Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 91

Ánh đao lóe sáng giữa khung cảnh đầy tuyết trắng. Ngọn lửa soi sáng cả bầu trời, hơi nóng cùng mùi cháy khét theo gió cuốn đến.

Phòng ốc ầm ầm sụp đổ, tiếng người kêu la thảm thiết trốn chạy, nhưng vẫn còn rất nhiều người dũng mãnh xông lên.

Mặt tuyết nhuộm đỏ màu máu. Bông tuyết vừa rơi xuống mặt đất liền chuyển đỏ.

Trận tuyết lớn vẫn không chút nào ngừng lại, gió lạnh thấu xương cứ gào thét xuyên qua lớp người. Giữa tiếng gió rít ta nghe thấy giọng nói hô to của một người nào đó: “Tuyệt đối không để một ai sống sót! Ngày này giờ này, chúng ta đã không có đường lui! Giết hết cho ta—–“

Tiêu Chính ôm chặt ta, thúc ngựa phi nước đại. Thị vệ đuổi theo sát phía sau chúng ta, ngăn cản đao kiếm của phản quân. Từng mũi đạo ngọn kiếm lao đến đều được hóa giải, nhưng lại không ngừng có người bị thương, có người ngã xuống lưng ngựa.

“Tiếp tục như vậy không được!” Ta hét to với Tiêu Chính, “Ngựa không thể chở được hai người. Ngươi thả ta xuống, ta là gánh nặng.”

“Nàng không phải là gánh nặng!” Tiêu Chính bóp chặt cằm của ta. Bờ môi của hắn kề sát bên tai của ta, ta cảm thấy rất rõ rằng hắn gần như không hề thở.

“Nàng không phải là gánh nặng. Cho đến bây giờ cũng không phải!”

Ta bực tức nói to, “Lúc này là lúc nào mà ngươi còn để ý đến câu chữ như vậy!”

“Bệ hạ cẩn thận!” Một thị vệ hét lớn, hắn vươn người đến, lấy thân đỡ mũi tên đang bay vụt về phía chúng ta.

Tiêu Chính cúi rạp người xuống, để ta nằm trên lưng ngựa.

Cung thủ mai phục trên cửa thành đột nhiên xông ra, một trận mưa tên đồng loạt rơi xuống.

Chúng ta hoảng hốt ghìm chặt ngựa, phía sau là truy binh, trước mặt là mưa tên bức tử.

Cửa thành đã gần trong gang tấc, nhưng lại tiến thoái lưỡng nan. Trận tuyết lớn gần như che kín tầm nhìn, tiếng đao kiếm từ bốn phương tám hướng đang dần vây đến gần.

Tiêu Chính buông ta ra, rút kiếm.

“Đường Vũ, nàng xuống ngựa.” Giọng nói trầm ổn của vị đế vương trẻ tuổi vẫn còn rất kiên định, “Giữa loạn quân, đi theo ta chính là tìm chết. Thảo Nhi sẽ bảo vệ nàng thoát ra ngoài.”

Ta chưa kịp đáp đã bị Thảo Nhi kéo xuống lưng ngựa.

“Tiêu Chính!” Ta hét to, “Ngươi đừng quên, trên vai của ngươi còn có giang sơn Đông Tề!”

Tiêu Chính ung dung mỉm cười, “Liêu Trí Viễn là hữu tướng, đứng đầu văn võ bá quan. Nếu ta không thể trở về, hắn sẽ phụ tá thái tử đăng cơ.”

Ta giận dữ nói, “Nhi tử của ngươi mới năm tuổi, đã biết cái gì!”

“Có ngồi được trên giang sơn này hay không cũng là mệnh của nó.” Tiêu Chính ra lệnh, “Thảo Nhi!”

“Vâng!” Thảo Nhi liền kéo ta chạy về phía hướng tây, nơi mà phản quân bao vây lỏng lẻo, vài người thị vệ đi trước mở đường cho chúng ta.

Ta giương mắt nhìn bóng dáng Tiêu Chính được vây quanh bên trong đám thị vệ. Gương mặt cao ngạo lạnh lùng của hắn nhanh chóng khuất sau tầng đao kiếm trùng điệp.

“Ầm ầm——-“

Một tiếng nổ điếc tai làm tất cả phải kinh hãi, đến cả mặt đất cũng run lên.

Từng quả cầu lửa vạch ra một đường cong sáng rực trên bầu trời, vừa rơi xuống tường thành liền nổ tung. Đám cung thủ của phản quân kêu la ngã xuống tường thành, tan xương nát thịt.

Cửa thành bị hỏa pháo phá thủng, mùi thuốc súng tràn ngập khắp nơi. Bên ngoài thành, thủy quân cầm trường đao lao vào như thủy triều.

“Giết——–“

“Hộ giá———“

Tiếng binh lính thét lên, cùng lúc đó trường đao cũng không lưu tình mà chém thẳng về phía phản quân.

Đối mặt với đại quận ùn ùn kéo đến thế này, phản quân liền hoảng loạn tay chân, vội vàng chống đỡ. Vì số lượng hộ vệ áp đảo nên dễ dàng đánh lui đám phản quân, thế cuộc nhanh chóng xoay chuyển.

“Toàn thể nghe lệnh!” Tiêu Chính nâng cao bảo kiếm trong tay, ánh lửa phản chiếu từ lưỡi kiếm của hắn tạo ra thứ ánh sáng chói mắt.

Giọng nói của hắn vang lên hùng hồn, mang theo vẻ ngạo mạn cùng tàn nhẫn, “Giết chết tất cả, một tên cũng không được sống.”

Một màn giết chóc từ lúc này mà càng đáng sợ.

Tên phản quân không kịp chạy liền bị một đao đâm chết, tên quỳ lạy xin tha liền bị chặt đầu…

Không ngừng có người ngã xuống, thi thể chất chồng lên nhau. Tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng ngơi nghỉ, máu tươi nóng bỏng làm tan đi lớp băng đọng trên mặt đất.

Phản quân hoảng sợ chạy loạn khắp nơi, bọn chúng tâm thần điên đảo, vừa nhìn thấy quân binh liền rút đao lao đến. Thị vệ bảo vệ ta lui về ven đường, nhưng vẫn không tránh thoát được việc chạm phải phản quân.

Thảo Nhi một tay giữ ta, một tay vung kiếm, nàng chẳng thể kiểm soát được bốn phía nên một lúc liền thụ thương.

Dưới tình thế nguy cấp, ta vung mạnh tay nàng ra, nhặt thanh đao từ trên người của một thi thể, giơ tay chém ngã một tên phản quân xông đến.

Máu tươi bắn lên trên mặt, cảm giác ấm nóng. Da đầu của ta liền run lên, bụng dạ cồn cào muốn nôn.

“Lục cô nương, đi trước đi!” Một thị vệ vừa ngăn phản quân vừa hét to về phía ta, khí thế anh dũng hy sinh.

Nhưng ta thật sự không biết phải làm sao. Ta cũng rất muốn trốn đi. Nhưng hiện tại ở đây không phải là phản quân thì là binh lính, hai bên quần ẩu chém giết, đao kiếm đan vào nhau như mắc cửi, ta muốn rời đi cũng khó khăn.

Chúng ta khốn khổ vừa giết vừa lui, chẳng mấy chốc đã rơi vào đường cùng. Đột nhiên một quả cầu lửa từ bên ngoài thành lao qua tường thành, đúng lúc nổ tung ở cách chúng ta không xa.

Sức nổ mạnh làm cả đám người đều ngã ngào xuống đất.

Vì có thị vệ che chở cho ta, ta không bị thương, nhưng cơn chấn động cũng đủ làm ta phải mất hồn một lúc.

Ở xung quanh vang lên tiếng rên rỉ của những kẻ mới vừa hồi tỉnh. Người thị vệ vừa cứu ta đã hôn mê, Thảo Nhi thì không thấy tung tích. Ta đẩy người ra, cố sức đứng lên.

Ngay lập tức, cánh tay phải bị bắt lấy, cả người liền bị kéo mạnh lên.

“Là nữ nhân!” Một tên dường như là phản quân nắm chặt lấy ta, nói to với đồng bọn của hắn: “Là nữ nhân mà hoàng đế mang theo bên người. Mang nàng đến cho tên hoàng đế kia xem!”

Tay trái của ta cầm lấy một thanh đao trên mặt đất, xoay người vung xuống. Không ngờ người nọ lại có phòng bị, liền chụp lấy cổ tay của ta. Sức lực của nam nhân rất lớn, ta có thể nghe thấy tiếng đốt xương trên cổ tay kêu lên răng rắc, đau đớn truyền đến, thanh đao rơi xuống mặt đất. Nam nhân lập tức giơ cao tay.

“Tiện nhân thối tha, dám giết lão tử——“

Ta không thể tránh, chỉ có thể nhắm chặt mắt.

Nhưng cái tát đó lại không hề dừng trên mặt ta, thay vào đó là tiếng kêu gào ghê rợn.

Ta kinh ngạc mở mắt nhìn, máu tươi bắn ra khắp nơi, cánh tay hắn từng nắm chặt lấy ta đã bị chém đứt. Nam nhân ôm cánh tay bị đứt lăn lộn trên mặt đất, nét mặt thống khổ vô cùng.

Một cái bóng đen lao vút đến, ôm ta rời đi, tránh khỏi cảnh tượng máu me kinh hãi đó.

Trong bóng đên, nam tử mặc trang phục dạ hành kéo khăn che mặt xuống.

“Nhị sư huynh!” Ta khẽ kêu lên, lồng ngực như bị ai bóp chặt, khóe mắt cay cay.

Giữa không gian tranh tối tranh sáng, gương mặt anh tuấn của Hạ Đình Thu có phần lạnh lùng nghiêm nghị.

Bước chân của ta liền loạng choạng, ta nhào đến ôm lấy hắn.

Thật là tốt, huynh ấy đã trở lại. Đừng ra biển, đừng diệt tặc, đừng đánh nhau. Chỉ cần an toàn đứng ở đây là được rồi.

Ta nhịn không được liền rơi nước mắt khóc òa.

“Sư huynh—–“

Sắc mặt nghiêm nghị của Hạ Đình Thu liền thả lỏng, thở dài vỗ vỗ lưng cho ta, “Ta nói này, muội bao nhiêu tuổi rồi, sao mỗi lần thấy ta là lại khóc? Ta không sao, đừng khóc. Đừng khóc nữa, khóc rất xấu!”

Ta thút thít lau nước mắt, lên tiếng hỏi: “Tại sao huynh lại trở về?”

“Ta chợt nhận ra có điều không đúng. Vốn nghĩ Tiêu Chính cũng không phải là người mất trì, làm sao mà ngờ…May là còn kịp.” Hạ Đình Thu đưa mắt nhìn ta, mỉm cười trấn an, “Ta lệnh cho một ngàn thủy quân quay về cứu viện. Có điều ta cũng lặng lẽ trở về.”

Hắn đưa ta rời đi, thuận tay chém ngã mấy tên phản quân chạy loạn, sau đó huýt sáo một tiếng. Vó ngựa đỏ thẵm lướt qua đám người lao đến.

Hạ Đình Thu nhảy lên lưng ngựa, đưa tay về phía ta, “Lên ngựa! Ta đưa muội đi!”

“Đi đâu?”

“Đưa muội đi Phong gia.” Hạ Đình Thu nói.

“Phong Tranh? Tại sao?” Ta nghi hoặc hỏi, “Chúng ta không thể rời đi sao? Không phải huynh trở về là để dẫn ta đi sao?”

Cánh tay đang vươn đến của Hạ Đình Thu hơi run lên, “Không, ta không thể đưa muội đi.”

“Huynh nói cái gì?” Ta giữ chặt lấy tay hắn, “Ta muốn trở về. Sư huynh, đưa ta trở về hải đảo đi. Không phải vì việc này mà huynh mới gấp gáp trở về sao?”

“Còn chưa phải lúc.” Hắn nắm chặt tay ta, kéo ta lên lưng ngựa, “Ta còn phải xuất chiến, quá nguy hiểm, không thể đưa muội theo. Hải đảo…trong nhà có chút chuyện rất phức tạp, ta cũng không yên lòng để một mình muội ở đó.”

“Nhưng mà…”

“Ở Phong gia, Phong Tranh sẽ che chở cho muội.” Lời nói của Hạ Đình Thu bị gió thổi bay, có chút không rõ ràng.

Ta ngồi trong lồng ngực của hắn, giận dữ nói: “Hắn ngay đến thở cũng không thở nổi, có thể che chở ta thế nào? Ta cũng không cần người che chở.”

Hạ Đình Thu khẽ cười, thúc ngựa rời khỏi chiến trường, chạy thẳng về hướng Phong gia.

“Sư huynh!” Ta bất mãn nói to, đáng tiếc lời nói lẫn trong tiếng chém giết cùng hỏa lực dường như quá mức nhỏ bé, “Vì sao huynh đem ta phó thác cho hắn? Huynh nói thật đi, cuộc chiến lần này có bao nhiêu nguy hiểm?”

“Đừng suy nghĩ nhiều.” Hạ Đình Thu ôm lấy ta, “Ngoan ngoãn ở đây chờ ta.”

Đến Phong gia, ta nhảy xuống ngựa đi gõ cửa, quay đầu lại nhìn vẫn thấy Hạ Đình Thu ngồi trên lưng ngựa, cũng không có ý định sẽ leo xuống.

Ta nhìn vào bóng dáng điềm tĩnh khác thường của hắn, trong lòng càng lúc càng bất an, cố chấp hỏi đến cùng: “Có phải huynh gặp chuyện gì khó khăn không? Chuyện gì mà không thể nói cho ta biết?”

“Đã nói muội đừng suy nghĩ nhiều.” Hạ Đình Thu ung dung mỉm cười, “Lúc này thật sự không tiện đưa muội đi cùng.”

“Không gạt ta?”

“Có khi nào mà ta gạt muội?”

Trong lòng không yên, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Lúc này cửa lớn của Phong gia liền mở, lão bá nhìn thấy ta, lập tức xoay người nói to: “Công tử, công tử! Là Lục cô nương đến đây!”

Ta chưa kịp ngăn cản đã thấy Phong Tranh khoác áo choàng vội vàng bước ra.

“A Vũ, sao ngươi lại đến đây? Bên ngoài loạn như vậy…Vị này chính là…Hạ công tử?” Lời nói của hắn chợt dừng lại khi nhìn thấy Hạ Đình Thu ngồi trên lưng ngựa.

“Phong công tử.” Hạ Đình Thu chắp tay nói, “Ta có chuyện quan trọng phải rời khỏi đây, Tiểu Vũ đành giao phó lại cho ngươi.”

Phong Tranh lặng đi một lúc, rồi cười khổ nói, “Ta mang bệnh nặng trên người, e là còn phải phiền nàng quan tâm đến ta.”

Ta giữ lấy dây cương, không cho Hạ Đình Thu rời đi, “Huynh có điều gì chưa nói với ta không?”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Hạ Đình Thu cúi đầu, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, “Ta đi vắng mấy ngày, muội phải nghe lời, biết không?”

Ta còn chưa kịp trả lời, Hạ Đình Thu đã dứt khoát quay mặt đi hướng khác, rút đao vỗ lên mông ngựa. Con ngựa kêu vang một tiếng, phi thẳng về hướng cửa thành.

“Sư huynh——–” Ta gọi to, “Ta sẽ quay về tìm huynh!”

Hạ Đình Thu nhắm mắt làm ngơ, bóng người nhanh chóng biến mất trên đường lớn.

Ta nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng lại âm thầm nhói đau, giống như đã đánh mất một món đồ quan trọng nào đấy.

Sao lại sợ hãi như vậy?

Sao lại khó chịu như vậy?

Đến cùng thì huynh còn có bao nhiêu chuyện không cho ta biết? Rốt cuộc huynh có điều gì chưa nói với ta?

Luôn muốn ta nghe lời, muốn ta ngoan ngoãn, nhưng lại chưa bao giờ chia sẻ nỗi khổ của huynh với ta.

Ta đã không còn là đứa trẻ luôn được huynh cõng đi, cũng không phải là đứa trẻ không thể ra đường. Huynh có biết không?

Không biết từ khi nào, nước mắt đã rơi xuống.

Phong Tranh vẫn luôn đứng ở phía sau ta, lúc này mới bước đến, khẽ thở dài, ôm ta an ủi.
Bình Luận (0)
Comment