Thanh Phong Từ Lai

Chương 12

Biên tập: Soleil

Lương Tấn cuối cùng vẫn rất săn sóc mà gửi tấm ảnh Tần Thời bị thương cho Tề Diệp. Nhưng mà Tề Diệp có lẽ đã ngủ, cậu thoáng lướt wechat*, đột nhiên phát hiện có thêm một lời mời kết bạn.

*wechat: một ứng dụng chat trên di động của Trung Quốc.

Ảnh avatar của đối phương là một con chim lớn, cổ dài chân dài, lông màu xám tro. Lương Tấn không hề xa lạ với giống chim to này, một người bạn của cậu cùng vợ từng đi tuần trăng mật ở Maldives, lúc về Lương Tấn tò mò xem ảnh trăng mật của họ đã phát hiện ra loài chim to có mật độ xuất hiện dày đặc đến kì lạ này.

Người bạn của cậu cũng rất bất đắc dĩ, đỡ trán cười nói: “Con chim này thiệt không biết sợ người gì hết. Bữa đó vợ tôi muốn tôi chụp cho cổ mấy tấm mặc bikini, kết quả tụi tôi vừa xuất hiện, con chim này không đến nửa khắc đã theo tới. Nó vậy mà hoàn toàn mặc kệ cái khác, nhanh nhảu linh lợi còn đặc biệt tự nhiên tự tại, chỉ là cứ lơ đãng tí là đoạt ống kính.”

Lương Tấn cảm thấy lạ lắm, ngạc nhiên hỏi: “Nó chỉ theo mấy cậu hay còn theo người khác nữa?”

Người bạn trả lời: “Chỉ tụi tôi thôi đó, có đôi vợ chồng Trung Quốc cùng đồng hành khác sắp rời đảo sớm hơn tụi tôi cũng muốn chụp ảnh với con chim đầu bự này, chờ hoài không thấy nó đành gọi vợ tôi ra.”

“Sau đó thì sao?” Lương Tấn đôi mắt sáng rực.

“Sau đó hả, vợ tôi mới đi ra, tên nhóc ranh này liền lắc lắc ra theo, ai cũng không biết nó từ đâu chui ra nữa.”

Thế là cả đám người cười ngửa tới ngửa lui, từ xa cùng con chim to chụp ảnh. Cậu bạn kia nhớ lại cảnh tượng lúc đó cũng nhịn không được mà cười.

Cậu ta cười xong liền xúi giục Lương Tấn: “Dân địa phương đều nói là do vợ tôi đẹp quá nên nó thích đó. Hay cậu rảnh cũng đi nhìn coi? Bộ dạng cậu cũng không kém vợ tôi lắm, đến lúc đó xem nó có bám cậu như vậy không. Còn nữa, không phải nói Maldives không bao lâu nữa sẽ biến mất sao? Đi ngắm cát trắng cùng thế giới đáy biển luôn…”

Lương Tấn nhịn không được mà ao ước không thôi, khi còn bé lão Lương có dẫn cậu đi nước ngoài chơi, nhưng do còn nhỏ quá nên chẳng còn chút ấn tượng nào. Về sau khi đến tuổi đi học, lão Lương công việc ngày càng bận rộn, cho đến bây giờ nhiều năm vậy rồi, cậu còn chưa từng được đi đâu xa. Cái đảo nhỏ trong miệng bạn cậu, cậu trong đầu lại tưởng tượng thành một nơi vô cùng thần kỳ và tuyệt vời, chưa kể lúc ấy Từ Thanh Phong vừa sống cùng cậu không bao lâu, Lương Tấn lập tức không nén được ý tưởng đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật.

Chỉ tiếc Từ Thanh Phong lại không chút tư tưởng lãng mạn nào hết, hắn nhìn lướt qua bức ảnh con chim bự xự Lương Tấn lưu trong di động, hơi chút nhíu mày nói: “Đây không phải con chim diệc sao? Vốn cũng chẳng là động vật quý hiếm gì. Em muốn xem thì cứ ra sở thú mà nhìn.”

Lương Tấn gập gáp nói: “Trong sở thú làm sao giống ngoài bờ biển được? Chim sở thú không có linh tính.”

“Nhưng là…” Từ Thanh Phong liếc nhìn tư liệu trong tay, có vẻ khó xử nhéo sóng mũi nói: “Tôi lúc này bề bộn nhiều việc lắm, từ đây đến Ấn Độ Dương bay thẳng cũng phải ít nhất sáu bảy tiếng, đi đi về về lãng phí hai ngày liền. Nếu muốn tìm hãng bay nào tốt chút, cộng thêm thời gian trung chuyển, qua lại phải hơn ba ngày…”

Hắn kế tiếp chưa nói gì Lương Tấn cũng đã tự hiểu, thời gian di chuyển đã nhiều như vậy rồi, tới nơi còn chơi thêm hai ngày, Từ Thanh Phong có thể sẽ phải mất thời gian rất lâu làm việc tăng ca không ngơi nghỉ mới giải quyết hết đống công việc dồn lại.

Từ Thanh Phong làm việc luôn liều lĩnh bạt mạng, không chỉ bạt mạng với bản thân, nếu ai dám chậm trễ hắn, hắn cũng sẽ bạt mạng với kẻ đó.

Lương Tấn khó nén được thất vọng nhưng vẫn gật đầu từ bỏ ý định ra ngoài chơi.

Có lẽ là Từ Thanh Phong không đành lòng nhìn dáng vẻ mất mác của cậu, nhíu mày suy nghĩ một lúc hỏi: “Hay là tôi để thư ký Tiêu đi với em?”

Lương Tấn a một tiếng, liền vội vàng lắc đầu.

Từ Thanh Phong dừng một chút, lại hỏi: “Thấy cậu ta không đủ nhanh nhẹn sao? Không thì… Em hẹn với đám người Tề Diệp thử xem?”

Lương Tấn lắc đầu cười, đôi mắt cong cong nói: “Không nên, em chờ anh là được, dù sao về sau còn nhiều cơ hội, thời gian còn rất nhiều rất nhiều mà.”

Xế chiều hôm đó thời tiết rất tốt, Lương Tấn ở trong văn phòng Từ Thanh Phong, nằm sấp trên bàn hắn đếm: “Có nhiều hải đảo lắm, Palau nè, Seychelles nè, Saipan nữa, không thì đi Boracay cũng tốt lắm, nếu về sau anh còn bận quá thì tụi mình đi cái nào gần gần chút… có loài chim to này là được…”

Lương Tấn thất thần nhìn yêu cầu kết bạn hình con chim một lát, cuối cùng lựa chọn bỏ qua.

Sau khi Từ Thanh Phong bỏ đi cậu đã có chút hối hận, lúc này nhìn thấy bức ảnh này lại nhớ tới những thứ rất nhiều lần hai người từng nói qua, như “Tương lai chúng ta” hay “Chúng ta về sau”. Từ lâu người xung quanh đều không hiểu Lương Tấn, dù cho cậu rất ít khi cùng người khác nói chuyện giữa cậu và Từ Thanh Phong, họ vẫn cảm thấy trong hai người thì Lương Tấn là người phải chịu thiệt nhiều hơn một chút.

Nhưng mà Lương Tấn lại rất khó chấp nhận quan điểm như vậy, cậu đúng là thật sự rất thích Từ Thanh Phong, thích đến vô cùng vô tận, nhưng nếu nói Từ Thanh Phong đối xử cậu không tốt, thì rõ ràng là trợn mắt nói dối.

Tỷ như Từ Thanh Phong tuy chưa từng nói những thứ như “Tôi sẽ đối xử thật tốt với em”, nhưng hắn luôn chăm sóc cậu tỉ mỉ chu đáo. Không thuê người giúp việc mà tự mình làm cơm là ý muốn của Lương Tấn, nhưng chân chính tính ra, số lần Từ Thanh Phong vào bếp mới là chủ yếu, nhất là buổi sáng Lương Tấn luôn thích ngủ nướng, tỉnh lại rồi lại càng thích bọc chăn lăn qua lăn lại trên giường. Vào những thế lúc này Từ Thanh Phong đều sẽ làm tốt bữa sáng, chờ Lương Tấn nằm đủ chịu rời giường rửa mặt rồi, lại ngồi một bên chậm rãi giúp cậu thổi nguội món cháo trong chén.

Lại tỷ như Từ Thanh Phong thỉnh thoảng đi công tác thời gian tương đối lâu, Lương Tấn ở nhà một mình lại không muốn ăn cơm. Mấy lần sau đó Từ Thanh Phong đều sẽ mua đồ ăn chất đầy tủ lạnh, tầng thứ nhất để hôm nay ăn, tầng thứ hai là ngày mai ăn, tầng thứ ba là ngày mốt ăn… Thực phẩm chín, bánh mì, sữa bò,.. không thiếu thứ gì, thậm chí có lúc còn đặt hoa quả tươi để người ta mang đến nhà cho cậu.

Từ Thanh Phong chưa từng thổ lộ qua với cậu, cũng chưa từng nói mấy lời như “thích em” hay “yêu em”, nhưng từ sau ngày đó hai người lên giường xong lại đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, còn vì thế mà bị rất nhiều người hỏi qua. Có lần gặp phải một vị hợp tác làm ăn tương đối khó chơi lại không dễ gạt gẫm, đối phương trên bàn rượu không hề cố kỵ kéo lấy cà-vạt Từ Thanh Phong, mỉm cười ép hỏi về kiều thê của hắn. Khi ấy Lương Tấn cũng ở đó, cậu không nén được mà theo tầm mắt của mọi người nhìn về phía Từ Thanh Phong, lại thấy người nọ khó được lộ ra nụ cười đầy vẻ cưng chiều, ánh mắt liếc nhìn chén rượu trong tay, cười nói: “Lưu Tổng nói đúng, tôi đúng là không nỡ để người khác nhìn thấy em ấy, biết đến là đủ rồi.”

Giọng điệu hắn lúc đó cực kỳ tự nhiên, thế nên cả bàn người đều cùng nhau im lặng, mà vị hợp tác kia sững sờ hai giây xong, buông cà-vạt hắn ra, chân thành nói: “Tôi thật ganh tỵ với cô ấy. Cô ấy nhất định là người vợ vô cùng xuất sắc.”

Lương Tấn mỗi lần nhớ đến ngày đó đều nhịn không được mà mặt mũi đỏ bừng, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, lại rất khó liên hệ mình với “người vợ xuất sắc” kia. Có thể đó chẳng qua là một chiêu Từ Thanh Phong dùng để chế địch mà thôi, cứ thế thoải mái để cho vị nữ đại gia kia tin là thật mà không phải lời nói thật lòng gì, đó gọi là kỹ năng diễn xuất thần sầu.

Lương Tấn cảm thấy khả năng thứ hai càng cao, thế nhưng nếu hắn có năng lực đó thì vì sao lúc này lại nhiều lần để cậu biết được hắn và Tư Thần ở bên nhau? Chẳng phải càng hẳn là nên ngồi hưởng thê thiếp đầy đàn sao?

Hay muốn chia tay chính là vì Tư Thần? Muốn cho đối phương một danh phận? Nhưng nhìn bộ dạng hai người họ, trừ lần thứ nhất ra thì họ không hề có bất kỳ đụng chạm thân thể nào, dù là ngồi thì cũng cách nhau khá xa, chẳng lẽ Tư Thần vẫn thà chết không theo? Hình như cũng không đúng lắm?

Hay là, Từ Thanh Phong chỉ đơn giản là muốn chia tay?

Lương Tấn không nghĩ ra, cũng tạm thời không dám hỏi.

Cậu có cảm giác, nếu Từ Thanh Phong thật sự đề nghị chia tay, chỉ sợ cậu ngoài việc đáp ứng ra thì không còn cách nào khác, mà Từ Thanh Phong cũng chưa chắc sẽ cho cậu biết nguyên nhân thật sự. Nhưng là cứ dây dưa như bây giờ, cậu lại không nén nổi mà ghen tuông khổ sở, thậm chí nản lòng thoái chí, đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục chia tay.

Mấy ngày tiếp theo Tần Thời bởi vì vết thương trên mặt mà không muốn ra ngoài, Lương Tấn muốn đi công ty cũng bị gã cản lại.

Tần Thời không hề khách khí cau mày kêu la: “Cậu nói xem cậu đến công ty làm được cái gì, chức vụ của cậu nói thẳng ra là đặc trợ của Từ Thanh Phong mà thôi, còn là cái loại không cần phải chỉnh lý văn bản tài liệu hay sắp xếp lịch trình nữa chứ… Haiz, đừng nói với tôi nhanh như vậy cậu đã không kìm nổi muốn đi tìm Từ Thanh Phong rồi nhé?”

Lương tấn dở khóc dở cười, cậu thật không phải vì muốn gặp Từ Thanh Phong, công việc của cậu dù có đơn giản thì vẫn là công việc, có đi làm mới an tâm mà cầm tiền chứ, mấy bữa rày cứ theo Tần Thời chạy đông chạy tây, cậu luôn có chút cảm giác hết ăn lại nằm xấu hổ chết.

Tần Thời lại không để ý chuyện này, ngồi trên ghế sa lon điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái xong mới lên tiếng: “Cậu không phải muốn diễn xuất sao? Về sau còn gia nhập giới giải trí thì phải làm thế nào đây?”

Lương Tấn lại càng hoảng sợ.

Cậu vội vàng bày tỏ thái độ với Tần Thời, giơ tay nói: “Tôi chỉ muốn thử xem mà thôi, làm sao có thể tiến giới giải trí được? Tôi lại không biết gì hết, hơn nữa ngành giải trí quá phức tạp rồi, tôi chắc chắn chơi không nổi đâu.”

Tần Thời chậc một tiếng, kinh ngạc nói: “Có tôi bảo kê cậu còn sợ cái gì, hơn nữa đóng phim không phải ước mơ của cậu sao?”

“Cũng không tính là mơ ước gì, chỉ là rất muốn thử mà thôi.” Lương Tấn nói: “Không phải cậu cũng nói đó ư, tôi trừ cái bề ngoài lớn lên nhìn cũng tạm được ra còn lại chẳng có ưu điểm gì, để ra ngoài xã hội cũng khó tự nuôi sống, chỉ có thể trông cậy vào giới giải trí bán mặt ăn cơm.”

Cậu nói tới đây tâm tình lại thoáng sa sút, lo lắng trước đây của cậu quả nhiên đã trở thành sự thật rồi, ở công ty chỗ nào cũng không cần đến cậu, tuy rằng mỗi lần công ty đưa ra quyết định gì cậu vẫn có tham dự, nhưng cũng chưa từng đề ra được ý kiến nào xác thực có tính xây dựng, không phải cậu không thể nói mà là cậu căn bản không nghĩ ra. Mỗi lần đều là Từ Thanh Phong vung tay lên, chúng ta năm nay cần như vậy như vậy, sang năm phải thế này thế kia, ý nghĩ duy nhất của Lương Tấn trên bàn hội nghị chính là “Chồng mình lợi hại quá đi”, sau đó kìm không được lại càng mê trai hơn.

Nếu như không phải nhờ có công ty lão Lương và Từ Thanh Phong chiếu cố mấy năm nay, cậu kỳ thật chỉ là kẻ phế vật tầm thường không chí tiến thủ ngay cả mình cũng không tự nuôi nổi.

Tần Thời quay sang nhìn cậu, cũng trầm mặc theo. Lương Tấn mỗi lần xoắn xuýt cái gì, người sáng mắt liếc cái liền nhìn ra. Lúc trước Từ Thanh Phong thật sự rất bảo vệ cậu, mọi người chỉ cho là Lương Tấn số mệnh tốt. Hiện tại Từ Thanh Phong quyết tâm cùng cậu phân rõ giới hạn, Lương Tấn thực sự như một đứa trẻ không ai thương.

Tần Thời ngồi thẳng người dậy, quay sang nghiêm túc hỏi Lương Tấn: “Lương Tấn, nếu Từ Thanh Phong quyết tâm chia tay cậu, cậu có thể tiếp nhận không?”

Lương Tấn liếc nhìn gã một cái, trầm mặc một hồi mới chậm rãi gật nhẹ: “Có thể.”

Tần Thời cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, gã cho rằng Lương Tấn sẽ nói không thể được, hoặc là phải băn khoăn dữ lắm, ai ngờ lại là loại đáp án này. Gã nghĩ đến biểu hiện mấy hôm nay của cậu, có hơi kinh ngạc nói: “Vậy cậu có chút không cam lòng nào không?”

Lương Tấn lại trầm mặc một lúc mới lắc đầu: “Không phải là không cam lòng mà chỉ cảm thấy…” Cậu giật miệng, tựa hồ cảm thấy có chút khó diễn đạt.

Tần Thời yên tĩnh chờ cậu, qua lâu sau chợt nghe Lương Tấn nói: “Tôi chỉ cảm thấy, bọn tôi vẫn chưa đến tình trạng phải chia tay.”

Tần Thời: “…”

Lương Tấn nói: “Tôi kỳ thật cũng mâu thuẫn lắm, tôi trong lòng vẫn tự nhắc mình, anh ấy đã không còn thích tôi nữa, hoặc là nói anh ấy cho tới bây giờ đều chưa từng thích tôi, hiện tại ảnh còn muốn thoát khỏi tôi… Thế nhưng, mỗi lần tôi nghĩ đến đây, trong lòng lại sẽ xuất hiện một thanh âm khác nói cho tôi biết, cái tôi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, nhất định phải tuân theo trái tim mình lựa chọn.”

“Tôi cũng không biết rốt cuộc cái nào mới là đúng, thà rằng chờ thêm một thời gian, nếu như ảnh thật sự vì không thương tôi mà muốn tách ra, đến lúc đó hẵng buông tay cũng không muộn.”

Lương Tấn nói xong, những băn khoăn mấy hôm nay coi như tìm được lối ra, cậu quay đầu nhìn Tần Thời, thì thấy Tần Thời đang nghịch điện thoại. Lại nhìn qua, Tần Thời vậy mà đang cầm di động của cậu.

“Cậu lấy di động tôi làm gì?” Lương Tấn nói: “Tôi nói chuyện cậu cũng không nghe.”

“Đang vì nghe xong, thấy cậu trúng độc nặng quá rồi nên mới quyết định dẫn cậu đi nhìn chốn phồn hoa đây.” Tần Thời dụi dụi mắt, hừ một tiếng rồi trả di động cho cậu: “Tôi giúp cậu add thêm mấy người bạn, đều biết rõ gốc gác và đều come out với gia đình rồi. Cậu nhìn qua bọn họ đi, chứ có nói với tôi bao nhiêu lời buồn nôn sến rện cũng không hết.”

Lương Tấn: “…”

Cậu nhìn thoáng qua, nhịn không được nói: “Con chim to này cậu có thêm lộn rồi không, người này tối hôm qua muốn thêm tôi nhưng tôi không đáp ứng.”

Tần Thời tiến lại gần, a một tiếng nói: “Không có, cậu nhớ lộn à? Tôi đây cũng có cậu ta mà.”

Gã cầm lấy di động của mình, mở ra friend’s list trong wechat đưa Lương Tấn nhìn: “Coi nè, đây không phải một người à.”

Lương Tấn đến gần nhìn thoáng qua, trên điện thoại Tần Thời quả nhiên có chim to, chỉ có điều tên không phải là Memory, mà là Người chim.

Cậu Người chim này giữa đống anh chàng đẹp trai Tần Thời lung tung add thêm cho cậu có chút đặc biệt, người này không kết bạn bè, mấy dòng tin cũng là tùy tiện ghi lên. Nhưng mà sau khi được thêm bạn vào tối hôm đó, hắn lần lượt like hết tất cả các post của Lương Tấn.

Lương Tấn không lay chuyển được Tần Thời, muốn xóa người này lại sợ khiến Tần Thời khó xử với bạn bè, chỉ đành ẩn hết toàn bộ đám hình trai đẹp phơi nắng phòng tập thể thao, phơi nắng du lịch, phơi nắng cơ bắp, vâng và vâng vâng.

Mấy ngày này bộ phim truyền hình kia lại có tin tốt truyền đến, Lương Tấn cuối cùng được chọn làm nam nhị, Tư Thần lại diễn một nam thứ phản diện khác, phần diễn ít hơn so với nam nhị khá nhiều.

Lương Tấn trong lòng vui vẻ, cũng có chút khẩn trương, mỗi ngày đều ôm kịch bản học lời thoại. Tần Thời cũng dứt khoát ở bên cạnh từng bước dạy cậu, có vài chỗ thậm chí tự mình biểu diễn cho cậu làm mẫu, sau đó để cậu về tự xem xét, xem xét xong rồi lại tiếp tục đứng bên cạnh. Bởi vậy nên Lương Tấn thật sự không còn tâm tư khắp nơi đuổi theo Từ Thanh Phong, cậu theo Tần Thời hết đi gặp đạo diễn rồi đến nhà sản xuất, lại bắt đầu khẩn trương theo mọi người đi thử y phục hóa trang, mãi đến khi mở máy rồi mà cảm giác còn như lọt giữa sương mù, như dẫm trên bông.

Chờ Lương Tấn phục hồi tinh thần, cậu đã rời khỏi B thị đến phim trường điện ảnh.

Trợ lý Tần Thời xách vali cho gã, cả đoàn người cũng ùn ùn theo sau. Phim trường điện ảnh vị trí khá xa xôi, tin tức Tần Thời xuất hành được giữ bí mật tuyệt đối, bởi vậy hơn nửa đêm ở sân bay không có nhiều người lắm.

Lương Tấn còn vuốt ngực chưa hoàn hồn, Tần Thời lại cười, kéo tay cậu đi thẳng ra ngoài sân bay, chỉ vào dải sao lấp lánh trên bầu trời đêm hỏi cậu: “Nhìn thấy không?”

Mùa đông nhiệt độ ban đêm thật lạnh, Lương Tấn hít sâu một hơi, cảm giác đầu óc thanh tỉnh rất nhiều. Cậu nhẹ gật đầu: “Đẹp lắm.”

Tần Thời nói: “Kỳ thật bầu trời ban đêm B thị nhìn cũng rất đẹp, có rất nhiều sao. Nhưng vì ô nhiễm che mất, chúng ta không nhìn tới thôi.” Gã thoáng dừng, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lương Tấn: “Cậu không cảm thấy, Từ Thanh Phong cũng giống như những ngọn đèn trong thành thị sao? Hắn rất gần cậu, ánh sáng chiếu ra chói lọi mạnh mẽ. Nhưng chỉ cần cậu rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của hắn, cậu sẽ phát hiện thế giới bên ngoài đặc sắc thế nào, mà không phải chỉ có hắn mới có thể soi sáng cậu, sưởi ấm cậu.”

Lương Tấn bây giờ cũng không muốn nói chuyện này, cậu thoáng cười, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ tôi đã quen rồi, cảm thấy ánh sáng thành thị cũng rất tốt.”

“Đúng là rất tốt, ” Tần Thời nhéo mi tâm, thở dài: “Nhưng mà loại ánh sáng này, sẽ luôn có lúc phải dập tắt.”

Người đại diện của Tần Thời rất nhanh đi đến, thúc giục hai người lên xe. Lương Tấn mấy hôm nay vì Tần Thời hao tâm tổn trí cố gắng dạy cậu diễn xuất mà trong lòng có chút áy náy, nhưng lúc này lại khó được hiện ra vẻ mặt không vui.

Tần Thời ngồi bên cạnh cậu, quay đầu lại nhìn mới buồn cười nói: “Sao vậy, giận tôi rồi hả? Tôi còn không phải vì hy vọng cậu mạnh khỏe diễn tốt từ nay về sau leo lên đỉnh phong đời người sao?”

Lương Tấn phồng má im lặng không vui, cúi đầu không nói câu nào.

Tần Thời kinh ngạc, chỉ có thể cười chịu thua, thò tay ra bóp mặt cậu. Tay gã vừa sờ lên liền sửng sốt.

Lương Tấn đang khóc.

Cậu yên lặng ngồi trong xe, cúi đầu, không chút động tĩnh.

Tần Thời có hơi sợ, vội vàng dỗ dành cậu: “Đừng đừng đừng, đậu má, đừng khóc mà, cậu khóc tôi chịu thua đấy, làm sao vậy hả…”

Gã lục lọi túi quần, moi móc cả buổi không thấy thứ gì, trợ lý ngồi phía trước đưa khăn tay qua bị gã cản lại.

Tần Thời nắm tay áo lau mặt cho Lương Tấn, nhỏ giọng nhận lỗi: “Tôi nói sai rồi còn không được ư, cậu đừng khóc mà… Ai đại gia của tôi ơi…”

“Cậu phải nói phi phi phi!” Lương Tấn hít mũi, bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Tần Thời vội vàng “phi phi phi” vài cái.

“Ừ, tôi… tôi tha thứ cho cậu đấy.” Lương Tấn bắt lấy tay áo Tần Thời, lại hít mũi mấy cái, giúp gã lau nước mắt dính bên trên: “Người chết đèn mới tắt, cậu không thể nói chuyện không may mắn vậy được, cậu muốn nói… muốn nói cũng chỉ có thể nói tôi. Tôi thà rằng, thà rằng anh ấy không quan tâm tôi nữa, cũng không muốn… không muốn anh ấy đi trước tôi.”
Bình Luận (0)
Comment