Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 36

Ta mở thư ra, Hạ Đình Thu cũng bu lại nhìn, “Viết cái gì?”

Ta liền đọc: “Gửi Phong công tử. Thiếp thân hôm nay vào cung diện thánh, nhìn thấy công tử phong thần ngọc cốt, khí chất bất phàm, thiếp thân thật ngưỡng mộ, mong muốn được kết giao. Ngay mai thiếp thân chuẩn bị bàn rượu đàn hát tại Khuynh Thiên lâu, cung kính mời công tử đại giá.”

Đọc xong thư, ta và Hạ Đình Thu lại đưa mắt nhìn nhau.

“Thư tình?” Ta đã nói cái liếc mắt kia của mỹ nhân đối với Phong Tranh quả thật không đơn giản.

“Đúng hơn là thư ái mộ.” Hạ Đình Thu đính chính. Hắn lại cầm thư xem lại hai lần, bỗng nhiên vỗ tay cười to, “Ha ha, quả nhiên trời không tuyệt đường người!”

Ta ỉu xìu nói: “Huynh có cùng suy nghĩ với ta?”

Hạ Đình Thu nói: “Muội có cùng suy nghĩ với ta?”

Ta ném thư trả lại cho tên lính, hắn nhận lấy rồi chạy vụt đi.

“Khoan đã hy vọng.” Ta nói, “Tên Phong Tranh này vốn là người bảo thủ cứng nhắc. Chuyện thân thiết giữa muội muội của ta và hắn không ai là không biết, vậy mà lúc nàng và hắn nói chuyện vẫn còn đứng cách nhau một trượng. Muốn hắn chủ động đi quyến rũ nữ nhân, sợ là chẳng mấy chốc huynh sẽ được xem vở diễn thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành.

Hạ Đình Thu liền đáp trả: “Nam nhân mà, khai thông một chút sẽ thông suốt ngay thôi, huống chi đối phương lại còn là mỹ nhân như vậy. Hơn nữa, với đại cục trước mắt, lấy lợi ích quốc gia làm trọng, đem cả sứ mệnh của thánh thượng ra dọa hắn, ta không tin hắn không nghe theo. Ta chỉ sợ, hắn vui, muội lại không vui.”

Ta nghiêm mặt, “Ta sao lại không vui?”

Hạ Đình Thu điểm lên giữa trán ta, “Dù không nói, nhưng muội nghĩ rằng ta không biết trong lòng muội đang nghĩ gì sao?”

“Nghĩ cái gì?” Ta giả ngu hỏi.

Hạ Đình Thu lắc đầu cười: “Hắn có cái gì tốt? Không phải muội nói từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cho muội một sắc mặt tốt hay sao, muội thì chưa chi đã thích người ta.”

Ta giống như bị sét đánh trúng, lắp bắp nói: “Nói…nói bậy! Thích…thích cái gì…không thích!”

“Được.” Hạ Đình Thu làm ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tâm tư của muội ta hiểu rõ. Muội yên tâm, người như hắn, công tư rõ ràng, cho dù đi gặp quốc sư, cũng sẽ không vượt quá giới hạn. Muội không cần lo lắng.”

Mặt ta nóng bừng, “Huynh đang lẩm bẩm cái gì đấy?”

“Nha đầu ngốc!” Hạ Đình Thu cười, đưa tay xoa nhẹ lên tóc ta, “Có Nhị sư huynh ở đây, không có ai khi dễ được muội, biết không?”

Ta bĩu môi: “Cũng không biết Phong Tranh có đồng ý hay không?!”

“Ta đi nói chuyện với hắn một chút. Thế nào cũng phải lấy đại cục làm trọng.” Hạ Đình Thu nói.

Ở Khách quán này, người nhiều khó giữ được bí mật, đợi đến lúc ăn tối, chuyện Phong Tranh được quốc sư mời đi uống rượu nghe đàn đã truyền khắp ngõ ngách.

Quyên Tử vừa giúp ta gắp thức ăn, vừa hào hứng nói: “Quận chúa, vị quốc sư kia rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào? Có xứng với Phong đại nhân không?”

Giọng điệu này của nàng tựa như nương của Phong Tranh. Ta cười thầm, vẫn nói lời công bằng: “Quốc sư, mặt mày như vẽ, xinh đẹp không giống người thường, sánh đôi với Đại thống lĩnh nhà ngươi vẫn còn dư dả.”

“Quận chúa, người lại trêu nô tì.” Quyên Tử xấu hổ đỏ mặt.

Hạ Hà có phần tỉnh táo hơn: “Nàng là quốc sư Bắc Liêu, Phong đại nhân là quan chức của Đông Tề chúng ta, thân phận chính kiến khác nhau, ta thấy việc này không thể thành.”

Ta gắp một miếng điểm tâm cho vào miệng, “Loại tình yêu thế này, làm sao chịu bó buộc bởi thân phận? Hai người họ nếu thực sự có tình, cho dù trời thực sự giáng thiên lôi xuống, người ta là quốc sư tài phép cao thâm, còn không có biện pháp sao?”

Quyên Tử ngây thơ trầm vào ảo tưởng màu hồng, “Cũng không biết sau khi hai người họ thành đôi, nô tỳ có cơ hội được thấy quốc sư đại nhân không?”

Đang nói chuyện tám nhảm, liền thấy nhân vật chính đang sải bước tiến vào.

Phong Tranh vừa thấy ta đang mặc thường phục(*) ăn cơm, nói một tiếng đã quấy rầy, sau liền muốn trở về. (*quần áo đơn giản mặc trong nhà)

Ta sao có thể để hắn chạy mất, lập tức kêu lên: “Đi đâu? Cùng nhau ăn đi.” Sau đó đi vào gian trong thay quần áo.

Quyên Tử mang thêm cho Phong Tranh một chén cơm. Ta cũng chỉ vào thức ăn trên bàn, nói: “Rất nhiều nha, ta ăn không hết. Ngươi đến vừa đúng lúc, tránh phải lãng phí.”

Phong Tranh rõ ràng không đến để ăn cơm, cho nên vẫn không động đũa.

Ta vừa ăn vừa hỏi: “Nói vậy, ngày mai ngươi muốn đi gặp nàng?”

Phong Tranh gượng gạo cười, “Cũng biết sao?”

Ta ha ha cười hai tiếng, “Một chuyện thú vị như vậy, muốn giấu cũng giấu không được?”

Phong Tranh lấy đũa khuấy một chút trong bát cơm, dường như có gì đó không yên lòng, có lẽ là vì phân vân không biết ngày mai nên đi hay không nên đi mà ưu sầu.

Nghĩ lại lúc trước khi cha bảo ta đến Bắc Liêu giúp trộm đồ, trong lòng ta đã muốn từ chối ngay. Mặc dù ta do dự là vì không biết mình có toàn mạng trở về hay không, không liên quan gì đến việc trộm đồ của người khác, nhưng cũng có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Phong Tranh. Dù sao hắn cũng là chính nhân quân tử, muốn hắn đi làm cái chuyện mất mặt nam nhi thế này, thật sự so với việc giết hắn còn khó hơn.

Ngay lúc trong đầu ta suy tưởng này nọ, Phong Tranh lại mở miệng nói: “Vậy ngươi thấy ngày mai ta có nên đi không?”

“Hở?” Ta? Chuyện này đâu có liên quan đến ta? “Nếu ta nói ngươi đừng đi, ngươi sẽ không đi sao?”

Phong Tranh đưa mắt nhìn ta, đôi con ngươi thâm thúy, giọng nói kiên định: “Ta sẽ.”

Ta cảm thấy lông tóc như muốn dựng đứng hết lên, vội cười hắc hắc, đem không khí kỳ lạ kia xua tan.

“Đi tâm sự một chút với mỹ nhân cũng có hề gì, đâu phải muốn ngươi lập tức liền cưới nàng.” Quốc sư của bọn họ không thể thành thân nha? Đúng không?

“Ngươi nói cũng đúng.” Phong Tranh bỏ đũa xuống, có vẻ như được khai sáng, “Quốc sư thiên tư hơn người, trò chuyện với nàng cũng tốt.”

Hắn đứng lên, chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Ta trở về đây.”

Ta nhìn theo bóng lưng của hắn, ngây người một lúc lâu. Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn, ta mới quay đầu lại hỏi Hạ Hà: “Ngươi thử nói xem Phong đại nhân bị làm sao thế?”

Hạ Hà có chút oán hận nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của ta: “Quận chúa thiệt là, còn nhiệt tình đem Phong đại nhân đưa đến chỗ quốc sư? Người nhìn xem, Phong đại nhân rất hụt hẫng nha!”

Hắn mà hụt hẫng? Ta lại thấy sau mấy câu khích lệ của ta, trông hắn càng có thêm lòng tin với cuộc hẹn ngày mai với mỹ nhân nha!

Quyên Tử đứng bên cạnh cũng tức giận nói: “Phong đại nhân người ta rõ ràng là muốn thăm dò ý tử của quận chúa, muốn người lên tiếng giữ lại. Kết quả quận chúa còn khuyên người ta nên đi!”

“Hả?” Ta nhìn hai người phải trái, lại nói, “Hả?”

Hạ Hà nói: “Quận chúa ngài thật không hiểu phong tình.”

Quyên Tử hát đệm theo: “Làm tổn thương trái tim Phong đại nhân.”

“Hả? Hả?” Trong một phút, miệng ta không thể phát ra âm thanh nào khác ngoài cái này.

Hạ Hà nói: “Quận chúa, tại người không nghĩ rõ ràng, chúng ta cũng không thể giúp người.”

Trong lòng ta hò hét, không phải nha, các cô nương. Phong đại nhân kính yêu của các ngươi không phải vì ái mộ ta mà đến tìm ta thương lượng, thuần túy là vì hắn biết mình sắp không giữ được trong sạch mà tới tìm ta than khóc!

Nhưng Hạ Hà các nàng nhất quyết cho rằng ta bạc tình, ngược lại còn có ý đồng cảm với Phong Tranh. Quyên Tử còn nói: “Nhìn xem ánh mắt Phong đại nhân nhìn người, thật sự là dịu dàng hết mực. Quận chúa người sao không thử cân nhắc một chút nha. Hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, nói ra cũng là một đoạn giai thoại.”

“Không tốt đẹp thế đâu, các cô nương.” Ta thở dài.

Đừng nói đến chuyện Phong Tranh vốn không thích ta. Cha ta và cha hắn vừa nhìn thấy mặt là y như rằng muốn nhổ nước bọt vào nhau. Cho dù trời có sập xuống, cửa hôn nhân này cũng không thể nào thành.

Đến ngày hôm sau, Phong Tranh vẫn sửa soạn một phen, đường hoàng mang cổ cầm đến chỗ hẹn với mỹ nhân.

Ta tiễn hắn ra cửa, nhưng bởi vì có Hạ Đình Thu ở đó, chúng ta cũng không có nói chuyện với nhau.

Phong Tranh lên ngựa, quay đầu nhìn ta. Ta nhìn hắn cười cười. Hắn liền hạ ánh mắt, dường như là không chịu được nụ cười sáng lạn của ta.

Chờ hắn đi khuất, Hạ Đình Thu tiến đến bên cạnh ta, hỏi: “Không nỡ?”

Ta liếc mắt nhìn hắn. “Không thể sao? Đông Tề chúng ta có nam nhi tốt như vậy, lại phải đi hầu hạ yêu nữ Bắc Liêu.”

Hạ Đình Thu ha ha cười, “Nếu là ta đi, muội nhất định là không đau lòng.”

Ta nói: “Ta thấy sư huynh là ghen tị với Phong Tranh nha?”

“Ta đương nhiên là ghen tị với hắn.” Hạ Đình Thu lại không đứng đắn nói, “Nhìn muội quan tâm tới hắn như vậy, ta uống một bụng dấm chua.”

“Huynh một bụng đen tối thì có!” Ta cười, “Hôm qua huynh thuyết phục hắn thế nào?”

Hạ Đình Thu híp mắt, tươi cười quỷ quyệt, “Ta nói, nếu hắn không trộm được bảo, muội không hoàn thành việc cha giao, về nước ông ta liền tống cổ muội về núi.”

Ta ngẩn người ta, “Hắn tin?” Khó trách ngày hôm qua hắn chạy tới, bộ dạng như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Không chỉ thế. Nghe xong, sắc mặt hắn liền thay đổi, lập tức nói, vạn lần không được!” Hạ Đình Thu học theo giọng điệu của Phong Tranh, bắt chước rất sống động, “Ta lại nói, vận mệnh của Thụy Vân quận chúa, phụ thuộc vào suy nghĩ của các hạ. Sau đó, hắn liền xuất ra dáng dấp nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, lập tức đồng ý.”

Ta vô lực ôm trán. Tên Phong Tranh ngu ngốc này, không ngờ cũng quá dễ gạt đi.

Ta nói với Hạ Đình Thu: “Sao huynh không nói quá thêm một chút, nói ta mà không làm được việc, cha liền đem ta gả cho tên nhi tử béo múp của lão Vương gia nhà đối diện.”

Hạ Đình Thu lắc đầu, lời nói rõ ràng mạch lạc: “Muốn đi lừa gạt phải chú ý đến kỹ xảo, xuống tay ở ranh giới giữa thật giả lẫn lộn. Quá chân thật, quá giả dối đều không thể lừa người.”

Ta giễu cợt, “Học thức của huynh thật cao thâm, cũng thế mà năm đó ta bị huynh lừa một vố. Sư phụ nói huynh, mặt nhìn nho nhã như vậy, nhưng một bụng ý xấu, đúng là nói không có sai.”

Hạ Đình Thu không hề buồn bực, còn cười cợt nói: “Biết vậy mà muội luôn bị mắc lừa.”

Ta tỏ vẻ cực kỳ ghê tởm hắn.
Bình Luận (0)
Comment