Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 13

Nơi cổ đạo, cây cỏ um tùm. Quân Ly khẽ xiết chặt áo choàng, bên ngoài gió thổi rất lớn. Gió mùa xuân chính là như vậy, thổi đến đâu liền khiến người ta tâm phiền ý loạn đến đó. Hắn đưa mắt nhìn những người bạn đồng hành, chỉ thấy bọn họ cũng đã một thân phong trần.

“Qua khỏi nơi này rồi thì đường đến Khuynh Vân môn phía trước sẽ chẳng còn trạm dịch nào nữa cả. Mọi người hãy tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút.” Lăng Xông vừa nói vừa kéo tay áo lau mặt.

Quân Ly đảo mắt một vòng, nhìn thấy bên ngoài là những thân cây bị ngã nằm ngổn ngang, gió lớn đến mức lều tranh gần như rung động, chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ xụp xuống. Có một tiểu nhị bưng một chồng chén lớn bước đến, đặt trước mặt bọn Quân Ly mỗi người một chén, sau đó xách thùng lớn rót trà cho từng người.

Nguyễn Lương Ngọc nhìn cái chén trước mặt mình chẳng những phần đáy đã bị đổi sang màu đen mà miệng chén còn bị mẻ một vòng, thật sự không có chỗ hạ miệng, không khỏi nhíu lông mày. Đúng lúc y nhìn thấy chén của Vũ Văn Tuấn vẫn còn nguyên vẹn liền lên tiếng dụ dỗ: “Này, đổi với ta đi.”

Vũ Văn Tuấn nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn cái chén của hắn, “Nhiều chuyện.”

“Rốt cục là đổi hay không?”

Vũ Văn Tuấn không lên tiếng, chỉ lấy tay đổi chén của hai người. Nguyễn Lương Ngọc lúc này mới thỏa mãn bưng trà lên uống, nhưng còn chưa đưa đến bên miệng đã có một bàn tay chặn cổ tay y lại, sau đó là thanh âm Quân Ly vang lên: “Trong trà có độc.”

Nguyễn Lương Ngọc cả kinh, đem nước trà hất lên trên mặt đất, nước trà nhanh chóng hòa vào trong đất. Quân Ly nhìn thấy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, “Độc không ở trong trà, nó được thoa lên chén.”

Nguyễn Lương Ngọc ném chén, cúi đầu xem xét tay mình. Những người khác cũng từng sờ qua chén, vội vàng lấy tay ra nhìn, quả nhiên các đầu ngón tay đã bị nhuộm màu than chì.

Lăng Xông mày kiếm dựng thẳng, đứng phắt dậy quát: “Là tên nào hạ độc?”

Lúc này cả bọn mới phát hiện có chỗ không đúng, ban đầu nơi này ngoại trừ bọn họ còn có vài người đi đường, nhưng không biết từ khi nào đã chẳng còn một bóng người, tiểu nhị lại càng không biết đã biến đi đâu.

Quân Ly vội vàng lấy giải dược từ trong túi ra đưa cho mọi người, bên ngoài bão cát vẫn đang hoành hành, ngẫu nhiên sẽ có một hòn đá bị thổi đến đụng vào nóc lều tranh khiến nó khẽ rung động.

Vũ Văn Tuấn tay cầm đại đao, mục quang âm trầm đánh giá khắp phòng, sau đó hướng Nguyễn Lương Ngọc ra hiệu, Nguyễn Lương Ngọc ngước nhìn nóc lều tranh rồi gật đầu. Mọi người đều lấy binh khí ra chuẩn bị ứng chiến. Cùng lúc đó Vũ Văn Tuấn đá một chiếc ghế về phía nóc lều tranh, ghế vốn không rắn chắc, nhưng nhờ có nội lực của hắn mà xé gió lao đi xuyên qua cả nóc lều tranh, khiến nó bị thủng một lỗ, theo đó một tiếng kêu rên vang lên rồi có một người vận quần áo màu đen rơi xuống. Không chờ gã kịp lên tiếng, Vũ Văn Tuấn đã giẫm lên ngực gã.

Lập tức, từ bên ngoài lại xuất hiện thêm vài tên hắc y nhân, không nói một câu chỉ dùng đao chém tới, lều tranh ọp ẹp đương nhiên không đủ rộng để cả bọn thi triển hết quyền cước, Lăng Xông vừa đánh vừa quát: “Các ngươi là ai, mau xưng tên ra.”

Đối phương không thèm để ý đến y, cứ xăm xăm chém tới nhưng không được hai nhát đã bị Lăng Xông một kiếm xuyên ngực. Binh khí của Quân Ly ở nơi chật hẹp này không thể phát huy hết uy lực, hắn tránh trái tránh phải nửa ngày, rốt cục tìm được khe hở liền thoát ra ngoài. Ai ngờ khi hắn vừa đặt chân lên thềm, từ đâu bỗng xuất hiện thêm mười hắc y nhân.

Đám người này tuy được huấn luyện kĩ càng hơn nhưng vẫn dễ dàng bị hạ gục, thế nhưng cứ hết đám này ngã xuống sẽ có một đám khác xông lên, chỉ chốc lát nhân số đã tăng thành ba bốn mươi người, cũng không biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu hậu viện. Binh khí của Quân Ly là một cây côn tam khúc, ngắn có thể phòng dài có thể công, nhưng dù thế nào thì song quyền nan địch tứ thủ, thế nên chỉ trong chốc lát đầu hắn đã đổ đầy mồ hôi.

Ngay dưới tình thế dằng co gay gắt, lều tranh bởi vì không chống đỡ nổi thế tấn công liên hoàn của đám người liền ầm ầm đổ xuống, đem những người có liên can đều đặt ở dưới. Lều tranh tuy không thể đè chết người, nhưng bởi vì diện tích lớn lại thêm lá tre được bện vào nhau khá khít nên muốn thoát ra cũng là một vấn đề.

Quân Ly khi thấy xảy ra biến cố, vì lo lắng an nguy của mọi người nên hơi thất thần, đột nhiên từ phía sau có người bay lên đá vào lưng hắn một cước. Hắn đứng không vững loạng choạng bước về phía trước vài bước, sau đó một bên đầu gối ngã quỵ xuống.

Cùng lúc đó có một ánh đao lóe lên, tâm Quân Ly thầm nghĩ không xong. Ai ngờ lưỡi đao kia chỉ dừng lại trên cổ hắn chứ không chặt xuống. Ngay lúc đó có người móc ra một cái bao bố trùm lên đầu hắn, sau đó đám người nọ liền nhanh tay trói gô hai tay hắn lại.

Quân Ly biết rõ trên bao có tẩm độc, thế nên ngay từ đầu hắn đã nín thở. Sau đó hắn cảm giác mình bị người ta khiêng lên, bụng, bả vai và trên đầu truyền đến từng cơn đau nhức, bên tai là tiếng gió xào xạt thổi qua. Trong lòng hắn thực lo lắng, không biết những người bạn đồng hành của mình có thể tự giải cứu được mình hay không, đồng thời hắn phát giác đầu mình đang bắt đầu choáng váng. Quân Ly mặc dù từ nhỏ đã từng tiếp xúc qua nhiều loại độc, nhưng hắn không có cơ thể bách độc bất xâm, thời gian ngấm độc lâu lại thêm từng cơn xốc nãy khiến hắn dần dần mất đi ý thức.

.:.

Quân Ly là bị dội nước mà tỉnh. Trong cơn mê mang đột nhiên hắn cảm thấy một cơn rét lạnh thấu xương nên lập tức ép mình phải khôi phục ý thức.

Ở đây là một căn nhà gỗ thấp bé, bốn bề kín bưng, chỉ có một vài tia sáng theo khe hỡ giữa những ván gỗ truyền vào, ít nhất cũng có thể khiến hắn nhận rõ được một số sự vật.

Đứng trước mặt là hai hắc y nhân đã được tháo hết khăn che mặt xuống, phía sau bọn họ được đặt một chiếc ghế. Kẻ vừa giội nước vào hắn xoay người ra ngoài, đối với người bên ngoài nói: “Giáo chủ, người tỉnh.”

Cửa vừa được mở ra liền có một người rảo bước đi lên. Quân Ly tay chân đều bị trói nên động tác của cơ thể cũng trở nên bất tiện, cố hết sức mời có thể ngẩng đầu nhìn người vừa đến.

Người nọ thong thả bước đến cạnh ghế, phất vạt áo choàng về phía sau rồi ngồi xuống, nhìn gã dường như rất bận rộn nhưng động tác vẫn cứ ung dung. Khóe miệng của gã nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó mở miệng nói: “Đã lâu không gặp, Quân Ly các hạ.”

Quân Ly nhìn gã, trên mặt không biểu hiện vẻ kinh ngạc hay phẫn nộ, y khẽ nhắm mắt thở dài một hơi, sau đó khi mở mắt ra thì trên mặt đã mang theo một sự bất đắt dĩ: “Giáo chủ đại nhân huy động lực lượng đông như vậy chỉ bởi vì muốn gặp tiểu dân, tại hạ thật sự không biết nên nói gì cho phải.”

“Không biết nên nói gì?” Giáo chủ giật giật môi, dựa lưng về phía sau, đồng thời bắt chéo hai chân, “Vậy thì nói về Đồ Long văn ấn, nói về chuyện lần trước ngươi hạ độc bổn tọa, sau đó thì biến mất vô tung vô ảnh.”

Quân Ly thở dài đáp lại: “Ngươi muốn nói là hai chuyện này, cái đầu tiên ngươi nói ta cho đến bây giờ cũng chưa từng được nghe đến... Còn chuyện sau, nếu không phải lúc đó giáo chủ đại nhân muốn bắt ta trước, hà cớ gì ta phải sử dụng hạ sách này?”

Giáo chủ nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt của hắn nói: “Hạ sách? Cũng không hẳn, đối với người chuyên dụng độc như ngươi mà nói, đây phải là thượng sách mới đúng, ít nhất ngươi đã thành công khơi mào hứng thú của ta. Mau khai thật ra, Đồ Long văn ấn đang ở đâu?”

Quân Ly cười khổ: “Làm sao ta biết được.”

Giáo chủ ngưng mắt nhìn hắn thật lâu, sau đó chăm chú nhìn các đầu ngón tay, trầm giọng nói: “Đừng ép ta làm ra những chuyện không tốt.”

Quân Ly trên mặt đất thử cử động thân thể, lại nhìn tới chính mình quần áo không chỉnh tề, binh khí và dược phẩm trên người đều bị lấy đi hết, xem ra hiện tại mình đang ở thế hạ phong.

Quân Ly giật giật môi nói: “Giáo chủ ngài thật sự đã làm chuyện không tốt rồi, các bằng hữu của ta thế nào?”

“Râu ria của ngươi ta mặc kệ, sống hay chết còn phải xem vận mệnh bọn chúng.” Giáo chủ đứng lên thong thả bước đến trước mặt Quân Ly, vóc người gã vốn cao, từ trên cao nhìn xuống càng tăng thêm khí thế cho gã.

“Đừng cố giãy dụa vô ích, ta nhất định phải lấy được bí điển, ngươi không muốn nói ta cũng có cách bắt ngươi nói.”

Dù bên ngoài Quân Ly đang thể hiện mình là một người rất bình tĩnh, nhưng thật ra nội tâm thì đang loạn hết cả lên, hắn vốn không phải là người giỏi ăn nói, ngày hôm nay là đang cố gắng giãy dụa trong cái chết, “Không phải ngươi nói bí điển chỉ là thứ giả dối hư ảo sao?”

Giáo chủ nhìn hắn, mục quang sắc bén bắn ra tia nhìn nham hiểm, gằn từng chữ nói: “Nhạc Quân Ly, đừng cho là ta không dám đụng đến Ngọa Long cốc.”

Quân Ly ngẩng đầu cùng gã mặt đối mặt, nhưng trong lòng hắn bây giờ lại vô cùng trấn định, hắn không lên tiếng mà đột nhiên nở nụ cười. Giáo chủ vừa nhìn thấy tâm tình liền mất bình tĩnh, nhấc chân đạp lên ngực hắn một cái.

Một cước này mang theo nội lực, đem Quân Ly đá văng lên vách tường, sau đó lại rơi xuống mặt đất. Quân Ly một hơi cũng không kịp thở đã phung ra một búng máu. Giáo chủ lại đạp thêm một cước, giẫm nát ngực hắn. Quân Ly trán đổ đầy mồ hôi, cảm thấy mình dường như đã bị chặt đứt hết xương cốt.

“Đồ hỗn trướng, một người hai người ai cũng đối nghịch với ta, cả ngươi nữa, nếu ta không thể vào Ngọa Long cốc, vậy ngươi có tin ta sẽ cắt đứt gân tay chân ngươi, sau đó đem bỏ ngươi trước cốc khẩu, để xem đến khi đó sư phụ ngươi có đau lòng ngươi hay không.”

Quân Ly biết gã nói được thì sẽ làm được, huống chi vừa nhìn đã biết đối phương thuộc loại người hung ác tàn nhẫn, chỉ sợ chính mình chưa đợi được đến lúc bị cắt gân tay gân chân thì đã tắt thở rồi...

.:.

Đợi khi hắn lần nữa tỉnh dậy, bầu trời đã là một mảng tối đen, ngoài cửa có mấy tên coi ngục cầm đuốc đi qua đi lại. Trong phòng ngược lại rất im ắng, không có ai ở lại canh chừng. Quân Ly nằm trên mặt đất cứ không ngừng vặn vẹo. Hắn không dám động cũng không thể động, chẳng rõ thứ dược đối phương hạ là dược gì, có thể khiến hắn hoàn toàn mất đi tri giác. Bất quá thứ dược này cũng có cái lợi, đó là khiến hắn không thể cảm nhận được đau đớn gì nữa, nhưng nội thương nghiêm trọng thì không cần nói cũng biết.

Hắn đưa mắt nhìn về phía nóc phòng, nơi có một cái lỗ to bằng bàn tay, từ đó có thể thấy được một vài ngôi sao ngoài kia.

Cũng không biết bọn Tiểu Ngọc thế nào rồi. Trong năm người họ Vũ Văn Tuấn là võ công cao nhất, nên nhất định y sẽ không bị bắt, có y chiếu cố Nguyễn Lương Ngọc thì sẽ không có gì nguy hiểm nữa, về phần ba huynh đệ Khuynh Vân môn, chỉ cần hôm đó không liều chết đến cùng thì hẳn là cũng có thể chạy thoát được rồi. Huống hồ  người mà Thanh Y giáo muốn nhắm đến là mình, vậy những người không liên quan chắc sẽ không sao...

Quân Ly ngửa mặt phân tích một hồi, rốt cục thấy mọi người đều không vấn đề gì, cũng khẽ thở dài nhẹ nhõm. Tâm tư vừa chuyển, hắn liền nhớ đến sư phụ, kỳ thật người thuộc loại tâm mềm, nếu thấy tình trạng hiện giờ của mình nói không chừng sẽ khổ sở đau lòng khiến vết thương cũ tái phát. Hắn từng thấy sư phụ lúc phát bệnh, sắc mặt tái nhợt tay chân cứng ngắc, trán đổ đầy mồ hôi, làm cho người ta tràn đầy lo lắng lại không biết phải làm thế nào.

Ngọa Long cốc rốt cục có bao nhiêu cao thủ ẩn sĩ ai cũng không thể nắm bắt được, bình thường có người cho dù đã đuổi tới miệng cốc cũng không dám bước vào, huống chi ngoài cốc đã sắp đặt nhiều trận đồ, người không hiểu môn đạo căn bản không vào được. Cho nên cũng không cần lo lắng Thanh Y giáo gây bất lợi cho sư phụ, Quân Ly là sợ Thanh Y giáo giáo chủ thật sự sẽ đánh gãy tay chân mình sau đó vứt ở miệng cốc, hắn không sợ đau, chỉ sợ sư phụ nhìn thấy sẽ đau lòng.

Suy nghĩ một hồi, Quân Ly lại bắt đầu thấy buồn ngủ nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, trong lúc bất tri bất giác gương mặt Vu Tang xuất hiện trong đầu hắn. Kẻ điên có lẽ bây giờ cũng đã khỏi hẳn. Trước khi đi đã hứa rất nhanh sẽ trở về, kết quả thoáng một cái đã hơn mười ngày, nói không chừng cũng còn lâu lắm mới gặp lại, kẻ điên hẳn là rất nhớ hắn, cũng may Thanh Y giáo vẫn chưa điều tra ra hành tung của Vu Tang, bây giờ chỉ cầu y đừng nhất thời xúc động rời khỏi sơn trại đi tìm mình là được...

Đêm nay Quân Ly suy nghĩ đủ thứ chuyện loạn thất bát tao, duy chỉ có con đường chạy trốn của mình là chưa nghĩ đến.
Bình Luận (0)
Comment