Chuyện lúc trước Hàn Nghệ ẩu đả với Tần Vũ đã bị Dương Tư Nột đè xuống, người biết chuyện không nhiều. Lý Trị và Võ Mị Nương lại càng không biết.
Mãnh nhân nha.
Lý Trị cho rằng Hàn Nghệ đã quá dữ rồi, ở thời đại này mà dám sáng tạo ra câu chuyện tình yêu giữa thứ tộc và quý tộc. Nhưng lại không ngờ rằng, việc này căn bản chẳng là gì, Hàn Nghệ còn dám ẩu đả với quý tộc.
Trong lòng Võ Mị Nương cũng cả kinh.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Lý Trị vẻ mặt kinh ngạc nói.
Hàn Nghệ thành thật nói đúng sự tình với Lý Trị, bao gồm cả chuyện Dương Phi Tuyết từ chối hôn sự, trong đó chỉ che giấu thân phận của Tiêu Vô Y.
"Thì ra là thế."
Lý Trị nghe xong, thoáng gật đầu, nói: "Việc này ngươi cũng hơi thiếu cân nhắc nha, may mắn là ngươi có võ công trong người. Nếu không phải vậy, Dương Tư Nột làm sao có thể dễ dàng tha cho ngươi, hơn nữa ngươi cũng vì vậy mà bỏ lỡ phong thưởng của triều đình, có thể nói là mất nhiều hơn được."
Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng chợt vui vẻ, Lý Trị không trách cứ hắn, có thể thấy được Lý Trị cũng không ủng hộ quý tộc. Bởi vì quý tộc kiềm chế quyền lực của y, lời này xem như đã chém đúng rồi, nói: "Bệ hạ nói đúng. Nếu như Tần công tử chỉ là trút giận lên đầu thảo dân, thảo dân có thể nhịn, nhưng gã nhục mạ nữ nhân thảo dân yêu mến, nếu như thảo dân không phản kích, vậy thảo dân còn có tư cách gì để làm một trượng phu."
Tiểu tử này quả thật là không giống bình thường a, Võ Mị Nương thầm khen một câu. Hàn Nghệ không dùng từ· 'Thê tử', mà dùng từ 'nữ nhân yêu mến', đây không khác gì thêm dầu vào lửa.
Bởi vì hiện giờ Lý Trị cũng đối mặt với tình huống giống vậy. Ở ngoài triều, Võ Mị Nương nhiều lần bị người khác chê bai, các đại thần đều coi thường nàng, y cũng chỉ có nhịn, coi như không nghe thấy. Nhưng mà Hàn Nghệ người ta - một đứa trẻ sinh ra trong gia đình nông phu, lại vừa dám theo đuổi tình yêu của mình, kế tiếp lại còn dám phản kích, đối địch với quý tộc vì nữ nhân mình yêu mến.
Nhìn từ điểm này, một hoàng đế như ngươi còn không bằng một kẻ mở thanh lâu.
Lý Trị nghe vậy tâm tình có hơi trùng xuống, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, lồng ngực dường như hơi tức, cũng không có tâm trạng nói chuyện tiếp nữa, chỉ nói thêm vài câu rồi cho Hàn Nghệ đi.
Có điều biểu hiện này của Lý Trị lại là thứ mà Võ Mị Nương muốn nhìn thấy nhất. Nàng ta tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày, Lý Trị sẽ thoát khỏi cánh chim che chở của bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ, chuyện cậu cháu giao tranh, sẽ là chuyện không thể tránh né.
Sau khi ra khỏi Sơ Trang Lâu, thần sắc Hàn Nghệ bỗng có chút ảm đạm, cúi đầu không nói lời nào, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Những lời hắn nói lúc nãy tuy cũng có chút đạo lý, nhưng kỳ thật là hết sức ích kỷ. Bởi vì đối với Vương hoàng hậu mà nói, việc này là vô cùng bất công. Nếu như có thể, Hàn Nghệ thật ra cũng nguyện ý đứng về phía Vương hoàng hậu. Bởi vì hắn vô cùng chán ghét loại đàn ông vứt bỏ thê tử. Nếu như Lý Trị muốn lập Võ Mị Nương làm hậu, vậy thì Vương hoàng hậu chắc chắn sẽ bị phế, ly dị cũng không thể, chỉ có thể phế, đây chính là sự tàn khốc của hậu cung.
Nhưng với tình hình hiện tại, bất luận là hắn giúp Vương hoàng hậu, Trưởng Tôn Vô Kỵ, hay là giúp Lý Trị, Võ Chiêu nghi, thì hắn vẫn cần phải nói những lời này. Bởi vì hắn là một kẻ nằm vùng, hắn cần phải nhân cơ hội này để thượng vị, cũng giống như những cảnh sát nằm vùng ở hậu thế vậy, biết rõ việc này là phạm pháp, nhưng anh ta cũng nhất định phải làm.
Bởi vì chỉ vừa mới đến Vạn Niên cung, tâm tư chơi bời của Lý Trị vẫn còn đang trong quá trình chậm rãi thu lại, việc này phải có một quá trình hòa hoãn, vì vậy cũng không có xử lý chính vụ nghiêm chỉnh, có việc thì bẩm báo, cũng không cần thượng triều chính quy như thường lệ. Buổi sáng nếu không có việc gì thì đi dạo ngắm cảnh, kỳ thật nhưng đại thần kia cũng như vậy, bọn họ cũng muốn đi dạo xung quanh, buổi chiều thì tiếp tục yến hội, xem kịch nói, xem tiểu phẩm.
7 ngày liên tiếp trôi qua.
Bọn người Lý Trị thì hưởng thụ, nhưng khiến các nàng Mộng Nhi mệt chết rồi, đã diễn liên tiếp 7 ngày, hơn nữa thời gian mỗi ngày cũng dài.
Mãi đến hôm nay, Lý Trị mới bắt đầu lâm triều, tất cả quay lại cuộc sống đi làm thường ngày, yến hội cũng dừng lại tại đây.
Cuối cùng bọn Hàn Nghệ cũng có cơ hội để thở phào một hơi.
Hàn Nghệ không phải là người có thể ở yên một chỗ, hắn có thể nhàn rỗi, nhưng cứ ngồi yên trong nhà cũng cảm thấy không quá thoải mái, thế là liền mượn lý do xuống núi tìm đạo cụ, hỏi Trương thiếu giám kia một tấm lệnh bài.
Trời vừa sáng tinh mơ, hắn liền dẫn ba đứa Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Tiểu Dã xuống núi chơi. Bởi vì đám Mộng Nhi, Đông Hạo đều rất mệt, chỉ nghỉ ngơi ở nhà, vì vậy cũng không có đi theo.
Bốn người ra khỏi cửa cung, dọc đường du sơn ngoạn thủy, thật là vui vẻ.
"Oa, Hàn đại ca, mau đến xem, ở đây có một cái hồ nhỏ, Hàn đại ca, huynh cởi y phục làm gì."
"Đương nhiên là bơi a."
Chỉ thấy trong nháy mắt Hàn Nghệ đã cởi áo khoác ngoài, mặc một thứ cũng không biết có được tính là quần áo bây giờ hay không, rồi nhảy xuống cái hồ nhỏ, chỉ nghe một tiếng "Tủm" vang lên, bọt nước văng tung tóe.
Gia hoả Hàn Nghệ này chính là người tùy hứng như vậy. Trước đây khi hắn ở Dương Châu, thường xuyên đến các con suối nhỏ bơi lội, nhưng từ sau khi đến Trường An thì không có đi bơi nữa, cho nên lúc nãy sau khi Tiểu Béo phát hiện cái hồ này, hắn liền vội vàng nhảy xuống.
"Thật là sảng khoái!"
Hàn Nghệ vừa bơi ngửa, vừa tắm trong ánh nắng mặt trời buổi sớm, từng tế bào sảng khoái đến cực điểm.
Tiểu Dã lên trời xuống đất, không gì không làm được, khi thấy Hàn Nghệ bơi sung sướng như vậy, tất nhiên cũng không nhịn được, liền cởi y phục nhảy xuống. Đầu tiên là bơi kiểu chó, sau đó ngụp xuống, đến khi nó ló đầu ra thì đã ở bên cạnh Hàn Nghệ rồi, hai người dường như có ý muốn tỷ thí một phen.
"Hoa Tử, đệ biết bơi không?"
Hùng Đệ vẻ mặt sợ sệt nói với Đỗ Tổ Hoa.
Đỗ Tổ Hoa lắc đầu.
Hùng Đệ khẽ thở phào, vỗ ngực nói: "Vậy thì tốt, bằng không lát nữa sẽ chỉ còn có mỗi mình ta đứng ở trên bờ rồi."
Đỗ Tổ Hoa không phải là Tiểu Béo, nó cũng rất hiếu động, nói: "Hàn đại ca, huynh có thể dạy đệ bơi không."
"Được."
Hùng Đệ lập tức rụt cổ lại.
"Không vấn đề, đệ cởi y phục trước đi, ta qua đấy ngay."
"Ai dô."
Đỗ Tổ Hoa vội vàng cởi y phục, lộ ra mấy cái xương sườn, chẳng có một chút thẹn thùng.
Nhóc Hùng Đệ không có nghĩa khí thì căng thẳng đến mức hai chân run rẩy.
Qua một lát, Hàn Nghệ đã bơi qua, vừa lau mặt vừa cười ha ha nói: "Tiểu Béo, đệ cũng xuống học đi, bơi lội là môn vận động vô cùng tốt."
Hùng Đệ có chút nhụt chí nói: "Đệ chân tay vụng về, làm sao học được."
Hàn Nghệ nói: "Nhưng mà đệ thông minh, thứ này là dựa vào sức nổi, ta không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết thể tích càng lớn, thì sức nổi càng lớn, đệ là có ưu thế tự nhiên nha."
Mình là người rất thông minh sao? Hùng Đệ ngẫm thấy cũng phải, không khỏi có chút động lòng.
Lúc này Tiểu Dã đã bơi qua, bạn tốt vừa đến, lòng tin của Tiểu Béo lập tức dâng lên, cười hắc hắc cởi áo ngoài ra, còn lắc lắc thân mình, một thân thịt mỡ đúng là bóng loáng nha.
Trước tiên Hàn Nghệ dẫn bọn họ đến chỗ nước nông gần bờ, dạy bọn họ tư thế bơi. Tiểu Dã tuy biết bơi, nhưng hiển nhiên là không chính quy, cũng đang ở bên cạnh tò mò nhìn.
Dạy được một lát, Hàn Nghệ liền để bọn nó tự luyện tập, còn mình lại chạy đi bơi. Tiểu Dã thì lại ở bên cạnh dạy cho Tiểu Béo và Hoa Tử.
Bốn người chơi trong hồ rất vui vẻ.
Hoa Tử cũng tương đối lanh lợi, học được một lát đã có thể bơi được xa vài mét.
Hùng Đệ vẫn kém một chút, bơi nửa ngày vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng Tiểu Béo hết sức lạc quan, cũng không nghĩ là phải học bằng được, chỉ là chơi vui thôi, vui vẻ là được. Một lát sau, Tiểu Béo cũng có thể nắm được một chút bí quyết, bơi được vài mét, hưng trí liền dâng cao.
Ngay lúc bốn người đang chơi vô cùng vui vẻ, chợt nghe thấy một tiếng quát: "Các ngươi là ai, dám tự tiện xông vào hậu viện nhà ta."
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong rừng cây bên cạnh có ba bốn người đi đến, hơn nữa còn đều cầm gậy, vội vàng bơi qua.
Hùng Đệ ở ngay sát bờ, đứng dậy, nói: "Đây là hậu viện nhà ngươi sao?"
Một người trong đó nói: "Không sai."
Tiểu Dã thì không sợ, nói: "Ngươi nói là của nhà ngươi thì là của nhà ngươi à, đúng là buồn cười."
"Hắc, lão gia nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, tiểu tử ngươi lại không biết tốt xấu, có tin ta đánh ngươi không."
"Ta không tin."
Tiểu Dã nhướng mày lên, rất nghiêm túc nói.
"Đợi đã."
Lúc này, Hàn Nghệ đã đi tới, trực tiếp lên bờ, lạnh lùng liếc nhìn mấy người bọn họ, nói: "Các ngươi mù mắt chó rồi hả, đến ta cũng không nhận ra."
Một tiếng hét to, tức khắc liền dọa mấy người kia.
"Ngươi... ngươi là ai?"
"Ta là bằng hữu của chủ nhân các ngươi, là chủ nhân các ngươi mời ta đến đây." Hàn Nghệ lạnh lùng quát.
Bởi vì gần đây Hoàng đế đến, bọn họ không thể không biết, nhưng bọn họ thấy y phục của đám Hàn Nghệ đều vô cùng rẻ tiền, cũng không nghĩ là vương công quý tộc gì, vì vậy mới dám làm như vậy, nhưng giờ nghe thấy Hàn Nghệ nói như thế, không khỏi thấp thỏm bồn chồn, một người run giọng nói: "Ngươi...ngươi là chủ nhân ta mời đến sao, nhưng... nhưng sao ta không có nghe nói."
"Chủ nhân ngươi mời ai, còn phải được ngươi đồng ý sao, đúng là một chút giác ngộ của hạ nhân cũng không có."
Hàn Nghệ là một người khá tùy tiện, cầm áo ngoài lên lau lau rồi mặc vào, dù sao hong một lát là khô thôi, nói: "Đừng nhiều lời nữa, dẫn ta đi gặp chủ nhân các ngươi." Nói xong lại quay sang đám Hùng Đệ nói: "Chúng ta đi nào, ta đưa các đệ đi ăn đồ ngon."
Hùng Đệ vừa nghe, hai mắt sáng rực, liền bắt chước theo, cầm quần áo làm khăn, lau loạn xạ, lau xong, lại dùng làm quần áo.
Hàn Nghệ nhìn cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, xem ra sau này phải chú ý hành động lời nói của mình mới được.
Mấy tên kia thấy Hàn Nghệ trâu như vậy, hơn nữa còn gào hét đòi gặp chủ nhận của bọn họ, hiển nhiên cũng không dám chậm trễ, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Đi không bao xa, chỉ có qua một gò núi nhỏ thôi, thì ra bên kia gò núi là một sơn cốc, đứng ở chỗ cao, đưa mắt nhìn lại, trên sườn cốc đều là những cây quýt vàng óng, mà ở dưới sơn cốc còn có một vườn cây lớn, trong vườn cây đầy những bông hoa nở rộ, bên trong còn dựng hơn mười gian nhà.
Đi vào bên trong, chỉ thấy còn có 4~5 nữ nhân đang chăm sóc hoa, những nữ nhân này thấy đám người Hàn Nghệ đến đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đám người kia dẫn bọn họ đến một nơi dày đặc hoa tươi, một người trong số đó bảo Hàn Nghệ chờ ở đây, sau đó liền đi vào trong.
Một lát sau, người nọ đi ra, nói: "Chủ nhân của chúng ta bảo các ngươi vào trong."
Hàn Nghệ dẫn theo đám Tiểu Béo đi vào trong bụi hoa, chỉ cảm thấy hương hoa ngào ngạt, khứu giác tuyệt đối là hưởng thụ.
Người nọ đến một chỗ trước khóm hoa, khom người nói: "Chủ nhân, bọn họ đã đến."
Chỉ thấy chỗ trăm hoa đua nở, có một vị thiếu phụ trẻ tuổi, dáng người cao ráo, nhưng lại không phải đầy đặn, khuôn mặt kiều diễm như hoa, ba búi tóc búi cao, ngọc trâm cài ngang, tựa như đóa hoa tươi nở rộ, bên vành tai có có một lọn tóc đen buông xuống, vừa có vẻ cao quý, lại có vẻ thanh tú thoát tục.
Không hổ là Nguyên Mẫu Đơn, đúng là vua của các loài hoa.
Nàng vừa đứng lên, vạn hoa đều thất sắc.
"Biết ngay là ngươi mà."
Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ, hơi nhíu mày nói.
Hàn Nghệ hừ một tiếng: "Cô tưởng là ta muốn đến sao, là hạ nhân nhà cô bắt chúng ta đến."
Tên hạ nhân kia nghe vậy suýt nữa đã cắn lưỡi, rõ ràng chính là ngươi cưỡng ép bắt chúng ta dẫn ngươi đến.
Hóa ra lúc nãy Hàn Nghệ đã đoán được đây có thể là địa bàn của Nguyên gia, liền nghĩ nhân tiện đến đây ăn chút trái cây gì đó, vì vậy mới cố ý đe dọa những hạ nhân kia.
Có điều Hàn Nghệ vẫn sợ bị quét ra khỏi cửa thật, lại bổ sung một câu: "Chẳng qua đến thì cũng đến rồi, tùy ý thăm thú một chút cũng được."
"Mẫu Đơn tỷ tỷ."
Hùng Đệ rụt rè vẫy vẫy tay, với tính cách của nó, nhất định sẽ chạy đến, cười ha ha chào hỏi, nhưng thấy sắc mặt Nguyên Mẫu Đơn không tốt lắm, thành ra cũng không dám.
Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy Hùng Đệ, lúc này mới lộ ra một nụ cười mỉm, đầu tiên là đưa mắt ra hiệu, bảo hạ nhân kia đi làm việc, sau đó lại nói với Tiểu Béo: "Tiểu Béo, các ngươi biểu diễn có thành công không?"
Hùng Đệ cười hắc hắc nói: "Xem như là khá thành công, hoàng thượng còn thưởng cho đệ và Hoa Tử mỗi người 10 cuốn lụa."
"Vậy là tốt rồi."
Nguyên Mẫu Đơn thoáng gật đầu.
Hùng Đệ mang vẻ mặt tươi cười chạy đến, hiếu kỳ nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy, oa, thật là đẹp."
"Tiểu Béo, có biết nịnh không vậy, Mẫu Đơn nương tử đẹp thì ai chẳng biết, có cần kinh ngạc như vậy không?"
Hàn Nghệ đi tới trêu chọc.
Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt, cũng lười mở miệng.
Hùng Đệ sửng sốt, chỉ vào trong bụi hoa, nói: "Hàn đại ca, đệ đang nói hoa."
"Vậy đệ lại càng gà, có Mẫu Đơn nương tử ở đây, thì hoa có gì mà đẹp, hoa đâu, ta xem cái nào."
Hàn Nghệ vừa nghiêng đầu nhìn qua, liền 'Ai u' một tiếng, nói: "Thì ra Mẫu Đơn nương tử đang cắm hoa nha."
Nguyên Mẫu Đơn rất ghét loại người dẻo mồm dẻo miệng như Hàn Nghệ, thản nhiên nói: "Ngươi cũng hiểu về cắm hoa sao?"
Hiện giờ nghệ thuật cắm hoa chỉ đang dần dần thịnh hành trong cung đình, dân thường căn bản không chơi trò này. Môn nghệ thuật này chỉ thật sự phát triển ở thời Tống Minh, đặc biệt là triều Minh, đáng tiếc là, người thống trị triều Thanh tế bào nghệ thuật có hạn, không chơi mấy thứ này, vì vậy nghệ thuật cắm hoa Trung Quốc bắt đầu dần dần thoái trào ở triều Thanh, nhưng ở Nhật Bản thì vẫn hết sức thịnh hành.
Lão tử đường đường là một đại lừa đảo, nếu không hiểu về cắm hoa, làm sao trang bức giả làm nghệ thuật gia được. Hàn Nghệ cười một tiếng: "Không phải chỉ là cắm hoa thôi sao, nói cứ như còn khó hơn làm ruộng ấy, đây đều là thứ lúc nhỏ ta đã chơi chán rồi. Hiện giờ ta đã sớm nghỉ chơi mấy trò cùi bắp này, bây giờ ta chơi đều là nghệ thuật hái hoa cao cấp."
Trò cùi bắp.
Nguyên Mẫu Đơn là người rất yêu hoa, nghe vậy nổi trận lôi đình, cố nén giận dữ, nói: "Ta ngược lại cũng muốn xem thử bản lĩnh cắm hoa của ngươi đấy."
"Chỉ giới hạn trong cắm hoa thôi nha, nếu mà cô muốn xem nghệ thuật hái hoa của ta, vậy thì không được đâu nhé. Dù sao ta cũng là người đã có thê thất." Hàn Nghệ rất quân tử nói.