Theo lý thì Phật Tôn chuyển thế đầu thai, nhất định sẽ không sinh ra trong gia đình bình thường. Kê Thanh Bách nhân việc tiện lợi khi làm trụ trì, thuận tiện hỏi thăm khách hành hương về nhà giàu quyền quý trong triều đại này.
Nguồn lực của nước Tấn không quá mạnh mẽ nhưng xung quanh cũng không có mối nguy nào lớn, thế nên hoàng thất đắm chìm trong cuộc sống hưởng thụ, các gia tộc cũng phồn vinh hưng thịnh, quyền cao chức trọng. Dân gian đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng, văn nhân lãng khách như cá diếc qua sông, ăn chơi đàng điếm suốt ngày.
Lần này Kê Thanh Bách không giống đời trước, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, dù sao đời trước hắn cũng ăn một vố đau của Minh Hoàn. Sau này nghĩ lại, nếu hắn sớm điều tra Thánh Yêu ở đâu thì sẽ không gặp phải kết cục thảm thương như vậy.
Tuy rằng hiện giờ thân phận của Kê Thanh Bách có hơi xấu hổ nhưng khách hành hương cũng lắm miệng nhiều chuyện. Chỉ cần hắn hay ra ngoài, giảng kinh niệm phật cho tiểu cô nương, tức phụ nhà nào nhà nào cũng có thể hỏi thăm được không ít tin tức.
Một ngày nọ, có mấy cô nương của Thanh Hoa Lâu trên phố Tam Dương tới dâng hương. Hoa khôi Thanh Cơ y như tiểu thư khuê các, được tiểu nha đầu đỡ đi, đầu còn đội nón có lụa mỏng rủ xuống che mặt.
Chấp sự phụ trách việc đón khách lập tức nháy mắt ra hiệu với vị phương trượng đang ngồi ngay cạnh gã.
Kê Thanh Bách không hiểu lắm hỏi: “Cần vi sư giảng kinh?”
Chấp sự lạnh mặt nói: “Không, ý ta là sư phụ mau vào trong.”
Kê Thanh Bách: “……”
Hắn có làm chuyện xấu gì không thể gặp người khác đâu!
Kê Thanh Bách không mấy vui vẻ nhưng tiểu nha đầu nhìn thấy hắn lại sáng mắt lên: “Đại sư Thanh Bách cũng ở đây sao?”
Hắn lập tức bước lên phía trước, chắp tay trước ngực, hơi mỉm cười nói: “Có bần tăng.”
Tiểu nha đầu đỏ ửng mặt: “Vậy làm phiền phương trượng tết dây cho các tiểu thư nhà ta, cầu may mắn.”
Kê Thanh Bách biết tết dây, hắn học được trong lúc thêu túi tiền ở đời trước, không ngờ rằng tới đời này còn có thể vận dụng.
Vài vị tiểu thư nhìn Kê Thanh Bách tết dây thì nhỏ giọng bàn tán với nhau dưới nón lụa, cười lên như tiếng oanh hót. Sau đó còn mạnh dạn vén khăn che mặt lên, dịu dàng nhìn hắn.
“Mỗi ngày phương trượng đều làm gì ở chùa thế?” Người cất tiếng hỏi là người mới lên vị trí đứng đầu của Thanh Hoa Lâu – Đào Tiên Nhi, nổi tiếng đến mức Kê Thanh Bách cũng biết. Giọng cười như oanh hót thuộc về nàng ta, đúng là chất giọng êm tai danh bất hư truyền*.
(Danh bất hư truyền: Tiếng tăm truyền đi đúng với thực tế)
Kê Thanh Bách tết xong dây cho nàng ta, sau đó vươn tay đưa tới trước mặt: “Cuộc sống của bần tăng rất nhàm chán, chỉ giảng kinh phật cho các đệ tử nghe, quét nhà dọn cửa, dâng hương bái phật thôi.”
Đào Tiên Nhi duyên dáng che miệng: “Vậy sao phương trượng không xuống núi xem thử, đi dạo chợ cũng tốt mà.”
Chấp sự phụ trách nội vụ nghe vậy thì không mấy vui vẻ, Kê Thanh Bách trời sinh xinh đẹp, dưới núi có bao cô nương ngấp nghé, chẳng lẽ Đào Tiên Nhi này lại không biết? Nếu xuống núi, áo cà sa của trụ trì có thể bị nhét đầy khăn tay, người mạnh dạn hơn thì nhét cả thư tình. Người xuất gia không gần nữ sắc, tuy rằng sư phụ bọn họ lục căn thanh tịnh nhưng cũng không nên tùy tiện rước đào hoa.
Đào Tiên Nhi biết nàng ta lỡ lời, nhưng cũng không ngại ngần, nàng ta khẽ chớp cặp mắt xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói gần đây thương hội muối Lưỡng Giang đi qua nơi này, lão thái thái nhà đó tin phật. Nếu bọn họ dừng chân ở Triều Lâm, có khi sẽ mời phương trượng tới giảng kinh đó.”
Kê Thanh Bách không biết chuyện này nhưng cũng hơi tò mò: “Bần tăng không rõ lắm, không biết là thương nhân bán muối như thế nào?”
Đào Tiên Nhi cười nói: “Còn có thể là nhà nào, đương nhiên là thế gia đứng đầu trong triều Tấn Đô rồi.”
Tiểu nha đầu cầm sợi dây Kê Thanh Bách đã tết xong, biếu không ít tiền nhang đèn, trước khi đi còn nhét một tấm thẻ vào tay áo hắn.
“Thẻ đào hoa của tiểu thư nhà ta.” Tiểu nha đầu bất chấp cái mặt tối sầm của chấp sự đứng cạnh hắn, tha thiết nói “Phương trượng cầm cẩn thận.”
“…….” Kê Thanh Bách xấu hổ thật sự.
Chấp sự chờ đám người đi hết thì lập tức cầm lấy tấm thẻ trong tay hắn, đen mặt nói: “Không hiểu lễ nghi!”
Kê Thanh Bách bất đắc dĩ mỉm cười: “Dù sao người ta cũng có ý tốt, cứ để đó đi.”
Chấp sự cất tấm thẻ, nghĩ tới lời Đào Tiên Nhi vừa nói thì do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với Kê Thanh Bách: “Chuyện thương nhân muối Lưỡng Giang tới đây hẳn là thật, sư phụ có cần chuẩn bị không?”
Kê Thanh Bách thở dài: “Chuẩn bị cái gì? Triều Lâm là vùng đất phồn hoa, quan phủ địa phương sẽ tiếp đón. Hơn nữa sao đội buôn bán có thể dẫn theo lão thái thái trong gia tộc? Người đến đây e rằng chỉ là một nhánh nhỏ trong gia tộc, không cần chúng ta nhọc lòng.”
Hắn nói xong thì chắp tay trước ngực, niệm “A di đà phật”. Niệm xong thì đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vã nói với chấp sự phụ trách nội vụ “Còn chưa hái rau sau núi phải không? Chúng ta cùng đi hái đi, nếu không sẽ hết tươi, ăn không ngon!”
Chấp sự: “…….”
Đời trước Kê Ngọc sức khỏe quá yếu ớt, có rất nhiều món đều không ăn được, mỗi ngày đều phải uống thuốc, rất thảm. Thế nên sau khi Kê Thanh Bách khôi phục chân thân, có một thời gian dài sau đó hắn luôn cảm thấy miệng đắng.
Tuy rằng cả đời này Kê Thanh Bách làm hòa thượng, chỉ có thể ăn chay nhưng cũng tốt hơn đời trước rất nhiều.
Từ ngày đầu tiên hắn làm trụ trì hắn đã cố gắng khai hoang vùng đất sau núi, trồng cây nông nghiệp, khoai từ, ngô, măng, nấm, trồng được loại nào thì trồng loại đó. Tuy không ăn gà vịt nhưng lại không kiêng trứng. Mỗi ngày Kê Thanh Bách đều dẫn đầu trồng trọt, đến tối thì trở về thiền phòng. Ngay cả lúc ngủ heo vòi cũng mơ tới mùa màng bội thu.
Hắn nhớ là qua mấy ngày nữa sắp thu hoạch được cà tím và cải chíp rồi, hắn chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng đến lúc thu. Thế nên mới sáng sớm hắn đã gọi mọi người dậy chuẩn bị đi hái.
Nhóm chấp sự có việc bận nên chỉ có thể sắp xếp mười mấy tiểu sa di đi hái rau cùng phương trượng. Kê Thanh Bách cũng không ngại, hắn cởi áo cà sa, đeo giỏ tre, dẫn theo một đám nhóc trọc 13, 14 tuổi ra sau núi.
“Phương trượng phương trượng!” Bác Tĩnh 13 tuổi lắc đầu “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
Kê Thanh Bách không quay đầu lại mà vẫn bước đi rất nhanh: “Bên này là măng, chưa thể hái, chúng ta đi xa hơn chút.”
Tiểu sa di đi cùng một đám nhóc con, ồn ào líu rít sau lưng Kê Thanh Bách.
Đà Sơn không nhỏ, nửa trước núi là rừng mộc lan, chùa ở trên đỉnh núi, phía sau là đất của chùa.
Núi cao không có đường, nhưng cũng không quá gập ghềnh hiểm trở. Đất ở đây màu mỡ tạo điều kiện gieo trồng thuận lợi, Kê Thanh Bách vừa đi vừa nhổ được mấy cây củ cải. Sau khi dùng áo cà sa lau sạch đất bám bên trên thì gọt vỏ rồi chia cho các tiểu sa di.
Bác Tĩnh cắn củ cải, gặp phải đoạn đường khó đi, người lớn còn phải cõng người nhỏ, Kê Thanh Bách mỗi tay ôm một đứa. Khi đi qua dòng suối nông thì lật bụi cây, ý bảo mọi người dừng chân nghỉ ngơi một lát.
Bác Tĩnh tới gần con suối thấm ướt khăn, đưa cho Kê Thanh Bách: “Phương trượng sư phụ muốn uống nước không?”
Kê Thanh Bách tháo ống trúc bên hông ra uống một ngụm nước rồi truyền cho đám nhóc con uống. Thấy đám nhóc vẫn hăng hái nhiệt tình thì không nhịn được thở dài: “Vi sư lớn tuổi rồi.”
Bác Tĩnh trợn mắt nhìn hắn: “Phương trượng sư phụ là thần tiên, nhìn có già đâu. Hơn nữa chấp sự sư phụ dặn không được đi xa như vậy, bình thường đi một đoạn đã trách móc rồi.”
Kê Thanh Bách cảm thấy buồn cười, bẻ nửa cái củ cải trong tay cậu nhóc để ăn. Có hai ba đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất tranh nhau muốn ngồi trong ngực hắn, hắn chỉ có thể ôm đứa này một lát, ôm đứa kia một chốc, rồi sai Bác Tĩnh chia nốt số củ cải còn lại cho mọi người.
Ai ngờ mới chia được một nửa thì đột nhiên có người đi ra từ trong rừng phía đối diện.
Kê Thanh Bách vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm mắt với kẻ vạm vỡ đi đầu tiên. Chỉ thấy đối phương sửng sốt, sau đó ánh mắt phóng thẳng về phía hắn như điện.
Đà Sơn ở biên giới thành Triều Lâm, thỉnh thoảng cũng có người làm buôn bán nhỏ, vì muốn rút ngắn đường đi mà chọn đi đường núi. Ngày thường hòa thượng trong núi gặp phải toàn người hiền lành, may mắn còn có thể hóa duyên, kiếm ít tiền nhang đèn.
Nhưng vừa nhìn người này là hắn đã biết người này không đơn giản chỉ là người làm buôn bán nhỏ.
Kê Thanh Bách cau mày, nhìn về phía thanh đao đối phương đeo bên hông. Hắn thấy đối phương không hành động gì thì đứng dậy, tiến lên che chở đám tiểu sa di ra sau lưng. Sau đó chắp tay trước ngực, niệm “A di đà phật”, bình tĩnh nói: “Bần tăng là trụ trì chùa Đà Sơn, hôm nay dẫn đệ tử vào núi hái rau, không ngờ lại gặp phải thí chủ, mong thí chủ bỏ qua.”
Người đó híp mắt, đánh giá quần áo hắn mặc, do dự một lát rồi mới bỏ tay ra khỏi đao, ôm quyền nói: “Chúng ta hộ tống chủ tử đến Triều Lâm, không ngờ lại gặp phải phiền phức nên mới vào trong núi.”
Người đó nói xong lại nhìn về phía Kê Thanh Bách, đột nhiên nở nụ cười rồi thành khẩn nói: “Nếu đại sư là trụ trì chùa Đà Sơn, không biết có thể giúp tại hạ một việc không?”
Kê Thanh Bách không muốn dây vào phiền phức, người phía đối diện vừa nhìn đã biết là không phải người tốt, hắn còn dẫn theo nhiều đứa nhỏ như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…
Chỉ tiếc là chuyện hắn nghĩ đến, đối phương cũng nghĩ đến. Đối phương không cho phép hắn từ chối, gã đưa hai ngón tay lên miệng thổi mấy tiếng. Mấy giây sau lập tức có hai mươi mấy người giống gã xuất hiện.
Dẫu sao thì đám tiểu sa di vẫn là trẻ con, cả đám nhát gan vây quanh người Kê Thanh Bách giống như gà con vây quanh gà mái mẹ vậy.
Người đó hơi khom lưng, thái độ còn khá cung kính: “Mời, đại sư.”
Kê Thanh Bách cắn răng, chỉ có thể không cam lòng đi theo gã.
Khoảng nửa nén hương thời gian, Kê Thanh Bách bị đưa tới gần một chiếc xe ngựa.
Không ai nói với hắn thêm câu gì, người kia cũng chỉ đứng một bên, vén rèm cho hắn, ý bảo hắn tiến vào trong.
Kê Thanh Bách không hiểu lý do, chỉ có thể tủi thân đi vào.
Xe ngựa nhìn bề ngoài thì giản dị mộc mạc nhưng vào bên trong mới thấy khác biệt nghiêng trời lệch đất. Bên trong xe ngập mùi thuốc, còn chia làm hai gian, bên ngoài đủ bàn ghế trà cụ, cách một tấm bình phong giống như cánh cửa, Kê Thanh Bách nghe thấy tiếng ho khan.
Một người bước ra từ trong phòng, ngẩng đầu nhìn thấy Kê Thanh Bách thì ngạc nhiên mở to mắt.
“Hòa thượng?” Người nọ còn ngạc nhiên hơn cả hắn, sau đó tức giận nói nhỏ “Phương Trì làm trò quỷ gì thế? Sao lại dẫn người tới đây?”
Kê Thanh Bách vẫn còn ngơ ngác nhìn mặt người nọ, chưa hồi phục lại tinh thần. Có lẽ là đối phương chê bai hắn ngơ ngác, vẫy tay, bất đắc dĩ nói: “Thôi, còn khá sạch sẽ.” Hắn ta không nói tiếp, lập tức tiến lên kéo tay Kê Thanh Bách, dẫn người vào sau bình phong. Lúc này hắn nhìn thấy rõ có một người nằm trên giường.
“Coi chừng đôi mắt của ngươi, đừng có nhìn lung tung.” Người nọ đè hắn quỳ gối trước giường, sau đó hình như nhớ tới điều gì, bổ sung “Ta họ Lục, tên Trường Sinh, thầy thuốc của nhà này.” Hắn ta nói xong, thì không nói thêm nữa mà vươn tay, cẩn thận đỡ người nằm trên giường dậy.