Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 287

Có thể khiến Hàn Nghệ đang trong tình cảnh mệt mỏi như vậy, mà lại tận dụng ngày nghỉ hiếm có để chạy ra ngoài, e rằng ngoài trừ Tiêu Vô Y ra, cũng không còn ai khác.

Hắn và Tiêu Vô Y đã hẹn nhau từ sớm, hôm nay lên ngọn núi hôm trước hẹn hò.

Đây hẳn nên là thời điểm gắn bó keo sơn, khổ cái là thân phận hai người cách biệt, chỉ có thể lén lút gặp nhau, nhưng cũng chính vì vậy, đôi bên đều vô cùng trân trọng những ngày này. Thế nên, cho dù là trời sập xuống, Hàn Nghệ cũng nhất định phải đến chỗ hẹn.

Núi xanh cao ngất, mây mù lượn lờ.

Hàn Nghệ lén la lén lút trốn ngoài đình, nhìn thấy bóng lưng giai nhân trong đình, liền cười trộm một tiếng, lặng lẽ đi qua, đợi khi đến sau lưng giai nhân, hắn dang hai tay ra, như hổ đói vồ mồi.

Sặc! Di hình hoán ảnh à!

Trong thoáng chốc, chỉ thấy giai nhân trước mặt biến mất, Hàn Nghệ nhất thời không khống chế được, đầu trực tiếp ngã nhào ra ngoài đình, hổ đói vồ mồi lập tức biến thành thức mở đầu của chiêu chó ngáo gặm xương, bên ngoài cái đình này chính là sườn núi đó nha.

"Á?"

Hai tay Hàn Nghệ ra sức múa may, hi vọng có thể dựa vào lực hướng tâm mà nhấc người lên, nhưng vẫn không được, cuối cùng vẫn cắm đầu tới trước.

Đột nhiên, một bàn tay tóm lấy sau gáy hắn, chỉ nghe thấy tiếng cười như chuông bạc: "Chỉ với chút bản lĩnh này của chàng, mà muốn đánh lén bổn quận chúa, thật là không biết tự lượng sức mà!"

Hàn Nghệ quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Vô Y một tay bắt lấy hắn, vẻ mặt đầy ý cười cợt, khiến hắn cảm thấy chật vật không thôi, nói: "Đừng nói nhảm, mau kéo ta lên."

Tiêu Vô Y cười, kéo hắn lên, nào biết trong chớp mắt Hàn Nghệ đứng lên, đã ôm lấy nàng, hung hăn hôn lấy.

Tiêu Vô Y trợn hai mắt, nhấc chân phải lên, nhưng cuối cùng cũng không có đạp ra, bởi vì thời gian bọn họ gặp nhau thật sự quá ít, nếu mà ở thành Dương Châu, phỏng chừng đã một cước đạp ra rồi.

Sau khi hôn một lát, mặt Tiêu Vô Y đỏ ửng, mắng to: "Chàng gần đây chỉ biết ức hiếp ta, tưởng ta dễ ức hiếp sao."

Nàng dễ ức hiếp? Có quỷ tin nha! Hàn Nghệ ôm lấy nàng, cười nói: "Chẳng phải tại ta quá nhớ nàng sao?"

Tiêu Vô Y nói: "Chàng ngày nào chả trái ôm phải ấp. Đâu ra mà nhớ đến ta?"

Câu này sao nghe chua quá ta. Hàn Nghệ vờ như kinh ngạc nói: "Ta trái ôm phải ấp khi nào, nàng phải nói cho rõ ràng nha."

Tiêu Vô Y hơi nhếch miệng nói: "Mẫu Đơn và Phi Tuyết đều là nhất đẳng đại mỹ nữ, chàng đừng nói là chàng không động lòng."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Nàng nghĩ đi đâu vậy, Dương cô nương là bạn của ta, chuyện này nàng cũng biết mà, còn Mẫu Đơn nương tử, cô ấy chỉ là hợp tác làm ăn với ta thôi."

"Thật sao? Hôm đó chàng lén cho cô ấy ám hiệu, tưởng ta không nhìn thấy sao." Tiêu Vô Y khẽ hừ nói.

Hàn Nghệ nghe thấy liền bừng bừng lửa giận, nói: "Nàng đừng có vu oan người khác, ta cho cô ấy ám hiệu hồi nào, ta là cho nàng ám hiệu nha, là bản thân nàng không chịu nhìn đấy chứ, bây giờ lại đến trách ta, thật là vô lý mà."

Tiêu Vô Y hồ nghi nói: "Thật sao?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên nha, nàng thấy sau đó chẳng phải ta giúp nàng thắng sao."

Tiêu Vô Y nhớ lại chuyện hôm đó, mặt không khỏi đỏ bừng như ánh bình minh, nói: "Có người ra ám hiệu như chàng sao?"

Hàn Nghệ ha ha nói: "Có phải rất kích thích không?"

"Chàng chết đi, chàng là đồ hạ lưu bại hoại, lúc trước sao ta lại không phát hiện ra chứ." Tiêu Vô Y vờ giận dữ nói.

Hàn Nghệ nói: "Còn nàng thì rất quang minh chính đại nha, bao gồm cả việc nhìn ta tắm."

Tiêu Vô Y nhớ lại lần xông nhầm vào phòng tắm hồi đó, trong lòng vừa thẹn vừa giận, trong mắt hàn quang chợt lóe, Hàn Nghệ liền biết điều, lập tức hỏi: "Đúng rồi, tại sao nàng lại nói với Dương cô nương là chúng ta đóng giả phu thê khi ở Dương Châu."

Tiêu Vô Y mím môi, ngược lại cũng không chấp nhặt với hắn, nói: "Dương cô nương của chàng tuy rằng thông minh, nhưng không có tâm cơ, lỡ như lại lỡ miệng nói ra thì làm sao đây. Còn nếu nói như vậy, thì cho dù nàng ta có lỡ miệng, chúng ta cũng có thể ngụy biện."

"Thông minh nha!"

Hàn Nghệ nói rồi liền tập kích đôi môi của Tiêu Vô Y, sau đó ôm nàng ngồi xuống ghế, tay lại không chịu buông nàng ra, để nàng ngồi trên đùi mình.

Tiêu Vô Y ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn.

Hai người tựa sát vào nhau, hưởng thụ sự yên bình ngắn ngủi này.

Một lát sau, Tiêu Vô Y đột nhiên hỏi: "Sao chàng lại quen biết với Nguyên Mẫu Đơn?"

Biết ngay nàng sẽ hỏi chuyện này mà. Hàn Nghệ kể lại một cách đơn giản quá trình quen biết Nguyên Mẫu Đơn, đương nhiên là mấy chuyện trộm đồ lén lút thì không có nói, chỉ kể là Nguyên Mẫu Đơn mong muốn nữ nhân có thể xem được kịch nói.

Tiêu Vô Y cười nói: "Nữ nhân kia vẫn không thay đổi thói quen nằm mơ giữa ban ngày, nếu không phải có phu quân ta, chỉ dựa vào nàng thì có thể được như nguyện sao."

Hàn Nghệ nghe vậy có chút tò mò, nói: "Hình như nàng và cô ấy có mâu thuẫn?"

Tiêu Vô Y khẽ gật đầu, nói: "Ta và nàng ấy, còn có Thôi đại tỷ là kết nghĩa kim lan, cô ấy là nhị tỷ, ta là tiểu muội."

Hàn Nghệ hơi kinh ngạc, nói: "Vậy tại sao các nàng lại...?"

Tiêu Vô Y nói: "Lúc ban đầu, chúng ta đều thích xuất môn du ngoạn, hơn nữa cách nhìn sự việc cũng tương đồng, do vậy tình cảm thân như tỷ muội. Nhưng sau khi Thôi đại tỷ và Vạn nhị ca gặp nhau, ta và Nguyên Mẫu Đơn bắt đầu có mâu thuẫn. Ta đương nhiên là tán thành bọn họ ở bên nhau, nhưng Nguyên Mẫu Đơn lại không cho là vậy. Nàng ấy cho rằng hiện nay hôn nhân dòng dõi thịnh hành, Thôi gia lại vô cùng coi trọng hôn ước, chắc chắn sẽ không đồng ý. Nếu không được Thôi gia gật đầu, bọn họ ở bên nhau nhất định sẽ chịu khổ không ít, nói không chừng còn liên lụy đến hai người họ, cho nên khuyên Thôi đại tỷ đừng qua lại với Vạn nhị ca, vì thế mà chúng ta thường cãi nhau. Nhưng về sau Thôi đại tỷ vẫn ở bên cạnh Vạn nhị ca, chỉ là nàng ấy vô cùng tôn trọng Thôi đại tỷ, nên cũng không lên tiếng gì nữa, chúng ta cũng hòa thuận như lúc đầu.

Nhưng về sau, Thôi đại tỷ bị nhốt trong nhà, chúng ta muốn giúp tỷ ấy bỏ trốn với Vạn nhị ca. Ta từng đi tìm Nguyên Mẫu Đơn, nhưng nàng ấy không chỉ không chịu giúp đỡ, lại còn mắng ta một trận, nói ta làm vậy là hại Thôi đại tỷ và Vạn nhị ca. Ta và nàng ấy cãi nhau ầm ĩ, nhưng sau cùng ta vẫn kiên trì cách nghĩ của mình, thế là bọn ta giúp Thôi đại tỷ bỏ trốn khỏi Thôi gia. Việc đã đến nước này, nàng ấy cũng không nói thêm gì cả. Nhưng không ngờ, cuối cùng Thôi đại tỷ vẫn bị bắt về, hơn nữa còn xảy ra bi kịch như vậy. Nguyên Mẫu Đơn bình sinh kính trọng nhất là Thôi đại tỷ, khi Thôi đại tỷ chết, nàng ấy đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu ta, trước mộ phần của Thôi đại tỷ còn còn đánh ta một bạt tai."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Nàng không đánh trả sao?"

Tiêu Vô Y lắc đầu, nói: "Nếu cái tát kia nàng ấy đánh vì bản thân, thì sao ta lại để nàng ấy thực hiện được, nhưng nàng ấy lại đánh vì Thôi đại tỷ. Chịu một bạt tai, trong lòng ta cũng dễ chịu hơn một chút, bởi vì bất luận thế nào, Thôi đại tỷ vẫn đã chết. Nếu lúc trước nghe theo đề nghị của nàng ấy, có lẽ sẽ không như vậy. Có điều từ đó về sau, chúng ta cũng..."

Nói đến đó, nàng thở dài thườn thượt: "Mãi đến khi đó, chúng ta mới hiểu ra, tuy rằng cách nhìn của chúng ta rất giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn đối lập. Nàng ấy làm việc luôn phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, lo trái lo phải, sợ liên lụy đến người vô tội. Thật ra nàng ấy không thích hôn nhân dòng dõi, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy chuyện này không gấp được, phải thay đổi từng bước một. Còn ta... ta lại khá dễ xúc động, nếu đã quyết định chuyện gì, thì sẽ đi thẳng mà không ngoảnh đầu, cho dù phía trước là vực sâu không đáy, ta cũng sẽ không lùi bước."

Hàn Nghệ nghe vậy khẽ gật đầu. Nếu hôm đó người ở Nữ Sĩ Các là Tiêu Vô Y, phỏng chừng hắn rất khó toàn thân trở ra, nhưng Nguyên Mẫu Đơn cuối cùng vẫn nhịn, lấy việc nữ nhân được xem kịch nói làm trọng.

Tiêu Vô Y tiếp tục nói: "Nhưng việc Độc Cô Tiên Lược chết trận sau đó, ta thật ra cũng cảm thấy vô cùng đồng cảm với nàng ấy, thế là không so đo cao thấp với nàng ấy nữa, quan hệ cũng hòa hoãn hơn, nhưng chuyện của Thôi đại tỷ vĩnh viễn là khúc mắc khó giải trừ giữa bọn ta. Hàn Nghệ, chàng nói xem rốt cuộc ta đã làm sai rồi sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Trong chuyện này, ta hoàn toàn đứng về phía nàng?"

"Thật không?"

Trong mắt Tiêu Vô Y sáng ngời, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Chàng sẽ không phải là cố ý nói cho ta vui đó chứ."

"Đương nhiên không phải."

Hàn Nghệ vô cùng nghiêm túc nói: "Làm người ổn trọng, hiển nhiên là tốt. Nhưng có những chuyện, nếu thiếu đi một chút nhiệt huyết, quá mức thận trọng, cuối cùng sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Thường những người hay xung động mới là người thúc đẩy thế giới này tiến bộ. Nhớ lại lúc trước Trần Thắng, Ngô Quảng chẳng phải cũng chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết mà phá hủy chế độ tàn bạo của Tần triều sao. Nếu bọn họ cứ suy đi tính lại, sợ trước sợ sau, thì e là chuyện này đã không thành. Cứ nói chuyện của Thôi đại tỷ đi, ngoại trừ chuyện bỏ trốn, gần như không còn cách nào khác cả. Nếu cuối cùng Thôi đại tỷ không tự sát, ta sẽ nói Nguyên Mẫu Đơn làm đúng. Nhưng việc Thôi đại tỷ tự sát, lại khiến ta cảm thấy nàng làm đúng."

Tiêu Vô Y nghi ngờ nói: "Vì sao?"

Hàn Nghệ nói: "Bởi vì Thôi đại tỷ cuối cùng vẫn tự tử vì tình, chứng minh tỷ ấy đích thật yêu thương Vạn nhị ca vô cùng. Trên đời này nếu thiếu huynh ấy, thì sẽ không thể nào sống tiếp được. Điều đó cũng nói lên, 3 năm bỏ trốn đó là 3 năm vui vẻ nhất của tỷ ấy, ta cho rằng rất đáng giá."

Tiêu Vô Y nghe vậy lại không cảm thấy bất kỳ sự vui sướng nào, ngược lại vẻ mặt buồn rầu, nói: "Vậy chúng ta thì sao? Kết cục của chúng ta sẽ thế nào?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Kết cục của chúng ta tất nhiên là bạc đầu giai lão. Nếu thật sự không được, chúng ta rời bỏ Trường An thôi, nếu bàn về bản lĩnh bỏ trốn, Vạn nhị ca vốn chẳng cùng đẳng cấp với ta."

Tiêu Vô Y vốn tưởng rằng hắn sẽ nói chuyện hùng hồn một phen, hoặc tung ra một lời thề cảm động lòng người, nào biết lại là mấy câu tổn thương sĩ khí thế này, liền phụt một tiếng, khẽ đánh lên ngực Hàn Nghệ: "Chàng chỉ có chút chí khí đó thôi."

Hàn Nghệ nói: "Cũng không thể nói vậy được, đây là tính toán xấu nhất của ta, bây giờ cái ta thiếu là một cơ hội, trước khi cơ hội này xuất hiện, bất cứ tính toán nào của ta cũng là nằm mơ giữa ban ngày."

Tiêu Vô Y cười nói: "Bây giờ không phải cơ hội đã tới rồi sao?"

"Cái này ai mà chắc được."

Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Đúng rồi, nàng có đi Vạn Niên Cung không?"

Tiêu Vô Y lắc đầu nói: "Ta sẽ không đi."

Hàn Nghệ nói: "Không có mời cha vợ của ta đi sao?"

Tiêu Vô Y bất đắc dĩ lườm hắn một cái, nói: "Mời rồi, cũng mời cả ta, nhưng ta từ chối."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vì sao?"

Tiêu Vô Y nói: "Lúc trước vì chuyện của Ngô Vương cữu cữu, ta cũng có cãi nhau ầm ĩ với Hoàng đế cữu cữu của ta."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Nàng còn dám đi cãi nhau với Hoàng đế?"

Tiêu Vô Y nói: "Lúc đó ta cũng giận đến váng đầu, có điều ta cảm thấy ta không hề làm sai."

Hàn Nghệ hơi nhíu máy nòi: "Ta nghe nói vụ án này là do Trưởng Tôn Vô Kỵ làm, hẳn là không liên quan gì đến Hoàng đế chứ?"

Tiêu Vô Y nói: "Nhưng nếu Hoàng đế không phê chuẩn, thì cậu ta cũng sẽ không bị giết, cuối cùng ông ta vẫn phê tấu chương kia."

Hàn Nghệ nói: "Ý của nàng là...?"

Tiêu Vô Y dường như biết hắn đang muốn nói gì, lắc đầu nói: "Ta không có nói vậy, nhưng ai biết được ổng nghĩ thế nào."

Nếu Lý Trị là mượn đao giết người, thì người này thật đủ tàn nhẫn nha! Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, nàng và Hoàng đế cữu cữu của nàng không ngờ lại có quan hệ tốt đến mức có thể cãi nhau ầm ĩ xong, mà vẫn bình yên vô sự, vậy nàng nhất định rất hiểu Hoàng đế cữu cữu nhỉ?"

Tiêu Vô Y cười khổ nói: "Bất cứ ai trở thành Hoàng đế, đều sẽ thay đổi cả, tâm tư đế vương há có thể đoán được."

"Nói vậy cũng đúng."

Hàn Nghệ gật đầu.

Tiêu Vô Y đột nhiên nói: "Có điều ta cho rằng, bất cứ Hoàng đế có chủ trương nào, đều không thể dung tha cho một quyền thần giống như Trưởng Tôn lão tặc vậy, cho dù ông ta là trung hay gian."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Nàng nói không sai, ta cũng cho rằng trận chiến này không tránh được, vậy nàng cho rằng ta nên dựa vào bên nào."

Tiêu Vô Y nói: "Ta không bàn với chàng mấy chuyện này."

Hàn Nghệ cười nói: "Nàng thật sự cho rằng trượng phu của mình không có chút chủ kiến nào sao, nàng cứ nói là được, ta nghe hay không lại là chuyện khác."

Sắc mặt Tiêu Vô Y căng thẳng nói: "Chàng đừng mượn chuyện này mà lấn tới, chỉ riêng việc này thôi, những việc khác chàng vẫn phải nghe ta."

"Đương nhiên, chúng ta là một nhà mà." Hàn Nghệ cười nói.

"Vậy thì còn được."

Tiêu Vô Y nghiêm mặt nói: "Thứ quá thâm ảo ta cũng không biết, nhưng ta chỉ biết, Trưởng Tôn lão tặc bây giờ quyền khuynh triều dã, có chàng hay không đều không quan trọng, nhưng Hoàng đế cữu cữu của ta bây giờ là tứ cố vô thân, bất cứ một trợ thủ nào, ổng đều sẽ coi trọng vô cùng."

Ý đã vô cùng rõ ràng, chàng mà theo Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì phần thắng sẽ khá cao, mặt ngoài là khá ổn, bởi vì trận doanh của ông ta bây giờ đã phòng thủ kiên cố, kim cũng không đâm vào được, chàng có lợi hại hơn nữa cũng không thể đi lên thượng tầng Kim tự tháp được. Bởi vì Kim tự tháp này đã lấp đầy rồi, hơn nữa, quan trọng nhất là chuyện chàng có thể giúp chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Nhưng Lý Trị thì khác, bây giờ thoạt nhìn phần thắng của Lý Trị tương đối thấp, nhưng hiện tại bên cạnh Lý Trị không có ai tâm phúc, nếu bây giờ đi giúp ông ấy thì chính là đưa than ngày tuyết, hoạn nạn thấy chân tình nha. Một khi thắng lợi, vậy khả năng cao sẽ lập tức thăng chức rất nhanh. Nghĩ lại xem vì sao trước kia Gia Cát Lượng lại chọn theo Lưu Bị chứ, thật ra cũng chỉ có một nguyên nhân chủ chốt, đó là nếu ông ta lựa chọn Tào Tháo, thì cùng lắm chỉ là một mưu sĩ, không thể làm Tể Tướng được.

Thật ra đây là một đề toán rất dễ lựa chọn.

Chỉ là xem ngươi mong muốn đạt được thứ gì thôi.

Hàn Nghệ sao có thể không hiểu, nheo mắt lại nhưng chỉ cười mà không nói.

Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt gian trá đó của hắn, tựa như đang khẳng định suy nghĩ của mình, lại tựa như không, nghi hoặc nói: "Chàng lại đang nghĩ cái chủ ý xấu xa gì đó?"

Con người ta chính trực như thế, nào có chủ ý xấu xa gì chứ, lăn qua lộn lại chẳng phải chỉ có một chiêu sao, lừa đảo thôi. Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Ta đang có chủ ý xấu xa gì, nàng lại không biết sao." Nói rồi bàn tay chuyên lừa gạt ấy thần không biết quỷ không hay chạm lên đỉnh núi kia.

Bình Luận (0)
Comment