Qua lần trải nghiệm này, sau này càng không thể dừng lại.
Nếu độc trường tình không có thuốc giải, tìm người ngủ đúng là cách duy nhất. Khi xưa Đàn Chương cảm thấy y trúng loại độc này đúng là nhục nhã, nhưng nay lại thấy đây là một chuyện cực kỳ tốt.
Vì thế mà Kê Thanh Bách hơi khổ khó mà nói hết.
Hắn làm vậy, phần lớn là do tâm ma quấy phá, vừa yêu vừa hận. Sau một đêm mây mưa, tuy rằng cực kỳ vui vẻ, nhưng tiểu lang quân đi đứng không tiện, thi thoảng làm một lần không có vấn đề gì, nhưng nếu ngày ngày làm… Đừng nói người phàm, ngay cả eo thần tiên cũng không chống nổi.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh là người tinh mắt. Ngày hôm sau, ánh mắt hắn ta nhìn Kê Thanh Bách đã rất sâu xa ẩn ý, vẻ mặt lên án “Trước kia ngươi trăm đường không chịu, hiện giờ không phải tình yêu phơi phới, vui muốn chết đấy thôi.”.
Sau khi Đàn Chương tỉnh lại, cả nhà Phương thị cuối cùng cũng yên tâm. Không biết Lục Trường Sinh tẩy não kiểu gì mà dồn hết công lao thiếu chủ khỏe mạnh cho Kê Thanh Bách.
Vì thế mà Kê Thanh Bách ở lại nhà chính của bọn họ càng thêm danh chính ngôn thuận.
Vì muốn lừa hắn lên giường, Đàn Chương không thoải mái chỗ nào đều đổ hết cho độc trường tình. Kê Thanh Bách cũng hết cách, sau khi khôi phục chút pháp lực lập tức biến về dáng vẻ của phương trượng. Hắn nghĩ nhìn bản thân già một chút, tiểu lang quân có còn khẩu vị nặng như vậy nữa không.
Ai ngờ Đàn Chương 16 tuổi rất khỏe mạnh sung sức, nào để ý cơ thể này của hắn già hay trẻ. Ngược lại là phương trượng, lớn tuổi rồi, eo càng không chịu được, đêm trước làm xong ngày hôm sau không xuống nổi giường.
Kể ra thì không phải không có chỗ tốt.
Trước đó từng nhắc đến, hắn và Đàn Chương thần hồn tương liên, nguyên hồn của Phật Tôn pháp ấn vô biên, mỗi đêm vào giấc ngủ, thần hải của Kê Thanh Bách đều được tẩm bổ lại. Điều này chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng với kẻ đang cạn kiệt pháp lực là hắn.
Không biết có phải do ảo giác của Kê Thanh Bách hay không, từ lúc hắn và Phật Tôn ngủ với nhau, hình như pháp ấn tẩm bổ lại cho hắn càng thêm thuần khiết và tràn trề. Thế nên Kê Thanh Bách vừa mong chờ vừa sợ hãi việc ngủ với Đàn Chương mỗi tối.
Nếu Kim Diễm Sí Phượng không tới gây phiền phức cho bọn họ nữa, Kê Thanh Bách cũng lười vào trong mơ cố giết hắn ta bằng được. Hắn bịt tai trộm chuông nghĩ, nếu có thể bình yên sống hết mấy chục năm sau, hắn ở bên cạnh Phật Tôn cùng y trải qua kiếp này tới già, vậy thì quá tốt rồi. Còn Minh Hoàn nghĩ gì, Lục Trường Sinh rốt cuộc là ai, Kê Thanh Bách cảm thấy không tìm hiểu rõ cũng không sao hết.
Chỉ tiếc là, hắn nghĩ thì đẹp, nhưng đến lúc chuyện xảy ra thật thì lại là một chuyện khác.
Minh Hoàn sẽ tới Lưỡng Giang, đây là chuyện Kê Thanh Bách hoàn toàn không ngờ tới.
Xưa nay Yên Quận và Lưỡng Giang luôn xích mích với nhau, đây là chuyện thiên hạ trăm họ đều biết. Thế gia rắc rối phức tạp, chèn ép binh quyền lẫn nhau cũng là chuyện bình thường. Bọn họ không chính diện đánh nhau cũng vì nghĩ cho con dân trăm họ. Hôm nay người của Yên Quận còn có gan tới địa bàn của Phương thị, Kê Thanh Bách đã không thể dùng âm hồn không tan để tả về con yêu quái Minh Hoàn này.
Sau một thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, Thánh Yêu và Mộng Thần đều không còn nhếch nhác như trước.
Dù đã xé rách quan hệ, nhưng nếu Yên Quận không tới để đánh nhau thì Lưỡng Giang cũng không cần tuốt gươm khỏi vỏ làm gì.
Thể loại người phàm đánh nhau thế này, quanh co vòng vèo, thần tiên như Kê Thanh Bách không hiểu quá rõ. Hắn cảm thấy, nếu có thù hận thật thì cũng nên giống như hắn và Minh Hoàn, gặp mặt choảng nhau ngươi sống ta chết coi như nhẹ nhàng, tổn thương nguyên hồn, hao chút tu vi gì đó cũng có thể hiểu được.
Kê Thanh Bách chưa từng nghĩ mấy người bọn hắn lại có thể hòa bình ngồi chung một phòng.
Vết thương ở mắt Minh Hoàn cũng đỡ hơn nhiều, hắn ta ngồi đối diện Kê Thanh Bách, vẻ mặt ốm yếu, dáng vẻ yếu ớt.
Kê Thanh Bách đề phòng nhìn hắn ta, sẵn sàng nghênh địch.
Minh Hoàn nhìn xung quanh, hỏi: “Thầy thuốc nhỏ kia đâu?”
Lục Trường Sinh bị Kê Thanh Bách cố ý đuổi đi chỗ khác. Hắn vốn không định để Đàn Chương xuất hiện, nhưng người của Yên Quận tới, gia chủ Phương thị không thể giấu mặt, nếu bị truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa.
Đàn Chương không uống canh Mạnh Bà, đương nhiên còn nhớ rõ chuyện đau lòng xé gan xé ruột của đời trước.
Y vốn cho rằng Kê Thanh Bách là thần tiên xuống trần độ kiếp, con yêu quái này cứ bám dính không buông như vậy, nhất định là một kiếp nạn lớn. Nhưng hiện giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Kê Thanh Bách đen mặt, hắn không ngại đánh ngay với Kim Diễm Sí Phượng một trận. Dù sao đời trước cũng từng đánh rồi, cùng lắm thì chết chung mà thôi.
Sao Minh Hoàn lại không biết hắn đang nghĩ gì?
“Ngươi cho y bấc đèn, đương nhiên là ta không giết được y.” Minh Hoàn phất tay áo, giọng điệu lạnh nhạt, khóe môi cong lên nụ cười mang ý trào phúng. Hắn ta nhìn Đàn Chương, hỏi “Tiểu lang quân, ngươi cho rằng rốt cuộc là ai đang độ kiếp này?”
Đàn Chương nhìn Kê Thanh Bách, cau mày hỏi: “Bấc đèn là gì?”
Kê Thanh bách ngẩn người, hắn mấp máy môi, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Minh Hoàn lại như đang nghe kể chuyện cười. Hắn ta nhìn hai người, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Thượng thần Thanh Bách đúng là một lòng một dạ với Tôn Thượng.”
Ánh mắt Kê Thanh Bách khẽ thay đổi, sát ý không ngừng tỏa ra ngoài. Minh Hoàn không hề sợ hãi, hắn ta đứng dậy, phất hai bên tay áo, nghiệp hỏa bỗng nhiên bùng cháy trên cơ thể hắn ta.
“Mệnh số đời này của ta đến đây là hết, dù hôm nay ngươi không giết ta, ta cũng không sống qua hôm nay.”
Có lẽ là do Minh Hoàn nói quá đột ngột, Kê Thanh Bách nhất thời không phản ứng kịp. Theo lý thì mỗi đời Kim Diễm Sí Phượng đều cần niết bàn sống lại, sau đó lại vào hồng trần, nhưng số mệnh của hắn ta không nên ngắn ngủi như vậy.
Nghiệp hỏa của Thánh Yêu cháy mãi không tắt, Đàn Chương có bấc đèn bảo vệ, lại được Kê Thanh Bách che chắn đằng trước, đương nhiên bình an vô sự.
Kê Thanh Bách cũng không sợ lửa này đốt lên người hắn, hắn đang muốn sử dụng pháp thuật lùi về sau thì bỗng dưng phát hiện ngọn lửa này khác với nghiệp hỏa trước kia.
“Lửa vãng sinh.” Minh Hoàn mỉm cười. Hắn ta nhìn Kê Thanh Bách, ánh mắt bỗng dưng trở nên dịu dàng.
Ngọn lửa giống như dây leo không ngừng sinh trưởng, quấn lấy người Minh Hoàn và Kê Thanh Bách. Đàn Chương ở ngoài biển lửa vô cùng lo lắng, nhưng vì có bấc đèn của Kê Thanh Bách bảo vệ nên y không thể bước vào đó nửa bước.
Kê Thanh Bách không cảm thấy nỗi đau khi bị lửa đốt, nhưng thần thức của hắn dần dần tan rã. Hắn vươn tay về phía Đàn Chương, đầu ngón tay biến thành từng mảnh vụn nhỏ tan biến trong lửa.
“Sư phụ.” Trước khi thân xác cháy hết, Minh Hoàn bỗng dưng cất tiếng gọi hắn “Sao người có thể quên cả ta và hắn chứ?”
———-
Khi Kê Thanh Bách tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu hơi trống rỗng, hắn liếc nhìn cái chiếu dưới người, khoanh chân ngồi dậy.
Núi Tuyệt Đỉnh một năm bốn mùa đều có tuyết trắng phủ kín đỉnh núi, nhìn từ cửa động chỉ thấy một vùng trắng xóa.
Kê Thanh Bách nhìn một lát, cuối cùng cũng nhớ ra.
Hôm nay là ngày hắn xuất quan, hẳn là người bên ngoài đã đợi hắn khá lâu rồi.
Phái Nguyệt Thanh của núi Tuyệt Đỉnh là môn phái võ tu lớn nổi danh trong thiên hạ. Hắn cai quản đường Lung Nguyệt, cũng được gọi một tiếng sư tôn.
(Võ tu: Người tu luyện võ thuật.)Kê Thanh Bách không hề si mê tu tiên hỏi đạo, đột phá phi thăng, hắn bế quan cũng chỉ là chuyện bình thường cần thiết khi tu luyện mà thôi. Kê Thanh Bách đứng dậy sửa soạn lại y phục rồi niệm quyết, cấm chế ở cửa hang động lập tức cởi bỏ.
“Sư phụ.” Trường Sinh chờ ở ngoài cửa động, thấy hắn thì mỉm cười vui vẻ “Chúc mừng sư phụ đột phá huyền cảnh!”
Cho tới bây giờ Kê Thanh Bách chỉ nhận một đồ đệ duy nhất, đương nhiên rất quan tâm hắn ta. Hắn hỏi: “Những ngày ta bế quan, trong môn phái có xảy ra chuyện gì không?”
Trường Sinh lắc đầu: “Mọi người đều biết lần này sư phụ đột phá cảnh giới rất quan trọng, không ai dám tới làm phiền.”
Kê Thanh Bách gật đầu. Tuy hắn không cố chấp với việc làm võ tu gì đó thật, nhưng biết sao được, hắn vốn là một thiên tài. Cả phái Nguyệt Thanh chỉ có một mình hắn đột phá huyền cảnh, nên dù nội đường vắng vẻ, nhân số thưa thớt thì cũng không ai dám khinh thường đường Lung Nguyệt.
Còn đồ đệ duy nhất của hắn tư chất lại rất bình thường, hắn ta đi theo hắn gần hai mươi năm nhưng cũng chỉ là một người học võ bình thường mà thôi.
Kê Thanh Bách cũng không chê đồ đệ tư chất bình thường, bản thân Trường Sinh cũng chẳng hề quan tâm. Hắn ta được Kê Thanh Bách nhận nuôi từ lúc còn nằm trong nôi, sư phụ vừa làm cha vừa làm mẹ hắn ta, tận tâm nuôi hắn ta khôn lớn. Ơn dưỡng dục nặng như núi như biển, không thể báo đáp.
“Những ngày ta không có mặt, con có chăm chỉ tập võ không?” Kê Thanh Bách không quan tâm Trường Sinh có tu đạo hay không, nhưng vì hắn ta sinh ra đã mang bệnh trong người, trời sinh yếu ớt nên bị hắn bắt tập võ, rèn luyện để khỏe mạnh hơn.
Trường Sinh gật đầu: “Chuyện sư phụ giao cho, sao con dám chểnh mảng? Mấy tháng này tuyết rơi con đều không bị ốm.”
Kê Thanh Bách liếc nhìn mặt hắn ta, đúng là khí sắc không tệ, thế mới yên tâm. Hai thầy trò cùng nhau xuống núi.
Núi Tuyệt Đỉnh có mười hai hang động, chuyên dùng cho võ tu bế quan. Điện chính của phái Nguyệt Thanh ở lưng chừng núi, bốn phía đằng sau là tám đường lớn.
Đường Lung Nguyệt cách khá xa, lại còn là nơi vắng vẻ nhất nên trên đường xuống núi gần như không gặp được mấy người.
Vì có danh sư tôn thiên tài, Trường Sinh là đệ tử duy nhất không cần tới chính điện nhận việc làm hằng ngày. Lúc mới đầu cũng có người không phục, Kê Thanh Bách cũng không nhiều lời, sau khi lần lượt tẩn một trận thì kẻ nào kẻ nấy đều ngậm miệng.
Các đệ tử có hai kiểu nhận xét về võ tu đứng đầu này.
Mỹ nhân lạnh lùng, bao che mù quáng.
Đương nhiên là có kiểu nhận xét khó nghe hơn.
Theo lý thì, bình thường sư phụ của mình bị người khác dèm pha sau lưng như vậy, kẻ làm đồ đệ nhất định không nhịn được, nhưng Trường Sinh lại rất hiểu chuyện.
Hắn ta chưa từng đánh nhau với người khác, nhưng hắn ta biết tố cáo với Kê Thanh Bách.
Thế nên tố là cứ tố thôi, cả cái phái Nguyệt Thanh không còn ai dám chọc tới hai thầy trò này nữa.
Ai cũng biết hai thầy trò của đường Lung Nguyệt tình cảm sâu đậm, có ghen ghét dèm pha cũng vô dụng. Đương nhiên cũng có người hâm mộ Trường Sinh tốt số, nhưng Kê Thanh Bách biết được lại không cảm thấy như vậy.
Đứa nhỏ này chào đời được mấy ngày đã bị vứt bỏ dưới chân núi Tuyệt Đỉnh, lúc hắn ôm về nó đã suýt mất mạng. Chẳng dễ gì nuôi lớn thì căn cốt lại quá yếu ớt, thời tiết thay đổi là lại ốm đau bệnh tật, có mấy lần suýt không cứu được về.
Lúc Trường Sinh mới chập chững bước đi, Kê Thanh Bách thường dắt tay đứa nhỏ đi đường, chỉ sợ nó ngã vỡ đầu. Cho dù hắn đã chăm cẩn thận như vậy, Trường Sinh vẫn có lúc bị thương.
Sau này, rốt cuộc thì Trường Sinh cũng bình yên trưởng thành hơn một chút. Có một ngày hắn ta trở về, nói các sư huynh sư tỷ đều khen hắn ta mạng tốt, còn xem đường chỉ tay, bói mệnh cho hắn ta.
Kê Thanh Bách nghe mà buồn cười, một đám trẻ ranh chưa đột phá cảnh giới mà lại dám coi bói đoán mệnh cho người khác.
Thế mà Trường Sinh tin sái cổ, mấy ngày đó ngày nào hắn ta cũng nhìn chằm chằm đường chỉ tay của bản thân, còn cố ý chìa ra trước mặt Kê Thanh Bách cho hắn xem.
Kê Thanh Bách bị hắn ta quấn lấy đến hết cách, chỉ liếc mắt nhìn qua loa.
“Sư tỷ nói đường sinh mạng của con cực kỳ dài.” Trường Sinh đắc ý nói “Nhất định mệnh rất tốt.”
Kê Thanh Bách hiếm khi cười hùa theo hắn ta: “Đúng đúng, không thì sao lại gọi con là Trường Sinh.”