Câu nói sau cùng của Lý Trị, khiến các đại thần tựa như lọt vào trong sương mù.
Việc an bài Trình Xử Lượng hỗ trợ, thì có thể lý giải được, bởi vì tai họa ngầm lớn nhất của việc nới lỏng lệnh cấm tiêu chính là vấn đề trị an, nhất định phải cho võ tướng tham dự vào rồi.
Nhưng mà an bài phó thư giám Trưởng Tôn Xung làm chủ quản việc này, thì căn bản không thể hiểu được.
Thư giám là làm gì, nói đơn giản, thì chính là quản lý nhân viên, chuyên quản lý công tác biên nhận và tàng trữ của quốc gia.
Giữa hai việc này cho dù có nối bằng trăm cây tre cũng không nối lại một chỗ được, chắc chắn là không thích hợp nha.
Lúc trước các đại thần còn tưởng rằng Lý Trị nhất định sẽ sai Hàn Nghệ phụ trách việc này, dù sao thì việc này cũng do Hàn Nghệ nói ra, theo lý nên để hắn phụ trách.
Nhưng nếu bỏ qua vấn đê chức trách của thư giám để giải thích, vậy thì hết thảy dễ dàng lý giải nha.
Trưởng Tôn Xung là ai nào, đó chính là trưởng tử của Trưởng Tôn Vô Kỵ nha.
Lý Trị cử Trưởng Tôn Xung xử lý việc này, đơn giản là muốn mượn uy vọng của Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy rằng đã gật đầu tán thành rồi, nhưng Lý Trị cũng rõ ràng, trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ không bằng lòng lắm, bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ từ trước tới nay đều tôn sùng giữ lại chính sách thời Trinh Quán, cũng là những gì bọn họ am hiểu nhất đấy, dù sao thì một bộ quy tắc này, bọn họ đều đùa giỡn vài thập niên rồi, không ai vượt qua được bọn họ, Trưởng Tôn Vô Kỵ là không hy vọng thay đổi tình trạng trước mắt, cho nên, Lý Trị chỉ tên khiến cho Trưởng Tôn Vô Kỵ lo liệu việc này, thì Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định sẽ từ chối đấy, y cũng không làm gì được.
Nếu sai Hàn Nghệ quản lý ấy mà, thì Hàn Nghệ dựa vào gì mà quản, muốn gì cũng không có, hắn là một kẻ xuất thân nông dân, ai sẽ để ý đến hắn, nói không chừng còn có thể có người quấy rối, mượn cơ hội này chỉnh Hàn Nghệ nữa.
Dù sao việc nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm cũng không phải là việc nhỏ, dù nói thế nào, thì chế độ này cũng tồn tại mấy trăm năm rồi, không ai có thể dự tính kết quả sẽ như thế nào cả, hơn nữa đây là do Lý Trị vỗ bàn quyết định, nếu chẳng may xảy ra sai sót gì, vậy thì Lý Trị sẽ gặp phải áp lực cực kỳ lớn đấy, quần thần nhất định sẽ chỉ trích Lý Trị, ngươi còn chưa đủ lông đủ cánh, mà cứ ở chỗ này chỉ đạo lăng nhăng, hãy nghe theo Quốc cữu công bọn họ đi.
Vì vậy, việc này đối với Lý Trị, là không được phép có sai sót đấy.
Phụ thân của Trưởng Tôn Xung là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Phụ thân của Trình Xử Lượng là Trình Giảo Kim, đều là những người có công lớn khai quốc đấy, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, thì các ngươi cũng đừng chỉ có chỉ trích ta, Trưởng Tôn gia và Trình gia đều có phần cả.
Bởi vậy có thể thấy được, thế lực hiện tại của Trưởng Tôn Vô Kỵ lớn đến mức nào, mặc kệ ngươi có bằng lòng hay không, thì chuyện của ngươi dù gì cũng phải qua tay ông ta, bằng không cho dù Hoàng đế ngươi khăng khăng muốn thế, thì việc còn không khẳng định có thể thành công đâu.
"Bệ hạ thật sự là càng lúc càng giống Thái Tông Thánh Thượng rồi."
Chử Toại Lương đi đến bên người Trưởng Tôn Vô Kỵ, cười ha ha nói.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ bảo: "Đăng Thiện, ngươi đây là đang ném đá xuống giếng a!" Nói xong, ông ta thở dài: "Thật sự là đau đầu.
Đi thôi, đi thôi."
Quả nhiên, sau khi Hàn Nghệ náo loạn như vậy, không ai chú ý đến hậu cung nữa rồi, đều tập trung tư tưởng đến phương diện cấm đi lại ban đêm, nguyên bản bọn họ đều nghĩ, có nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm hay không, thì không có quan hệ quá lớn gì tới bọn họ, nhưng trải qua một loạt luận điệu của Hàn Nghệ, thì việc này giống như còn có quan hệ rất lớn với bọn họ, nhưng là bọn họ quả thật là không có bất kỳ sự chuẩn bị gì, nên tạm thời vẫn không rõ ràng lắm lợi ích phức tạp trong đó.
Đều hỏi thăm lẫn nhau đi ra đại điện.
"Hừ!"
Chợt thấy một người, nổi giận đùng đùng bước nhanh ra khỏi đại điện.
Mọi người giương mắt nhìn, không phải Trương Minh thì là ai.
"Ha ha! Lần này thì Ngự Sử Đài cần phải náo nhiệt rồi."
"Đúng vậy a, lão hủ làm quan mấy chục năm.
Vẫn là lần đầu tiên thấy được Giám Sát Ngự Sử cãi nhau với Ngự Sử Trung Thừa trên đại điện đấy."
Ngự Sử Đài.
"Nực cười, nực cười, tên nhãi Hàn Nghệ này khinh người quá đáng, thật sự là tức chết ta."
Trương Minh nghẹn một bụng oán khí, đi tới Ngự Sử Đài, vừa mới vào cửa.
Làm sao còn nhịn được nữa, thẹn quá hóa giận chửi ầm lên, đây là địa bàn của ông ta, ông ta không cần phải cố nén nữa rồi.
"Trung thừa, Trung thừa, sao ngài lại tức giận đến vậy?"
Đám người Hoắc Nguyên Đức nghe được lão đại rít gào trong việc, đều bị sợ hãi không nhẹ nha, vội khẩn trương đi ra.
"Còn không phải do tên họ Hàn kia."
Nói được một nửa, Trương Minh đột nhiên nhìn đến một người đứng trước cửa, lập tức ngừng lại, hai mắt phun ánh lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Nghệ!"
Đúng là Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ đi lên phía trước, chắp tay chào: "Hạ quan bái kiến Trương Trung thừa."
Trương Minh hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi bớt đứng đây giả vờ giả vịt đi, hôm nay ta xem như nhìn thấu ngươi rồi, đồ tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung."
Đám người Hoắc Nguyên Đức không biết nguyên do, bởi vì lúc này mới chỉ vừa tan triều, nên nhịn không được liếc nhìn Hàn Nghệ, lại liếc nhìn Trương Minh, đây là tình huống gì a.
Hàn Nghệ đối mặt với Trương Minh mắt lạnh, vẫn là mặt không biểu tình, nói: "Trương Trung thừa, có thể nói chuyện từng bước một được không?"
Trương Minh hiện giờ đang nổi nóng, quay đầu đi, tức giận hừ một tiếng, đâu có bằng lòng phản ứng với Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cũng không lên tiếng nữa, hai tay giấu vào trong tay áo, dường như đã nhập định.
Chốc lát trôi qua, Trương Minh đột nhiên nhanh chóng liếc nhìn Hàn Nghệ, hai đầu lông mày lộ ra một tia nghi hoặc, lại liếc mắt ra ý với đám người Hoắc Nguyên Đức một cái.
Đám người Hoắc Nguyên Đức chính là những kẻ ham bát quái, sao có thể nguyện ý đi được, bằng không mới vừa rồi đã thức thời đi rồi, nhưng mà thấy Trương Minh đều nháy mắt rồi, nên cũng không dám lưu lại nữa, đành cười ngượng ngùng, mang theo tràn đầy nghi hoặc rời đi.
Đợi đến lúc bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ mới thấp giọng nói: - Trương Trung thừa, việc này cũng không nên trách hạ quan, hạ quan cũng là bị Trương Trung thừa ép thôi.
Trương Minh thẹn quá hóa giận rít gào: "Ta ép ngươi ư." Nói xong, ông ta lại hạ giọng, tức giận bảo: "Ta ép ngươi khi nào, ngươi quả thật chính là ngậm máu phun người."
"Trương Trung thừa xin hãy bớt giận."
Hàn Nghệ nói: "Nếu không phải lúc trước Trung thừa đi nói với Hoàng thượng là ta giả bộ bị bệnh để xin nghỉ, thì cũng sẽ không có chuyện hôm nay rồi."
Trương Minh sửng sốt, hỏi: "Hai chuyện này thì có quan hệ gì với nhau?"
Hàn Nghệ giải thích bảo: "Trung thừa cũng nên biết, lúc trước khi bệ hạ phong chức vị cho ta, các đại thần trong triều đều phản đối, không có một người đồng ý, là bệ hạ liều lĩnh đề bạt ta nên đấy."
Trương Minh không có lên tiếng, chỉ có điều thầm nghĩ, bệ hạ thật sự là hồ đồ.
Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Như vậy nếu ta có khuyết điểm gì, thì sẽ trực tiếp liên lụy đến bệ hạ, Trung thừa đến chỗ bệ hạ cáo trạng, dưới con mắt của bệ hạ, kỳ thật Trung thừa chính là cáo trạng bệ hạ đấy."
Trương Minh trợn tròn hai mắt, hỏi: "Đây là bệ hạ nói sao?"
Hàn Nghệ bảo: "Bệ hạ không có nói rõ."
Thì phải là ám chỉ rồi.
Trương Minh hơi hơi nhíu mày, khó trách Quốc cữu công bảo ta chớ có đi trêu chọc tiểu tử này, tại sao ta lại không nhịn được rồi.
Ông ta lại hỏi: "Cho dù là như thế, vậy thì có quan hệ gì đến việc này?"
Hàn Nghệ nói: "Ngày đó bệ hạ hung hăng khiển trách ta một phen, đồng thời bắt ta phải nhanh chóng biểu hiện một chút, bằng không bệ hạ không còn mặt mũi nào nữa, vì vậy nên hạ quan mới vội vã đi tuần sát đấy."
Trương Minh trừng mắt nhìn, nói: "Chẳng lẽ là chính bệ hạ cho ngươi xuất ngoại tuần tra sao."
"Bệ hạ không có nói rõ."
Thì phải là có ám chỉ rồi.
Trương Minh trong lòng không ngừng kêu khổ nha, dò hỏi: "Vậy bệ hạ không có hỏi ngươi, tại sao ngươi không đi tuần sát ư?"
Hàn Nghệ nói: "Hỏi."
"Vậy là ngươi nói như thế nào?"
Trương Minh vội vàng hỏi.
Hàn Nghệ nói: "Ta nói ngay cả quan viên quanh thân thị trấn ta đều không thể nhớ được tên, nếu cứ lơ mơ thế mà đi tuần sát, chỉ sợ lợn lành lại bị chữa thành lợn què mất."
Trương Minh hồ nghi liếc nhìn Hàn Nghệ, hỏi: "Ngươi quả thật nói như vậy?"
Hàn Nghệ gật đầu, lại nói: "Bằng không cũng sẽ không có việc hôm nay."
Trương Minh lại hỏi: "Chỉ giáo cho?"
Hàn Nghệ bảo: "Nếu Giám Sát Ngự Sử muốn lập công, đơn giản là có hai chiêu, thứ nhất chính là tuần sát, nhưng ta quả thật không có kinh nghiệm tuần sát gì cả, một chút quy củ cũng không hiểu.
Như vậy thì cũng chỉ còn lại có thượng tấu.
Nếu như ta không có biểu hiện gì, vậy thì mặt mũi của bệ hạ biết đặt ở đâu nha, vì thế ta mới dâng bản tấu chương này lên."
Nếu như nói như vậy, thì việc này còn có thể hiểu được.
Bản tấu chương này không phải là tự nhiên xuất hiện đâu, vẫn là có nguyên nhân cả đấy.
Sắc mặt Trương Minh hòa hoãn vài phần, bảo: "Cho dù là như thế, ngươi cũng có thể nói với ta một tiếng a, ta là thủ trưởng của ngươi, chuyện lớn như vậy, ta thế mà lại không biết.
Các vị đồng liêu sẽ nhìn ta như thế nào đây."
Hàn Nghệ nói: "Ta cũng có nghĩ qua, nhưng vấn đề là, hôm nay hạ quan là cái đích cho mọi người chỉ trích, cho dù là Trung thừa ngài có biết, ngài cũng không thể ngăn cản, bởi vì ta nhất định phải dâng tấu biểu hiện chính mình một chút, nhưng việc này có khả năng còn liên lụy đến Trung thừa ngài nữa, vì vậy mới vừa rồi ở trên đại điện, ta vẫn luôn cường điệu việc này là do cá nhân ta đấy.
Còn nảy sinh chút tranh chấp với Trung thừa ngài nữa, kỳ thật chính là muốn giúp Trung thừa rũ sạch quan hệ thôi, khiến cho những đại thần ghi hận hạ quan không đem oán khí trút lên đầu Trung thừa."
Trương Minh hơi trầm ngâm, thật đúng là như vậy.
Việc nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm là tốt hay xấu, còn chưa rõ ràng, không người nào dám tranh vũng nước đục này cả, hiện tại cũng không có người chĩa mũi dùi hướng Ngự Sử Đài, ngược lại nhân họa đắc phúc, hiện giờ ông ta sắp lên chức, cũng không thể có sai lầm gì nha, mặc dù là mặt mũi có thể có chút trở ngại, nhưng là còn tốt hơn so với trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích: "Ngược lại là trách lầm ngươi."
Hàn Nghệ nói: "Trung thừa bất mãn với hạ quan, cái này hạ quan có thể lý giải được, dù sạo lúc trước hạ quan cũng có ngại với phạm thượng.
Nhưng hạ quan cũng có nỗi khó xử của mình, Trung thừa cũng biết, hạ quan làm quan, hoàn toàn chính là do trùng hợp, cũng không có bất cứ chuẩn bị gì, hiện giờ cũng là như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nếu như Trung thừa bất mãn với hành động này của hạ quan, thì sau này nếu hạ quan có việc gì, nhất định sẽ thương lượng trước với Trung thừa."
Tình huống của ngươi, nếu chạy đến thương lượng với ta, chẳng phải là nói cho người khác biết, ngươi là người của ta sao.
Trương Minh vội nói: "Không cần, không cần, chính ngươi tự xử lý là được rồi, ngàn vạn lần đừng tới tìm ta, chuyện lớn như này, ta cũng không có biện pháp gì giúp ngươi giải quyết cả.
Được rồi, được rồi, việc này ta không trách ngươi, ngươi đi xem tư liệu đi."
Hiện tại Hàn Nghệ chính là một khối bom di động, ai va thì người ấy chết.
Việc này Hàn Nghệ còn nâng cả Lý Trị ra, ám chỉ đều là do Lý Trị ép buộc hắn làm đấy, hoàng đế ép hắn làm, thì ngươi còn có thể ép hắn không làm sao, nếu không thể ngăn cản, vậy thì phải nhanh chóng rớt ra một khoảng cách, đây là chuẩn tắc của kẻ làm quan a!
"Hạ quan cáo lui."
Hàn Nghệ đi ra khỏi Ngự Sử Đài, cười lắc đầu, hắn sở dĩ tìm Trương Minh giải thích việc này, đây cũng là bởi vì tư duy theo quán tính, vào thời điểm trước khi xuống tay, tận lực đừng để đối phương ghi hận chính mình, lúc trước đối phó với Vương Bảo hắn cũng làm như thế, vì vậy, trước khi hắn dâng bản tấu này lên, cũng đã nghĩ kỹ xem làm thế nào để lừa dối Trương Minh rồi.
Việc này chẳng sợ Trương Minh nói cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sẽ không hoài nghi, có khi Trưởng Tôn Vô Kỵ còn cho rằng đây là do Lý Trị âm thầm bày mưu đặt kế sai Hàn Nghệ dâng một bản tấu này lên ấy.
Hiệu thuốc bắc Lư gia.
Lúc này Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái ngồi ở hậu viện, dường như đang chờ đợi điều gì.
"Thật không biết tình huống trên triều thế nào?"
Giữa hai đầu lông mày của Trịnh Thiện Hành lộ ra một tia buồn rầu, nói: "Lệnh giới nghiêm vào ban đêm đã tồn tại kéo dài mấy trăm năm rồi, đến tột cùng là nó có nên tồn tại hay không thì chưa nói đến, nhưng mỗi người cũng đã thành thói quen, lúc này nói sửa liệu có sửa được không?"
Lư Sư Quái nói: "Ta không cho là như vậy, có một số chế độ cho dù tồn tại mấy trăm năm, cũng không có nghĩa là nó hẳn nên tồn tại, lý do tồn tại lệnh giới nghiêm vào ban đêm căn bản là không thể nào nói được, nếu là để tránh cho kẻ cướp phạm tội, nên cấm tất cả mọi người, thì cũng không phải là kế sách tốt nhất.
Tuy nhiên ngươi nói cũng không sai, bệnh nặng khó chữa a! Nói đến phần sau, y khe khẽ thở dài."
Vừa dứt lời, chợt nghe được một tiếng kêu kinh hỉ: "Hàn thúc thúc, ngươi đã đến rồi nha!"
Là tiếng của Lư Tri Liên.
Ba ngươi sau khi nghe xong, vội vàng đứng dậy, còn chưa ra khỏi tiểu viện, đã thấy Hàn Nghệ ôm Lư Tri Liên đi tới, trên mặt mang theo mỉm cười thắng lợi.
Vương Huyền Đạo lắc đầu thở dài: "Hàn tiểu ca, ngươi đúng là một quỷ tài đấy.".