Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 19

Vu Tang đang ngồi trên ghế đá trong nội viện, hai tay cầm món bánh mới ra lò, vừa ăn vừa nhìn chăm chú Thanh Nguyệt. Thanh Nguyệt đầu tóc rối bù ngồi chồm hổm, trong tay cầm mộc côn trên mặt đất ghi ghi vẽ vẽ.

Vu Tang nhìn hồi lâu, mở miệng nói: “Gà mái.”

Thanh Nguyệt ngẩng đầu bất mãn nhìn y: “Là đại ưng!”

“Không giống.”

“Ta vẫn chưa vẽ xong mà.” Thanh Nguyệt dùng chân cọ cọ chỗ được coi là hai cái cánh bôi bôi rồi lại vẽ vẽ.

Nhưng mà vô luận nó sửa thế nào thì trong mắt Vu Tang đó vẫn là con gà, cuối cùng Thanh Nguyệt đứng dậy quăng mộc côn trong tay đi, không thèm vẽ nữa.

Khi Quân Ly từ trong nhà đi ra thì nhìn thấy Vu Tang đang cười híp mắt, còn Thanh Nguyệt lấy tay quệt mồm sau đó chạy đến bên cạnh hắn.

Quân Ly nghi ngờ nói: “Ngươi lại chọc gì nó vậy?”

Vu Tang đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng, tỏ vẻ mơ hồ không rõ đáp lời: “Oan uổng a, ta đâu có làm gì.”

Quân Ly hoài nghi đánh giá y, Vu Tang nuốt thức ăn đang tồn trong miệng, đứng thẳng lưng nói: “Đứa nhỏ này trêu chọc không vui, phải giống Tiểu Hổ khi còn bé mới thú vị.”

“A? Ngươi còn trêu cả Tiểu Hổ?”

“Ta mới không có, tiểu tử kia mười tuổi vẫn còn đái dầm, là ta lúc nào cũng mang theo hắn đến chỗ này chỗ kia chơi. Kỳ thật chúng ta có rất nhiều huynh đệ đều lớn lên ở trong trại, có những người nhà nghèo đến bán con bán cái, quyết định đem cả nhà lên núi làm thổ phỉ.”

Quân Ly cong lên khóe miệng: “Thế nhưng hình như ngươi lại không giống thổ phỉ.”

Vu Tang nắm nắm tay duỗi lưng một cái, đáp lời: “Là do sư phụ ta dạy dỗ tốt, năm đó người từng là võ sư trong một võ đường, bởi vì lỡ tay đánh chết con cưng của một viên ngoại cho nên bị đuổi lên núi. Khi đó ở trong trại người được xem là có học vấn nhất, lúc rảnh rỗi sẽ dạy học cho các hài tử trong trại, sau đó thấy ta có tư chất, người liền phá lệ chiếu cố ta, hy vọng tương lai của ta có thể có tiền đồ. Đáng tiếc a...”

Y nói đến đây thì nhìn Quân Ly cười, đôi mắt lóe sáng sáng mang theo điểm dí dỏm.

Quân Ly đột nhiên cảm thấy mặt thực nóng, còn trong lòng là ấm áp và cao hứng, về phần vì sao cao hứng chính hắn cũng không rõ.

Bọn họ sau khi ăn xong điểm tâm ở nhà Trương Xa Giang liền cáo biệt hai thầy trò rồi tiếp tục lên đường. Thanh Nguyệt tuy rất không chào đón cái người cao to này, nhưng dù sao mấy ngày nay cũng có người luôn cười cười nói nói trêu chọc mình, hôm nay thấy đối phương muốn đi thì thật sự có chút không nỡ. Nó đứng bên dưới ngửa đầu hỏi Vu Tang đang ngồi trên ngựa: “Đại ca ca các ngươi sau này có trở lại không?”

Vu Tang cúi người ngắt ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: “Có, đến lúc đó ta sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi.”

Thanh Nguyệt vểnh vểnh miệng nhỏ, gật gật đầu.

Hai người bọn họ dọc theo đường mòn ra khỏi Tiểu Trương trang, đi thêm một đoạn đường thì tiến vào rừng cây nhỏ, Quân Ly ghìm lại dây cương nhìn quanh bốn phía quan sát, sau đó đưa hai ngón tay vào miệng huýt một tiếng, không lâu sau từ chân trời có một con chim bay xuống, đậu trên cánh tay Quân Ly.

Quân Ly đem tờ giấy không biết đã viết từ khi nào cột vào trên chân nó..

Vu Tang nổi trí tò mò cũng lại gần xem thử: “Con chim này thật có thể  thư đưa đến đúng nơi?”

“Ân, có thể.”

“Sách, thật là thần kì.”

Quân Ly đem tờ giấy cột chặt, lại giương mắt hướng y nở nụ cười như có như không.

Vu Tang nhìn hắn, trong mắt có ba luồng ánh sáng khẽ nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.

Quân Ly từ trong ngực lấy ra bình thuốc nhỏ, đổ ra một hạt dược hoàn đút cho điểu ăn. Sau lại gãi gãi điểu cổ nói: “Đi thôi Tiểu Vân.”

Tiểu Vân ngẩng đầu lên kêu một tiếng, sau đó vỗ cánh bay mất.

Cho đến khi Tiểu Vân khuất bóng sau những áng mây, Quân Ly mới quay đầu, đối diện với ánh mắt của Vu Tang.

“Làm sao vậy? Có việc gì?” Quân Ly nghi ngờ nói.

“Không có gì.” Vu Tang lắc đầu.

Hai người tiếp tục lên đường, không lâu sau trong rừng dần dần nổi lên gió lớn, sắc trời cũng theo đó âm u lại.

Vu Tang ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: “E là sẽ đổ mưa to a.”

Quân Ly nhíu mày: “Ra khỏi phiến rừng này sẽ gặp trấn nhỏ, chúng ta đi nhanh một chút, nói không chừng có thể đến đó trước khi mưa xuống.”

“Hảo.” Hai người kẹp chặt mã bụng, giơ roi tiếp tục đi tới.

Phi ngựa liên tục hơn một canh giờ, trời đã sớm đổ mưa to, trong rừng cây lá lào xào rung động, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót. Quân Ly ghìm lại dây cương, ngắm nhìn bốn phía: “Nơi này hình như chúng ta vừa mới đi qua khi nãy?”

“Không phải, chỉ là đường đi trong rừng khá giống nhau, chúng ta theo như trên bản đồ  vẫn luôn một mực hướng về phía bắc nên sẽ không sai.”

Lúc này đột nhiên có một tiếng chim hót phá không bay đến, Vu Tang vừa nghe liền lộ ra thần sắc minh bạch.

Quân Ly nghi ngờ hỏi: “Đây là tiếng kêu của loài chim gì? Nghe thật kỳ quái.”

“Không phải tiếng kêu của loài chim, đây là tiếng còi mà sơn tặc thường dùng.” Vu Tang mỉm cười, “Xem ra hôm nay gặp phải oan gia.”

Y đưa hai ngón tay vào trong miệng, sau đó phát ra một tiếng huýt sáo dài uyển chuyển.

Chỉ một lát sau khi tiêu âm phát ra, cách đó không xa lập tức vang lên tiếng đáp lại. Quân Ly hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng nhìn bọn họ đáp qua đáp lại, bỗng nhiên sinh ra cảm giác mới lạ lại không yên.

Chung quanh rừng cây sàn sạt rung động, Quân Ly trông thấy một tảng đá giật giật, sau đó lộ ra một mặt người, rồi từ trong bụi cây lại liên tiếp chui ra thêm bốn năm đại hán, đều là một bộ đầu đội lá cây tay cầm đại đao. Cầm đầu là một hán tử, gã tiến lên đánh giá hai người bọn họ, cao giọng nói: “Hôm nay không xuống núi không gặp đồng bạn, xin hỏi các hạ từ đâu đến?”

Vu Tang đáp: “Tại hạ từ Ngưu Đầu sơn.”

Hán tử “sách” một tiếng: “Ngưu Đầu sơn, nghe thật quen tai.”

Phía sau gã có một tiểu tử vóc dáng nhỏ nhắn tiến lên phía trước nói: “Đây chẳng phải là người đứng đầu của Ngưu Đầu trại?”

Hán tử dùng cùi chỏ thúc hắn một cái, tiểu tử liền biết điều ngậm miệng không lên tiếng.

Hán tử quay sang Vu Tang hỏi: “Vậy ngươi có biết ‘Kim phiêu én tử’ Lạc Tam Nương?”

Vu Tang gật gật đầu: “Biết, là biểu muội của một huynh đệ trong trại.”

“A, nói vậy chúng ta cũng coi như có quan hệ thân thích.” Hán tử nhếch miệng hắc hắc cười, “Hôm nay Tam Nương đã là đương gia trại chủ của chúng ta, tiểu huynh đệ không bằng theo chúng ta lên núi một chuyến, gặp nàng một chút có được không?”

Vu Tang mục quang ngưng tụ, lập tức nói: “A? Vậy thì thật tốt, chúng ta còn đang lo không có nơi dừng chân.”

Quân Ly một mực bàng thính, nghe thế không khỏi có chút bất an, khều khều Vu Tang thấp giọng nói: “Chúng ta còn có việc gấp.”

Vu Tang đè lại tay của hắn nói: “Ta đã có chủ ý.”

Sau đó hướng bọn họ nói: “Vậy thỉnh các vị phía trước dẫn đường a.”

Mắt thấy bọn họ vòng vo một hồi sau lại thay đổi đường lên núi, Quân Ly mặt nhăn mày nhíu cũng đành phải đi theo.

Đây là lần thứ hai hắn vào hang ổ của kẻ trộm, Lạc Thủy trại này thật sự không thể sánh được với Ngưu Đầu trại, diện tích chỉ bằng phân nửa thì chẳng nói. Vừa vào cửa liền thấy trên mặt đất mơ hồ có vết máu. Bọn sơn tặc gác cửa thấy có kẻ lạ đến, liền đều rang ngừng lại tất cả hoạt động nhìn về phía bọn họ, ánh mắt dường như còn mang theo chút địch ý.

Quân Ly không biết Vu Tang trong nội tâm tính toán điều gì, nhưng nhìn y mặt không đổi sắc, khí chất trầm ổn thì hẳn là mọi việc đều nằm trong dự tính của y.

Bọn họ đi vào trại lớn, chỉ nhìn thấy ở chiếc ghế đầu tiên có một nữ tử khoác áo choàng đen dài, cô gái này nhìn thoáng qua có vẻ như chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng để ý kỹ sẽ phát hiện nơi khóe mắt đuôi mày có vài nếp nhăn rất nhỏ, xem ra tuổi thật của nàng cao hơn một chút so với dự đoán. Dưới chân nàng có một nam nhân đang quỳ, khi mọi người vào cửa thì cũng là lúc nàng đang cao giọng răn dạy nam nhân này.

Đại hán dẫn đường tiến lên một bước, mặt mũi tràn đầy ý cười nói: “Trại chủ, nhìn xem ta mang người quen nào của người đến đây.”

Nữ tử không kiên nhẫn giương mắt quét qua bọn họ, khi ánh mắt nàng dừng lại trên người Vu Tang, lập tức đổi thành vẻ mặt kinh hỉ: “Ơ? Đây chẳng phải là tiểu đệ? Ngọn gió nào thổi ngươi đến đây?”

Nữ tử đứng lên thuận tiện đá văng nam nhân trên mặt đất, kéo lên gấu váy ba bước thành một bước rời khỏi đài cao, đến đứng cạnh mọi người.

Vu Tang cười cười ôm quyền nói: “Vài năm không gặp, Tam tỷ một chút cũng không thay đổi a.”

Cô gái này chính là Lạc Tam Nương, nàng một tay đỡ gò má, một tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Vu Tang đáp: “Ai, cái gì không thay đổi a, đều đã hoa tàn ít bướm.”

“Nào có, ta xem Tam tỷ vẫn là tuổi trẻ xinh đẹp không kém năm đó.”

Lạc Tam Nương che miệng phát ra một chuỗi tiếng cười: “Vẫn là ngươi biết ăn nói khiến ta vui vẻ, không giống cái lũ ngu ngốc này.” Vừa nói mục quang vừa đảo qua một đống huynh đệ tiến tới xem náo nhiệt, những người này bị nàng nhìn khiến cho toàn thân run lên vội vàng lui ra ngoài. Nam tử vẫn luôn quỳ trên mặt đất cũng ngẩng đầu trộm nhìn bọn họ.

“Ta nói, ngươi đã đến đây thì ở lại vài ngày a, tối nay chúng ta tâm sự một chút, vài năm này không gặp ngươi tỷ tỷ ta đây có rất nhiều lời muốn nói với ngươi.”

Lạc Tam Nương một  tay vịn bả vai y tay kia đồng thời chậm rãi trượt về phía ngực của Vu Tang, giống như vô tình ngắt một cái.

Vu Tang quay đầu nhìn Quân Ly thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, gượng cười hai tiếng nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lạc Tam Nương mục quang cũng chuyển hướng đến chỗ Quân Ly: “Di? Vị tiểu huynh đệ này lạ mặt vô cùng, là bằng hữu của ngươi?”

“Đúng vậy, vị này chính là Nhạc huynh.”

Vu Tang thân thủ định kéo Quân Ly qua, không ngờ đối phương lại nghiêng thân, hành động trước mình một bước nói: “Tại hạ Nhạc Quân Ly, vốn là muốn cùng Vu huynh đi làm chính sự đồng thời tìm vài thứ quan trọng, hôm nay đến đây quấy rầy quý trại thật khiến tại hạ hổ thẹn.”

“A?” Tam Nương nâng lên một cánh tay áo che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đánh giá Quân Ly, “Định đi làm chính sự, là việc quan trọng gì?”

Vu Tang chen miệng đáp: “Kỳ thật cũng không có gì.”

Tam Nương nói: “Ai, vốn là nếu các ngươi sốt ruột muốn đi ta sẽ không giữ lại, nhưng mà hôm nay sắc trời âm u, theo ta thấy trời lại sắp mưa, chi bằng đêm nay các ngươi cứ nghỉ ngơi trong trại của ta, sáng mai tiếp tục đi cũng không muộn.”

“Tam tỷ nói rất đúng.”

Đã nói đến vậy, Quân Ly đành phải đem lời đã đến bên miệng nuốt ngược trở vào.

Buổi chiều, mưa to kéo đến, mưa ở trong núi không thể so với những nơi bình thường khác, bầu trời tối đen, con đường trơn ướt thật sự không cách nào đi được. Vu Tang Quân Ly hai người ở trong trại cùng bọn sơn tặc ăn cơm tối.

Quân Ly vốn là không quen nhìn những người thô tục hung man, nhưng các huynh đệ trong Ngưu Đầu trại từ trước đến nay chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo làm vốn mua bán, là người hào sảng nên đối với hắn thập phần hữu hảo, chỉ cần tiếp xúc qua cũng khiến cho nhân tâm sinh thân thiết. Nhưng mà Lạc Thủy trại này sinh tinh rất nhiều, ở đây lúc mọi người ăn cơm còn nghe được tiếng bọn họ trắng trợn ngược đãi con tin từ bên ngoài truyền đến.

Khó khăn ăn xong một bữa cơm, Quân Ly bị an bài đến một phòng khách nghỉ ngơi. Mà Vu Tang tất nhiên bị Tam Nương gọi đi ‘tâm sự’. Lúc y gần đi Quân Ly mục quang sáng quắc nhìn y, khí sắc có thể nói tương đương bất thiện.

Vu Tang gãi gãi đầu, nhìn quanh bốn phía thấy không có người liền thấp giọng hỏi: “Huynh có biết Lạc Tam Nương là ai không?”

Quân Ly quay đầu lãnh đạm nói: “Ta làm sao biết.”

“Nàng là biểu muội của Thanh Nhị.”

Quân Ly sững sờ, từ trong đầu nhanh chóng hồi tưởng sơ qua, sau đó bằng chất giọng trầm thấp lẫn kinh ngạc hỏi lại: “Phản đồ Thanh Nhị?”

Vu Tang gật gật đầu.

“...Nàng biết rõ ngươi giết ca ca của nàng chẳng phải là sẽ gây bất lợi cho ngươi sao?”

“Hai người bọn họ quan hệ cũng không tốt lắm, Lạc Tam Nương từ bốn năm trước đã rời khỏi Ngưu Đầu trại bắt đầu hành tẩu giang hồ, nếu hôm nay không tình cờ tương ngộ, ta thật cũng không biết nàng lại trở thành đầu lĩnh sơn tặc.”

Quân Ly dường như lại nghĩ đến điều gì, giương mắt nói: “Vậy ngươi là muốn cùng nàng tâm sự chuyện cũ gì?”

“Cái này, nàng đối với độc dược có nghiên cứu một chút, trước kia ở trong trại cũng từng chế ra vài thứ độc. Ta nghĩ khi Thanh Nhị hạ độc ta, biết đâu cũng có quan hệ với nàng...”

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vu Tang lập tức im tiếng, chỉ nghe bên ngoài có người nói: “Vu trại chủ, trại chủ của chúng ta mời người đến gặp.”

“Đi liền.” Vu Tang vỗ vỗ vạt áo, rồi hướng Quân Ly nói: “Huynh cứ nghỉ ngơi trước a, ta đi một chút sẽ về ngay.”
Bình Luận (0)
Comment