xuống dưới nhà họ Thôi, chỉ có một mình nó tán thành chuyện của Thôi đại tỷ và Vạn nhị ca, đồng thời trợ giúp bọn họ bỏ trốn. Thế nhưng kết quả lại làm nó bị tổn thương vô cùng. Hơn nữa sau đó lại xảy ra chuyện giữa Hồng Lăng và Vô Nguyệt, khiến cho tính tình của nó đại biến, bắt đầu trở nên tuân thủ lễ pháp, mọi chuyện đều đứng về phía gia tộc.
Ngay cả đám Thiện Hành đều cho rằng Thôi tiểu quỷ đã thay đổi rồi. Thế nhưng ta hiểu rất rõ tiểu quỷ này, thằng nhãi này từ trong xương cốt luôn không muốn thừa nhận sai lầm của chính mình, nó hi vọng có người chứng minh những chuyện nó làm trước đây là đúng. Mà kịch nói của chàng vừa vặn lại vô cùng giống với chuyện của Thôi đại tỷ, có lẽ trên đời này nó là người không muốn kịch nói biến mất nhất. Mà muốn kịch nói có thể diễn tiếp, thì đường ra duy nhất, chính là đẩy chàng đứng về phía Võ Chiêu Nghi. Bởi vì kịch nói của chàng, tất cả đều phù hợp lợi ích mà Võ Chiêu Nghi cần."
Hàn Nghệ nói: "Kể cả như vậy, điều này cũng chỉ là do Thôi Tập Nhận suy đoán mà thôi, vạn nhất bệ hạ không có hạ xuống một đạo khẩu dụ này, thì hiện tại ta cũng đã trên đường về Dương Châu."
Tiêu Vô Y nói: "Nếu là như vậy, chàng ở lại Trường An có khi lại càng thêm nguy hiểm. Trưởng Tôn lão tặc tuy rằng thông minh, hơn nữa cũng có tài trị quốc, thế nhưng ông ta là một người hết sức ích kỷ. Khi Thái Tông Thánh Thượng còn tại thế, người ông ta trung thành nhất chính là Thái Tông Thánh Thượng, thứ hai mới là chính mình. Thế nhưng bây giờ ông ta trung thành nhất là với chính mình, kế tiếp mới là đương kim bệ hạ. Căn cứ vào nguyên tắc này, ông ta mới suy xét đến chuyện bách tính, xã tắc.
Một khi có người ảnh hưởng đến quyền lợi của ông ta, ông ta sẽ không chút lưu tình nhổ cỏ tận gốc. Cũng giống như cách ông ta đối xử với cậu của ta vậy. Ông ta sẽ chẳng quản ngươi là trung hay gian, chỉ cần ngươi xúc phạm đến lợi ích của ông ta, ông ta tất sẽ nhấc đồ đao lên chém ngươi. Cũng giống như trước đây ông ta trung với Thái Tông Thánh Thượng vậy, bất luận người nào, bất cứ chuyện gì xúc phạm đến lợi ích của Thái Tông Thánh Thượng, ông ta tất sẽ liều lĩnh giữ gìn lợi ích cho Thái Tông Thánh Thượng, dù rằng ông ta biết rõ việc đó bất lợi cho quốc gia xã tắc. Bởi vậy người này tuyệt đối không thể dựa vào, bởi vì ông ta quá ích kỷ. Đừng nói là chàng, cho dù là mấy người Chử Toại Lương, nếu có một ngày uy hiếp đến ông ta, ông ta cũng sẽ làm như vậy."
Hàn Nghệ nói: "Nếu đã như vậy, ta đứng ở phía đối lập với ông ta, chẳng phải sẽ càng thêm nguy hiểm sao?"
"Nếu là một năm trước, vậy hiện tại chàng phỏng chừng là cửu tử nhất sinh."
Tiêu Vô Y chuyển giọng, lại nói: "Thế nhưng hiện tại bất đồng, hiện tại chuyện triều chính vô cùng phức tạp, bởi vì trong này liên lụy tới quá nhiều tranh đấu. Quý tộc và hàn môn, ngoại thích và hậu cung, quyền thần và hoàng quyền, cậu và cháu ngoại, thậm chí là sĩ tộc Sơn Đông và đại tộc Quan Trung. Dưới đủ loại tranh giành lợi ích phức tạp này, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, kể cả Trưởng Tôn lão tặc. Bất kỳ một điểm gió thổi cỏ lay nào, cũng có thể đem toàn bộ những mâu thuẫn ẩn giấu này bộc phát ra, cho nên hiện tại chàng càng an toàn hơn so với bất kỳ lúc nào."
Đạo lý này kỳ thực vô cùng đơn giản, tình huống trước mắt đã vô cùng nghiêm trọng, nhưng bình thường vào thời điểm thế này, mọi người lại càng phải cực kỳ cẩn thận, càng không dám vọng động. Một khi ngươi ra tay, vậy chắc chắn sẽ là một phen gió tanh mưa máu, không ai có thể dự đoán hết hậu quả, khắp nơi đều là sợ hãi. Phương pháp ổn thỏa nhất, chính là địch không động, ta cũng không động, mọi người đều án binh bất động.
Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vô Y, trong mắt mang ý cười.
Tiêu Vô Y đỏ mặt lên, nói: "Chàng nhìn ta như vậy làm gì?"
"Trước đây sao ta không có phát hiện ra là nàng không chỉ dung mạo xinh đẹp, mà còn thông minh như vậy nhỉ?" Hàn Nghệ cười dài nói.
Tiêu Vô Y hừ lạnh, nói: "Chàng còn không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời này à. Trước đây chàng chỉ biết soi mói tật xấu của ta, nào là không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, cái này không biết, cái kia cũng không biết, là một tiên nữ chân chính."
Hàn Nghệ nghe thấy tiên nữ, suýt chút nữa thì bật cười, thế nhưng hắn biết, nếu như bật cười thật, vậy hắn sẽ xong đời, liền cúi đầu hôn lên môi nàng, lòng mang áy náy nói: "Xin lỗi mà."
Tiêu Vô Y nhìn Hàn Nghệ, khẽ mỉm cười, nói: "Chàng cho rằng bổn quận chúa cũng giống như chàng, chuyện gì cũng tính toán chi li sao, bổn quận chúa mới không thèm chấp nhặt với chàng."
Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, nói: "Đa tạ quận chúa tha mạng."
Tiêu Vô Y vừa hé miệng, Hàn Nghệ đột nhiên lại hôn lên, lần này cũng không phải là hôn nhẹ, mà là một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.
Một phen cháo lưỡi giao chiến là không thể tránh được.
Hôn đến mức Tiêu Vô Y thở hổn hển phì phò, mềm mại nằm rạp trên lồng ngực hắn, hai gò má đỏ đến mức sắp chảy ra nước, hơi thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt lộ ra mấy phần ngờ vực, nói: "Hàn Nghệ, chàng hãy thành thật khai báo cho ta, có phải chàng còn có nữ nhân khác hay không?"
Hàn Nghệ sững sờ, nói: "Sao lại nói như thế, ta đây có thể thề với trời, tuyệt đối không có, đám Tiểu Béo có thể làm chứng cho ta."
Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: "Vậy tại sao chàng lại thành thạo như vậy?"
"Éc?"
Hàn Nghệ hai mắt trợn tròn, ai u, suýt chút nữa thì quên ta tuy là thân xử nam, nhưng lại có linh hồn kinh nghiệm đầy mình. Bất quá lúc này tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ chần chờ nào, nếu không chắc chắn sẽ bị đá xuống giường, liền lập tức lộ vẻ kinh ngạc nói: "Thành thạo cái gì? Ta đâu có biết gì đâu."
Liên quan đến điểm này, Tiêu Vô Y cũng rất tò mò, nếu không phải Tiểu Béo và Tiểu Dã đã khăng khăng bảo đảm Hàn Nghệ không có thông đồng với nữ nhân khác, thì nàng thật sự sẽ cho rằng Hàn Nghệ nhất định bao nuôi nữ nhân khác rồi, liền nói: "Chàng vẫn còn giả ngu với ta sao, ta thấy đây không giống lần đầu chàng hôn người khác."
Nụ hôn đầu . . .hình như là bị Trần Thạc Chân cướp mất, nhưng đây là ngoài ý muốn nha, nghiêm khắc mà nói, ta vẫn còn giữ thân đồng nam, thế nhưng tư tưởng thì đúng là không phải, chuyện này cmn thật khó giải thích mà. Hàn Nghệ nói: "Ta thật sự không biết nàng đang nói cái gì, lẽ nào nàng biết thế nào là không thành thạo sao?"
Lời này vừa nói ra, Tiêu Vô Y lập tức giơ lên phấn quyền nện lên ngực Hàn Nghệ!
Bụp!
"Á hự! Khụ khụ, nàng đánh ta làm gì?"
Đây giống như là Tiêu Vô Y tung quyền làm nũng mà thôi, thế nhưng cũng là một quyền đòi mạng nha! Hàn Nghệ che ngực, một mặt uỷ khuất.
Tiêu Vô Y lạnh lùng nói: "Chàng vừa nói cái gì?"
Ta không nói như vậy, thì nàng quấn lấy ta mãi vụ này thì sao? Ta biết giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói kiếp trước ta có vô số cuộc tình một đêm, vì vậy mới thông thạo như thế sao? Hàn Nghệ mặt như đưa đám nói: "Ta cũng không biết tại sao mà, ta nghĩ đây đại khái chính là bản năng thiên phú của nam nhân đi, nếu không ta cũng không biết nên giải thích thế nào. Thế nhưng ta thật sự có thể thề với nàng, ta tuyệt đối không có cái gì với nữ nhân khác, trong lòng ta chỉ yêu một mình nàng."
"Thật không đó?"
"Đương nhiên là thật. Còn nữa, miệng của nàng hôn thật thích."
"Cút, cút đi, chớ có nói lung tung, thực sự là buồn nôn."
Tiêu Vô Y trừng mắt, Hàn Nghệ cứ cho nàng cái cảm giác giống như là đặc biệt thông thạo với chuyện giường chiếu. Chẳng qua nàng cũng chỉ mới lần đầu trải qua chuyện này, đối với chuyện này giống như tờ giấy trắng, cho nên Hàn Nghệ nói đây là thiên phú bản năng của nam nhân, nàng cũng không có cách nào phản bác.
Hàn Nghệ thấy nàng vẫn không tin, đôi mắt lại đảo, đột nhiên cười hì hì cười nói: "Vô Y, kỳ thực ta cảm thấy vừa rồi ta làm còn chưa đủ tốt, việc này còn phải luyện nhiều thêm một chút, nếu không chúng ta hiện tại ôn tập lại đi."
Tiêu Vô Y sợ tới mức vội chụp lại cái bàn tay đang tác quái của hắn, nàng quả thật không chịu được nữa, nói: "Không được, nếu như chàng còn dám làm bừa, đừng trách ta không khách khí với chàng."
Hàn Nghệ ôm thân thể đầy đặn của nàng, cười nói: "Vầy ôm một cái thì được chứ?"
Tiêu Vô Y thấy hắn không có tác quái, thở phào nhẹ nhõm, lại lườm hắn một cái, nói: "Chàng không phải vẫn luôn ôm ta sao."
Nói rồi nàng lại nằm nhoài lên lồng ngực của Hàn Nghệ, kỳ thực nàng cũng rất thích được Hàn Nghệ ôm. Trải qua việc Hàn Nghệ cố ý tác quái xong, nàng không những không có hoài nghi Hàn Nghệ, ngược lại có chút thấp thỏm bất an, buồn bã nói: "Hàn Nghệ, tuy rằng ta đã qua tuổi thành hôn lâu rồi, nhưng chàng là nam nhân đầu tiên, hơn nữa cũng là nam nhân duy nhất của ta."
Đây còn cần nàng nói sao, vừa nhìn là biết rồi. Hàn Nghệ cũng không thể nói chuyện màng trinh này kia, miễn cho lại bị hoài nghi kinh nghiệm đầy mình, thâm tình chân thành nói: "Ta vẫn luôn tin tưởng nàng hoàn toàn, chưa bao giờ hoài nghi cả, cho nên nàng cũng phải tin tưởng ta giống như vậy nha."
"Cái này thì không được."
Tuy rằng Hàn Nghệ cố tình chơi chữ lừa nàng, thế nhưng Tiêu Vô Y vẫn phản ứng cực nhanh.
"Sao lại thế?"
Hàn Nghệ trợn to hai mắt.
Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: "Chàng vốn giảo hoạt vô cùng, bản lĩnh lừa người lại lợi hại như vậy. Hơn nữa, chàng cũng từng nói rồi, nữ nhân hoài nghi nam nhân là trời sinh, chàng nên lý giải mới đúng."
Ta nói lời này lúc nào, cái đệch, hình như có nói qua thật, đậu moá, làm sao ta lại nói ra lời ngu xuẩn như vậy nhỉ. Hàn Nghệ nhất thời hối hận suýt chút nữa muốn phun ra một ngụm máu, đây thực sự là vác đá đập chân mình mà.
Tiêu Vô Y lại cực kỳ bá đạo nói: "Dù sao cũng không cho chàng hoài nghi ta."