Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 51

Ngày hôm sau, trước khi lên đường, Mã lão hán có hỏi qua chúng ta sao lại thiếu đi một người, Phong Tranh mượn cớ nói đại ca có việc nên đi trước. Mã lão hán cũng không hỏi thêm.

Sau giờ ngọ, cuối cùng chúng ta cũng tới thành Phượng Dương, một trong những cửa khẩu vào Đông Tề. Chúng ta và đám người Mã lão hán từ biệt ở đây. Phong Tranh tìm một quán trà thanh tĩnh, dặn ta cứ ở trong phòng, còn hắn thì đến quan phủ.

Ta biết tin tức mà quan phủ nhận được, chính là đưa người đến đón Thụy Vân quận chúa của Ngụy Vương gia, vì vậy ta phải có dáng vẻ của một tiểu thư cành vàng lá ngọc. Còn nha đầu phiêu dạt chân trời ngày nào, giờ chỉ có thể tạm thời nhốt vào trong người ta.

Hạ Đình Thu uống mấy ngụm trà, buông cốc, nghiêm túc nói: “Vũ nhi, ta cũng nên đi.”

Ta cũng không quá kinh ngạc. Hắn không có công danh trong người, cũng không muốn tiếp xúc với quan phủ, điều này ta cũng hiểu. Trước kia hắn đến là vì muốn giúp ta, hiện tại đã đại công cáo thành, cũng nên để hắn tự do.

Giọng nói của ta nhu hòa hẳn đi, còn có phần làm nũng: “Nhị sư huynh, cám ơn huynh.”

Hạ Đình Thu khẽ cười, đưa tay sờ đầu ta: “Nha đầu, còn khách sáo với sư huynh. Muội về nhà trước, tìm cơ hội chạy ra ngoài. Có sư phụ, cha muội sẽ không làm gì.”

Ta cười gật đầu.

Hạ Đình Thu dịu dàng nhìn ta một lúc, cúi đầu xuống, hôn lên trán ta.

“Ta ở trong núi chờ muội trở về.”

Hạ Đình Thu rời đi không bao lâu, ta nhìn thấy bên dưới lầu có một đội quan nha chạy tới, Phong Tranh cưỡi ngựa, phía sau còn có một chiếc kiệu nhỏ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, ai phải đi đều đã đi, ta cuối cùng cũng phải về nhà.

Lúc này chúng ta trở về kinh thành, so ra nhanh hơn nhiều với thời điểm nửa năm trước khi đi đưa dâu. Lần trước mất hơn một tháng mới từ kinh thành đến biên ải, hiện tại một đường thúc ngựa, chỉ hơn nửa tháng đã đến địa phận của kinh thành.

Lần trước khi xuất môn thì vẫn còn rét lạnh đầu xuân, bây giờ trở về, đã là giữa hè nóng bức. Cây nho trong nhà đã kết trái, hồ sen ở hậu viện cũng nở đầy hoa. Phòng của ta cũng rất ngăn nắp, không có gì thay đổi, quyển sách lúc trước khi đi tùy tiện đặt lên bàn, hiện tại vẫn còn nằm tại đó.

Nương nhìn thấy ta, hai mắt ngấn nước, vươn tay ôm lấy ta.

“Nha đầu ngốc này, hơn nửa tháng không có tin tức. Mọi người đều nói các ngươi đã chết trong sa mạc, có biết nương lo lắng thế nào không! Đứa nhỏ không có lương tâm này!”

Ta trấn an bà, cũng nói không ít lời. Thấy bà gầy đi thế kia, trong lòng đau xót, nước mắt cũng muốn rơi.

Nương nhìn qua ta một lượt, nhíu mày nói: “Vừa gầy vừa đen, tóc thì khô, tai thì thô ráp. Cha con đúng là hồ đồ, sao có thể bắt nữ nhi của mình chịu khổ như vậy. Nếu con xảy ra chuyện gì, nương nhất định không để yên cho ông ta!”

Đệ đệ Lục Minh cũng lớn hơn trước nhiều, chạy tới muốn ta ôm.

Ta hôn lên đôi má phúng phính như quả đào, hỏi: “A Minh ở nhà có ngoan không?”

“Ngoan!” Đệ đệ liền nói to, lại cầm lấy cổ áo của ta lắc lắc, “Đại tỷ có mang đồ chơi về cho đệ không?”

Ta cười lấy ra một cái còi mà ta làm từ hạt táo: “Trẻ con ở Bắc Liêu đều thổi cái này.”

Đệ đệ cầm còi chạy đi.

Nương ta nói: “Cha con vào triều còn chưa trở về. Trước tiên cứ tắm rửa thay y phục, rồi ăn một bữa thật ngon. Đoán chừng hôm nay còn phải tiến cung, ta đã chuẩn bị cho con một bộ triều phục, nếu vào cung liền có thể mặc.”

Nương có ý muốn đền bù cho ta, còn chuẩn bị nước nóng sữa tươi để tắm, lại cho người đến giúp ta dưỡng da, lấy dầu chè mà thái hậu ban cho để dưỡng tóc. Ta để mặc cho bọn họ chăm sóc, sau lại bị nương ép ăn cả một bàn đồ ăn, cuối cùng cũng có thể lên giường ngủ.

Cảm giác như mí mắt chỉ vừa mới khép lại, nương liền lay ta dậy, “Cha con trở về, gọi con đến thư phòng.”

Lão gia đã lên tiếng, dù mệt cũng không thể không nghe.

Cha ta năm nay cũng đã năm mươi, thế nhưng dáng người vẫn cao lớn oai hùng như trước, tướng mạo uy nghi. Khi ông nói chuyện ôn hòa, mọi người đều cảm thấy phong thái của ông thật nho nhã thanh tao. Nhưng đối với ta thì ông luôn nhướng mày, nghiêm mặt, môi nhếch lên, răng nanh hiện ra, sau đó bắt đầu gầm gừ. Ở phòng bếp phía sau có nuôi một con chó vàng, mỗi khi nhìn thấy chó hoang ở bên ngoài lẻn vào, cũng có bộ dạng giống như vậy.

Trong lúc ta bất hiếu dám đem người cha thân yêu đi so sánh với con chó vàng, cha ta đã gào rít ra một hồi thiên lôi.

“Mệt mỏi mà còn đến gặp ta!”

Ta nghĩ thầm, không phải là người gọi con đến sao?

“Có chút chuyện để cho ngươi đi xử lý lại thành ra thế này! Ngươi không biết mất mặt, còn làm cho lão già này cũng mất hết thể diện! Gia Nguyệt công chúa còn tưởng rằng ngươi đã chết, ngàn dặm đưa thư đến đây. Cả triều đình đến kinh thành đều biết ngươi làm ra cái chuyện đáng chê cười gì!”

Đổi thành con nhà khác, có lẽ đã bị mắng đến khóc. Chẳng qua là ta nghe suốt mười tám năm, đã không còn chút tác động, chỉ móc móc lỗ tai, sau đó đem cái bao đỏ đặt lên bàn, nói: “Được rồi, một lát lại tiếp tục mắng. Đồ người cần, con đã mang trở lại, người xem trước đi.”

Cha ta thu lại thiên lôi, mở bao đỏ ra, cầm lấy cái ấn vàng kia cẩn thận nhìn một lát, “Trông rất giống, nhưng muốn biết chắc còn phải cho người đánh giá.”

Ta khẩn trương hỏi: “Nếu là giả, không phải lại muốn con đi trộm lần nữa chứ?”

Cha đưa đôi mắt trắng dã nhìn ta: “Rắc rối ngươi gây ra còn chưa đủ nhiều sao?”

Ta hậm hực trong lòng nhưng cũng không nói thêm lời nào.

Cha ta cẩn thận thu hồi lại quốc bảo, dặn dò: “Ngươi nhanh chóng đi thay triều phục, rồi cùng ta vào cung gặp hoàng thượng. Nhớ rõ đến lúc đó, những lời không nên nói thì đừng nói.”

Lại thế, những lời này Phong Tranh cũng thích nói. Thật không biết hai người này nghĩ gì. Những lời ta nói ra đương nhiên đều là những gì ta nên nói, còn nếu cảm thấy không nên thì tự nhiên là ta sẽ không nói. Thật sự là nói cũng bằng thừa.
Bình Luận (0)
Comment