Triều Đại Nguyên, năm Cảnh Nguyên thứ 16.
Thừa tướng Kê Minh nắm quyền to trong triều, một tay che trời. Hoàng đế mới tuổi còn nhỏ lại bạo ngược vô cớ, cả ngày không phải chơi đùa ở bãi săn cũng là giết người mua vui, chưa từng lên triều chấp chính. Hiện nay chuyện lớn nhỏ trong triều đều do Kê Minh xử lý, mà tiếc nuối duy nhất của Kê Minh chính là đứa con gái độc nhất bẩm sinh đã mất hồn – Kê Ngọc.
Nói cho êm tai là mất hồn, nói khó nghe chính là đần độn.
Nay Kê Thanh Bách nhập vào thân xác này, xem như mượn thân xác Kê Ngọc tỉnh lại.
Trong lúc Kê Thanh Bách nằm phơi nắng trong sân, hắn cũng hỏi thăm được gần hết chuyện trong thiên hạ. Đương nhiên, tin Kê Ngọc tỉnh lại cũng thành tin vui lớn nhất trong kinh thành, truyền khắp đầu đường cuối ngõ. Bá tánh đều nói Kê đại nhân biết cách trị quốc mới được ông trời rủ lòng thương, giúp nhi nữ mở linh khiếu.
Nghe đi, chỉ nói Kê đại nhân biết cách trị quốc, không hề đề cập đến hoàng đế, đúng là khiến Cảnh Phong đế nghẹn một cục tức.
Kê Thanh Bách nhập vào thân thể người phàm này đã cảm thấy không đúng. Người này không có ba hồn sáu phách, thức hải rối loạn khiến hắn không chỉ không thể ngưng tụ thần thức, mà còn đấu đá loạn xạ với thức hải của đối phương. Khó khăn lắm mới tụ lại được ba hồn, còn lại sáu phách kia không tốn 17, 18 năm khẳng định không chữa lành được.
Vì cơ thể này ốm yếu bệnh tật, nên thần thức của Kê Thanh Bách mới có thể giữ trọn vẹn linh trí của chính hắn. Đừng nói là có sức mạnh làm cơ thể khỏe mạnh hơn, ngay cả tiên thuật cơ bản nhất hắn cũng không thể sử dụng.
Thật sự rất muốn chết lại lần nữa!
Kê Thanh Bách tự hỏi lần thứ 849 xem làm thế nào mới chết được.
Thật ra nếu nghiêm túc tu luyện 17, 18 năm hắn hoàn toàn có thể biến nữ thân thành nam thân…
Nhưng hắn xuống đây giúp ông chủ hắn độ kiếp, không phải tu tiên!
Tuy rằng tới cảnh giới của thượng thần như hắn đã sớm không phân nam nữ….
Nhưng vạn năm trước chân thân của hắn là giống đực ấy!
Kê Thanh Bách cảm thấy hắn không thể tiếp tục nghĩ nữa. Còn nghĩ nữa thì ngay cả 108 cách giết con chim bỉ ổi kia đều biến thành hình ảnh bốn chiều quay xung quanh hắn rồi.
Còn Phật Tôn của hắn là ai, khỏi cần nghĩ cũng biết, đương nhiên là vị Cảnh Phong đế kia rồi.
Vô lượng Phật Tôn, ở Phật Cảnh, y là người không buồn không vui, không ham muốn không truy cầu, không yêu không hận. Cũng do đó mà y có thể cai quản trời đất và buồn vui tan hợp của lục giới. Nhưng một khi Phật độ kiếp, vậy đó chính là phá vỡ luân hồi của lục giới, nhân quả phản phệ, phải hứng chịu đủ bát khổ của hạ giới.
Nói trắng ra là dù không mắc bệnh tâm thần cũng phải mắc bằng được.
Kê Thanh Bách đau đầu thật sự.
Nếu Bạch Triều tìm cho hắn một phàm thai tốt, cho hắn làm tán tiên trong nhân gian, làm này giúp nọ đều có thể ăn gian một tí, đứng ngoài quan sát, chỉ điểm giang sơn. Để hắn giúp ông chủ nhà hắn nhanh chóng độ xong khổ ải kiếp này, tiến vào kiếp sau.
Giờ thì hay rồi, không nói đến việc hắn nhập vào một tiểu cô nương vừa đến tuổi cập kê, giờ hắn đi đường cũng có người đỡ, ăn cơm có người đút, thuốc có người bưng tận nơi. Mẫu thân thì suốt ngày khóc lóc, phụ thân lại chẳng thấy mặt đâu.
Chỉ có một chuyện tốt duy nhất.
Mỗi ngày hắn đều biết Phật Tôn nhà hắn giết bao nhiêu người.
Kê Thanh Bách im lặng nghe nha hoàn trong phủ kể về Phật Tôn của hắn, tả y thành quỷ dạ xoa ba đầu sáu tay, ăn thịt người uống máu người. Hắn nghe mà không nhịn được co rút khóe môi.
Vì mấy ngày nay hắn đã có thể đi lại vài bước nên thường ra ngoài sân phơi nắng một mình. Tuy rằng thần thức của hắn chưa thể hoàn toàn khống chế cơ thể này bước vào con đường cường thân kiện thể, nhưng dẫu sao thì bổ sung canxi là chuyện tốt.
Bổ sung lại bổ sung tiếp, Kê Thanh Bách không nhịn được cúi đầu nhìn ngực mình.
Kê Ngọc nằm liệt giường nhiều năm như vậy, nơi nào cũng gầy, eo càng mỏng như tờ giấy, nhưng hai cái bánh bao này thật sự là nghịch thiên mà trưởng thành, dậy thì thành công, độ to vượt lên hẳn mức trung bình của thời đại này.
Khi nha hoàn bưng thuốc tới thì thấy tiểu thư nhà mình đang nâng ngực “Chính mình” nhìn với vẻ mặt phức tạp.
Kê Thanh Bách thấy có người tới thì lập tức thả tay ra. Nha hoàn cho rằng hắn không thoải mái nên cẩn thận hỏi: “Tiểu thư có muốn mặc áo ngực không?”
Vì Kê Ngọc yếu ớt, còn bị hen suyễn nên chưa từng mặc áo ngực của nữ nhân thời đại này, sợ chặt, khó chịu.
Kê Thanh Bách lắc đầu, cố gắng phớt lờ cái của nợ trước ngực này. Hắn nhíu mày nhìn bát thuốc trước mặt, không nhịn được hỏi: “Còn phải uống sao?”
Nha hoàn khó xử nói: “Tuy rằng tiểu thư yếu ớt, nhưng phương thuốc này là do phu nhân tốn công xin từ trong cung ra.”
Nói ra thì lạ, tuy Kê Minh là kẻ có thể hô mưa gọi gió trong triều đình nhưng lại đi theo con đường trung thần liêm khiết trung thực. Mỗi ngày ngoài việc cố gắng khuyên nhủ Cảnh Phong đế giết ít người thôi, còn lại đều dành thời gian giúp đỡ hôn quân trị quốc an dân.
Thậm chí Kê Thanh Bách còn không nhịn được nghi ngờ Phật Tôn nhà hắn có thể là con riêng của vị phụ thân hờ này.
Người kể chuyện trên phố chắc chắn dám thổi phồng như vậy…
Kê Thanh Bách chìm vào suy nghĩ của bản thân, nha hoàn bên cạnh lại giục hắn uống thuốc: “Tiểu thư, thuốc sắp nguội rồi.”
Hắn chỉ đành vươn tay cầm chén thuốc, đưa đến bên miệng ngửa đầu ừng ực sạch sẽ. Uống xong, hắn lau miệng, bắt đầu nghĩ làm sao có thể gặp được ông chủ đời này của hắn.
Không ngờ rằng ngay hôm sau, trong cung đã sai người tới trợ giúp hắn.
“Thái hậu cho gọi ta?” Kê Thanh Bách đánh giá mama trước mặt.
Vừa nhìn đã biết mama này là người hầu hạ người khác từ nhỏ đến lớn, có tuổi rồi, lúc cười lên nếp nhăn trên mặt nhăn thành một đóa hoa: “Quận chúa và Hoàng đế có hôn ước từ nhỏ. Lúc nhỏ quận chúa bị bệnh nên không nhắc đến. Nay ông trời thương xót cho quận chúa tỉnh lại, Thái hậu vui mừng cầu thần bái phật, vội gọi người vào cung để gặp mặt.”
Kê Thanh Bách: “???”
Hắn tới giúp ông chủ hắn độ kiếp, không phải tới làm bà xã của y!
Hơn nữa vì sao Cảnh Phong đế đến tuổi này rồi mà còn chưa lập hậu, lẽ nào mẫu tử bọn họ còn không rõ sao!?