Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 1

Ngọa Long Cốc hôm nay là mùa xuân, tầng tầng dãy núi cheo leo xanh rì, đường nhỏ uốn lượn từ chân núi thẳng tới cốc, lúc này một khoái mã chạy như bay ra.

Hoàng y thanh niên xuất hiện trước cửa thì ghìm dây cương, nhìn quanh bốn phía, cất cao giọng: “Vũ bá, ngài xem mấy ngày sắp tới thời tiết sẽ thế nào?”

Đại thụ bên cạnh vang lên tiếng lá sàn sạt, một lão nhân gầy còm vươn đầu ra, nhếch miệng cười nói:“Mây hướng đông, xe ngựa thông, hôm nay là ngày nắng, mấy ngày tiếp theo cũng không kém bao nhiêu. Có việc? A Ly, ngươi muốn xuất môn?”

Nhạc Quân Ly ngẩng đầu nhìn ông, mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm: “Đúng rồi, ra ngoài giúp sư phụ tìm vài thứ.”

Lão nhân cười hắc hắc: “Sợ là chính ngươi muốn ra ngoài chơi a? Người tuổi trẻ, xác thực nên xông xáo, cứ ngốc ngốc trong cốc làm gì?”

“Ta từ nhỏ lớn lên trong cốc, cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại ra cửa không phân được phương hướng, cái này phải làm thế nào?”

Lão nhân rụt đầu về, xoay người rơi xuống đất, đi đến trước ngựa của Quân Ly: “Đây đúng là tật xấu của ngươi, đến, ta dạy ngươi phương pháp phân biệt, đơn giản dễ hiểu.”

Quân Ly khom lưng, chăm chú nghe ông nói một lần, lại lẩm bẩm học thuộc, tự nhận là nhớ kỹ, đứng thẳng người, ôm quyền hướng lão nhân: “Đa tạ Vũ bá chỉ điểm, ta phải đi rồi, lúc về sẽ mang quà cho ngài.”

“Đi thôi!” Lão nhân cười tủm tỉm nhìn Quân Ly giục ngựa đi xa, nhìn hắn đến lộ khẩu tại chân núi do dự một lát, sau đó chọn một trong hai đường.

Lão nhân thổi râu mép, thầm nghĩ, quả nhiên tiểu tử này lại lầm đường…… Nhưng thôi, để hắn rèn luyện rèn luyện cũng tốt.

……

Thành Tuyên Ngưỡng lên đèn rực rỡ, hội chùa hết sức náo nhiệt, các màn xiếc ảo thuật hấp dẫn vô số quần chúng. Từ lúc vào thành Quân Ly đã mê mẩn, suýt nữa quên tìm nhà trọ.

Vất vả tìm được khách điếm còn phòng trống, Quân Ly liền ở lại. Thu thập xong hành lý, tiểu nhị đưa nước trà tới, lại chuẩn bị nước ấm cho hắn tắm rửa. Bởi vì qua thời gian dùng cơm tối, trong tiệm không còn nhiều món ăn, Quân Ly cũng không chọn, chỉ cần hai cái bánh bao và một bình trà. Hắn không có yêu cầu cao với món ăn, tám chín phần no bụng đã đủ.

Ăn uống xong xuôi, Quân Ly quan sát một vòng, phòng ốc rộng rãi, đệm chăn dày, mở cửa sổ còn có thể trông thấy hội chùa cách đó không xa, lại cảm giác có chút bứt rứt, quyết định xuất môn đi dạo chốc lát.

Hắn từ nhỏ ở Ngọa Long Cốc học nghệ, sư phụ là lão ẩn sĩ, nhiều năm không nghe chuyện giang hồ, trước mười bảy tuổi hắn cũng chưa từng bước ra qua Ngọa Long Cốc. Bất quá mấy năm này hắn thường thường ra ngoài, mới đầu còn hưng phấn nhiệt tình, đáng tiếc hắn không nhiều bằng hữu, còn là lộ si (mù đường), lạc đường mấy lần rất bực bội. Dù vậy, mỗi khi xuất môn gặp được chuyện gì đó vẫn có thể khiến hắn tò mò nửa ngày.

Tại hội chùa xem luyện võ diễn xiếc, sau đó mua một cái đèn lồng nhỏ làm kỉ niệm, Quân Ly bước vào một quán ăn, tiểu nhị đang khoe khoang tài nghệ nấu mì, thấy hắn đến liền cười tươi tiếp đón: “Khách quan dùng mì? Mì rất ngon!”

Quân Ly không đói, nhưng nhìn sợi mì được kéo vừa dài vừa mịn, cảm thấy thú vị liền nói: “Vậy cho một chén.”

Quân Ly ngồi xuống ăn mì, mắt lại liếc sang góc đường. Một đám người tụ tập, tên cầm đầu vung mộc côn, hùng hùng hổ hổ với người quần áo rách nát đứng giữa, mà từ đầu đến cuối người nọ không nói một lời. Tên cầm đầu có chút tức giận, đá vào bụng người nọ một cái, những người khác cũng quơ nắm tay kích động.

Quân Ly nhét miếng mì cuối cùng vào miệng, thanh toán tiền, đứng dậy đi đến chỗ bọn họ.

“Xú tiểu tử, nói cho ngươi biết, tại đây chỉ có Long ca đánh người, không có người khác đánh Long ca của chúng ta! Ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám xúc phạm người có quyền thế ở Thanh Long, hôm nay cho ngươi biết Mã vương gia có ba mắt!”

“Đúng! Đánh hắn đánh hắn!”

Đám người đang ồn ào náo nhiệt, thình lình bị một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt đứt: “Dừng tay, ban ngày ban mặt khi dễ một người tay không tấc sắt, không xấu hổ ư?”

Mọi người giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là công tử nhã nhặn, liền có chút khinh thường.

Một tên lâu la tiến lên: “Ngươi mắt mù? Đây mà là ban ngày ban mặt, rõ ràng là đêm!”

Hắn vừa dứt lời đã bị tên cầm đầu gõ một cái, đành yên lặng lui ra. Tên cầm đầu đi đến trước mặt Quân Ly, hừ lạnh một tiếng: “Các hạ thật hăng hái, ăn no rửng mỡ dám quản chuyện của Thanh Long?”

Quân Ly vuốt mái tóc dài rơi bên thái dương: “Thì thế nào? Muốn quản chuyện của Thanh Long phải ăn no mới được sao? Bất quá, xác thực tối nay ta ăn nhiều, phù hợp điều kiện của các ngươi.”

“Ngươi……”

Chúng ác đồ nhìn nhau, đồng loạt dời tầm mắt về phía đầu lĩnh. Quả nhiên tên cầm đầu bị chọc giận, trán nổi gân xanh: “Tiểu tử từ đâu đến, miệng lưỡi ghê gớm, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi!”

Dứt lời vung mạnh mộc côn đánh Quân Ly, Quân Ly lách mình tránh thoát, một tay vuốt bụng, buồn rầu nhíu mày — xác thực ăn nhiều, vừa động, nước trong bụng liền lắc lư theo.

Đối phương thấy hắn lộ vẻ khó xử, cho là hắn không phải đối thủ của mình, càng ra sức vung mộc côn. Lúc này, ngón tay Quân Ly gảy nhẹ, một vật bay đến trước mặt gã, vỡ thành bụi phấn.

Gió lay động, bụi phấn phiêu tán, mùi hương xông vào mũi, gân cốt lập tức nhũn ra, tay chân không còn khí lực.

Tên cầm đầu cả kinh, biết rõ mình trúng Nhuyễn Cân Tán, người giang hồ không sợ bị thương chỉ sợ trúng độc, khẩu khí lập tức yếu đi ba phần: “Tiểu ca, sao ngươi không nói a, người giang hồ so chiêu quang minh lỗi lạc, ngươi làm vậy là gì chứ!”

Quân Ly không hề áy náy, hắn từ nhỏ học chế dược phóng độc, cũng không cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ.

“Bằng bản lĩnh đánh nhau, ngươi có gì không phục? Hơn nữa, các ngươi nhiều người ức hiếp một…… Một người.” Quân Ly nhìn người quần áo rách nát, không biết y là tên khất cái hay là người gặp rủi ro, “Một người rơi vào tình cảnh khó khăn, cũng quang minh lỗi lạc?”

Đầu lĩnh kêu to: “Đại ca của chúng ta thiếu chút nữa chết trong tay y, chẳng lẽ chúng ta không được báo thù?”

“Vậy ngươi dám nói đại ca các ngươi không từng khi dễ y?”

“Đương nhiên! Huynh đệ chúng ta có thể làm chứng, ngày đó đại ca đi dạo trên đường, tiểu tử này đột nhiên lao tới nói muốn cùng hắn luận võ, kết quả đánh gãy một chân đại ca, nếu chúng ta không kịp ngăn cản, đại ca đã không còn mạng! Không tin ngươi hỏi dân chúng xem, lúc ấy mới gọi ban ngày ban mặt!”

Chúng lâu la đều gật đầu phụ họa.

Quân Ly nhíu mày, bộ dáng bọn họ không giống đang nói dối, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm? Nghĩ vậy, Quân Ly quay sang nhìn người từ đầu đến cuối không mở miệng.

Thứ người nọ mặc không thể xưng là quần áo, chỉ là vải rách miễn cưỡng che thân thể, tóc dài rối tung che mặt, mơ hồ lộ ra hai mắt, mục quang lạnh lùng.

Quân Ly khó hiểu, cảm thấy ánh mắt này không giống ánh mắt của người bình thường.

“Uy, huynh đài, bọn họ nói thật sao?” Quân Ly thử hỏi y.

Người nọ khẽ ngẩng đầu, chuyển hướng Quân Ly, nhưng vẫn không nói chuyện.

Thủ lĩnh Thanh Long hừ một tiếng: “Ngươi không cần hỏi y, ngoại trừ ngày đó đả thương đại ca của chúng ta, sau này không còn nghe y nói chuyện, tám phần là đầu óc có vấn đề. Thôi, coi như chúng ta xui xẻo, các huynh đệ, rút lui!”

Mọi người rời đi, lưu Quân Ly và người nọ lại.

Quân Ly có chút nan kham, lần đầu xuất cốc hăng hái làm việc nghĩa, chẳng lẽ lại thêm gánh nặng? Phi phi phi, há có thể không may như vậy……

Lúc hắn đang ảo não hết sức, người nọ dời bước một chút, Quân Ly cảnh giác nhìn y, chỉ thấy môi người nọ giật giật, rõ ràng nói ra hai chữ: “Tỷ thí.”

Quân Ly ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Tỷ thí.” Người nọ nhìn hắn nhìn một lát, lại thêm ba chữ: “Ngươi, cùng ta.”

Quân Ly bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng tự nhủ, đại khái y là võ si, luyện công luyện đến tẩu hỏa nhập ma, chạy khắp nơi tìm người luận võ. Khó trách nhìn si ngốc ngơ ngác, mình thật sự trở thành kẻ nhàn rỗi quản chuyện người ta.

Nghĩ tới đây, Quân Ly đưa tay trấn an: “Huynh đài, tại hạ võ nghệ nông cạn, không phải đối thủ của ngươi, ngươi tìm người khác a.”

Mặt người nọ cực bẩn, nhìn không ra biểu lộ gì, đột nhiên ra tay chụp Quân Ly. Quân Ly động cũng chưa động, người nọ liền té ngã trên đất.

Quân Ly xoay người xem kỹ tình huống của y, nói ra: “Nhuyễn Cân Tán của bổn phái, hai canh giờ sau tự động vô hiệu, huynh đài chớ sợ, tạm biệt.”

Người nọ cựa quậy hai cái, cố sức ngẩng đầu nhìn về phía Quân Ly, mà Quân Ly nói xong câu đó, không quay đầu lại rời đi.
Bình Luận (0)
Comment