Lục căn có thanh tịnh hay không thật sự không liên quan gì đến việc chép kinh phật cả. Dù Kê Thanh Bách có ở trong phòng kinh thư chép kinh cả ngày, một khi hắn nhớ tới gương mặt sắc nước hương trời của tiểu lang quân vẫn cảm thấy khó mà kiềm lòng được.
Cuối cùng thì hắn vứt quyển kinh sang một bên, nhặt bút lông mang đi rửa sạch. Nhìn mực đen chảy đầy đất, trong lòng hắn cũng chẳng thoải mái là bao.
Khi chấp sự tiền viện tìm hắn thì thấy hắn đang ngồi xổm trong viện, tay cầm bút lông đang rửa sạch một nửa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Gã gọi vài tiếng “Sư phụ” hắn mới phản ứng lại.
“Hôm nay sư phụ không tới điện giảng kinh sao?” Chấp sự hỏi.
Kê Thanh Bách nào có tâm trạng giảng kinh, hắn hời hợt lắc đầu.
Chấp sự: “Thế nếu do Phương thị mới tới kia mời ngài thì sao?”
Kê Thanh Bách không phản ứng kịp: “Mời ta làm gì?”
“Giảng kinh đó.” Chấp sự nói rất hiển nhiên “Họ còn quyên không ít tiền nhang đèn.”
Kê Thanh Bách: “……”
Nói ra thì xấu hổ, trước khi hắn lên làm trụ trì chùa Đà Sơn, chùa thật sự nghèo. Dù cho hiện tại không hiểu vì sao chùa có nhiều khách thăm viếng hơn thì cũng do chùa bọn họ nhỏ, ít tổ chức hoạt động, không thể kiếm được nhiều tiền nhang đèn từ khách hành hương.
Cho đến khi Kê Thanh Bách lên làm trụ trì thì mới bắt đầu có những việc như giảng kinh, tết dây, khai quang.
Chỉ cần hắn tụng kinh niệm phật cho các tiểu thư phu nhân ở Triều Lâm nghe, hoặc là ở trong điện Vô Lượng nhiều hơn một hai tiếng là tiền nhang đèn sẽ nhiều gấp ngày thường mấy lần.
Mới đầu còn tốt, cho đến khi hai chấp sự phát hiện có người dám trèo tường vào viện của trụ trì lúc nửa đêm, nên cơ hội xuất hiện của Kê Thanh Bách bị hạn chế nhiều hơn.
Giảng kinh cho Đàn Chương, Kê Thanh Bách luôn cảm thấy buồn cười vì vị trí đảo lộn.
Hắn nhớ rõ lúc hắn vừa phi thăng làm thượng thần, hoàn toàn như một đứa trẻ ngây thơ nghịch ngợm chẳng kiêng dè bất cứ điều gì. Quen làm tán tiên, hơn một trăm năm qua không bị ai quản lý, gò bó. Hắn chiếm cái đỉnh núi, tiện cho việc ăn ngủ, nào để ý quy củ gì. Lại ỷ vào bản thân có nguyên hồn mạnh mẽ thuần khiết, tu vi cao cường, đừng nói cai quản một ngọn núi toàn rừng cây ăn quả, dù có cai quản yêu ma quỷ quái bốn phương tám hướng cũng không cần tốn quá nhiều sức lực.
Dù sao năm đó Kê Thanh Bách cũng từng tham gia yến tiệc của thượng thần, là thần quân có danh tiếng hẳn hoi. Thần cung Kình Sinh, lấy lông làm dây cung, lấy lửa trong bấc đèn làm mũi tên. Lúc hắn chơi hăng nhất còn bắn vỡ thần châu của Đông Hải và sừng lân của Bồng Lai.
Cho đến ngày Phật cảnh mở ra, chim diệu âm ôm ngược tỳ bà xuất hiện cùng mây ngũ sắc, Vô Lượng xuất hiện trên đỉnh núi nho nhỏ của hắn. Kê Thanh Bách bị pháp ấn của Phật Tôn ép đến mức không thể động đậy mới coi như triệt để chịu thiệt lớn.
Sau khi hắn được đưa lên Phật cảnh, mỗi tháng Phật Tôn xuống khỏi đài sen bảy ngày, đều sẽ dành ra một ngày giảng kinh cho hắn.
Khoảng thời gian đó Kê Thanh Bách khổ hết chỗ nói. Hắn cho rằng hắn tới đây cùng lắm là ngủ chung với Phật Tôn, ai ngờ rằng còn phải tiếp thu giáo dục.
Một ngày nọ Phật Tôn giảng xong kinh, ngồi trên tòa sen cúi đầu xuống nhìn, trước mặt khói xanh lượn lờ, làm mờ đi đôi mắt không thấy buồn vui.
“Kê Ngọc.” Giọng nói của Phật Tôn như tiếng chuông trong trẻo “Ngươi tỉnh ngủ chưa?”
Lúc đó lá gan của Kê Thanh Bách không còn nhỏ như lúc mới đến. Hắn đã ngủ cùng Phật Tôn một thời gian, lúc ngáo ngơ nhất còn dám biến về chân thân nằm phơi bụng trên giường, rất giống được chiều mà kiêu.
“Tôn thượng là Phật, lục căn thanh tịnh.” Kê Thanh Bách nhỏ giọng oán trách “Kẻ hèn này mới là thượng thần, không kiêng kị này đó.”
Phật Tôn lạnh nhạt nhìn hắn trong chốc lát, như cười như không.
Từ đó về sau, Phật Tôn không giảng kinh cho hắn nghe thêm lần nào nữa.
Hiện giờ Kê Thanh Bách đặt kinh thư trước mặt, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ. Trước cái bàn nhỏ có cắm một nén nhang, sợi khói mỏng như tơ lượn lờ bay lên.
Đàn Chương ngồi trên xe lăn, khuỷu tay thoải mái đặt lên thành ghế. Có lẽ là do vết thương trên vai nên y bị sốt nhẹ, vẻ mặt tái nhợt, hai má đỏ lên vì sốt. Y buộc tóc cao, để lộ cái gáy trắng như ngọc.
Thỉnh thoảng Kê Thanh Bách ngẩng đầu lên đều thấy tiểu lang quân đang nghe rất nghiêm túc, mặt mày tràn đầy vẻ non nớt động lòng người.
“Sao phương trượng không tiếp tục niệm kinh?” Thấy Kê Thanh Bách ngừng đọc, Đàn Chương hơi nghiêng đầu, hỏi nhỏ.
Kê Thanh Bách thở dài, đứng dậy rót trà. Hắn đưa lưng về phía y, giọng nói chứa ý oán trách: “Tiểu lang quân thân thể không khỏe, nên nghỉ ngơi cho tốt.” Nói rồi xoay người, đưa chén trà tới trước mặt y “Giảng kinh gì đó, lần sau lại nghe cũng không muộn.”
Đàn Chương nhìn chằm chằm Kê Thanh Bách trong chốc lát, sau đó rũ mắt. Y không vươn tay đón chén trà kia mà chỉ cúi đầu, hé miệng, ngậm lấy miệng chén trà.
Kê Thanh Bách ngây người, sợ nước trà sánh ra ngoài nên bản năng vươn tay đỡ lấy lưng tiểu lang quân, chậm rãi để y uống hết chén trà.
Cả người Đàn Chương như không xương vậy, ngã vào lòng Kê Thanh Bách.
Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy dái tai trái đau xót, thế mà lại bị Đàn Chương cắn.
“Phương trượng.” Tiểu lang quân hừ nhẹ, cười hỏi “Ngươi từng làm Quan Âm khi nào thế?”Tác giả có lời muốn nói
Phật Tôn tự tay xỏ lỗ tai cho Kê Thanh Bách
Sẽ mãi mãi còn đó không biến mất
Cái hố này gặm ngon quá đi
(Dấu vết ta để lại trên người ngươi mãi mãi tồn tại)
Hố “Làm Quan Âm” mượn từ đoạn nói chuyện giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, mọi người mà hứng thú có thể tìm xem
Phật Tôn vẫn theo tuyến ngồi xe lăn cám dỗ công không dao động
Chương sau hai bọn họ lại ôm ấp rồi.