Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 7

Quân Ly đứng ở cửa sổ, nhìn kẻ điên ngồi đối diên, thử thăm dò hô một câu: “Vu Tang?”

Kẻ điên không chút phản ứng với tên của mình, chỉ nghiêng đầu nhìn Quân Ly. Y vừa ăn uống no đủ, tựa hồ đã không còn gì phiền lòng, mà Quân Ly lại một bụng ưu sầu. Thở dài, hắn tiếp tục nói: “Vu Tang, là tên của ngươi, sau này gọi ngươi phải ứng, nghe không?”

Kẻ điên khẽ gật đầu một cái, nhìn cửa ra vào, Tiểu Hổ và Quế Tam nhi đang ở ngoài lén nhìn. Hai người bọn họ mất một ngày cũng không thể khôi phục ký ức của đại ca về họ, không chỉ thế, kẻ điên còn bị làm phiền tới mức muốn đánh người. Quế Tam nhi da dày thịt béo bị đánh hai cái không sao, nhưng Tiểu Hổ chịu không được, đành đi tìm Quân Ly.

Thông qua mấy ngày quan sát, Tiểu Hổ phát hiện đại ca của hắn chỉ nghe lời Quân Ly, đối với người bên ngoài thì hoàn toàn nổi điên, hiện nay đành để Quân Ly tiếp cận.

Quân Ly nghe xong có chút buồn cười, cảm giác mình bất tri bất giác trở thành chủ nhân của kẻ điên. Vì vậy sau khi bị phó thác, hắn bắt đầu dạy cho kẻ điên những tin tức nghe được từ Tiểu Hổ.

Đáng tiếc kẻ điên không nhớ chuyện cũ, nghe chán liền cúi đầu ngủ. Quân Ly tìm cái mộc côn nhỏ, không có việc gì liền gõ đầu y. Kẻ điên có lần bị gõ đau, đột nhiên đánh về phía Quân Ly. Quân Ly tưởng y lại muốn cắn người, không nghĩ tới kẻ điên chỉ ôm hắn, khiến cánh tay hắn không cách nào sử dụng “Vũ khí”, sau đó liền dùng tư thế này mà ngủ.

Quân Ly thường xuyên bị y làm cho dở khóc dở cười.

Ba ngày sau đó, Tiểu Hổ tìm Quân Ly, nói chuyện muốn mang y trở về sơn trại.

Quân Ly sớm biết sẽ có ngày này, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý tách khỏi kẻ điên, cho nên cũng không kinh ngạc. Chỉ là Tiểu Hổ lại thỉnh cầu Quân Ly đến sơn trại bọn họ, điều này khiến Quân Ly do dự.

“Cái này……” Quân Ly lộ vẻ khó xử nói: “Lần nay ta xuất môn có việc quan trọng cần làm, nếu cùng các ngươi lên núi, chỉ sợ chậm trễ không ít thời gian, không phải ta không muốn chữa bệnh cho trại chủ, thật sự là khó khăn a.”

Tiểu Hổ hiểu rõ cười: “Đã như vậy, chúng ta cũng không ép Nhạc công tử. Chỉ là bệnh của đại ca thật kỳ lạ, chắc chắn đại phu bình thường không thể giải được, nếu ngài xong việc có thời gian rảnh, phiền ngài lên núi giúp đỡ.”

“Hảo, một lời đã định.”

Sắp xếp ổn thỏa, Tiểu Hổ không nói thêm gì nữa. Dù sao bọn họ quen biết không lâu, tuy Quân Ly tự xưng là y sư, nhưng chưa ai chứng kiến bản lĩnh của hắn, cho nên không ôm hy vọng quá lớn.

Lại nói Quân Ly đầy tâm sự trở về phòng, trái nghĩ phải nghĩ, quyết định trở lại đại trạch La gia lần nữa. Lần này hắn không nói cho ai, một người ngây ngẩn trong phòng nửa ngày, mặt trời sắp xuống núi, hắn liền mang bao lớn lặng lẽ rời khỏi khách điếm.

Ra roi thúc ngựa, trời tối hắn đã đến được Lâm Vân trấn. Nơi này vốn hoang vu, hiện tại càng thê lương. Quân Ly cột ngựa trong rừng cách đó không xa, đi bộ đến La gia. Hắn mở bao lớn lấy cuốc ra, hắn định thừa dịp trời tối đào mật thất, kết quả vừa vào tiểu viện liền choáng váng.

Tiểu viện vốn cỏ dại mọc thành bụi, lúc này đã trở thành hố sâu, khe rãnh đen sì kéo dài tới nội viện, xem ra cả tòa nhà đã bị lật tung một lần.

Quân Ly dạo một vòng, trán đổ mồ hồi. Ai ra tay trước hắn vậy? Kiểu này không phải hai ba người có thể hoàn thành, là tổ chức có mục đích…… Tâm Quân Ly vừa động, lập tức nhớ tới đội nhân mã gặp trong rừng ngày đó.

Rốt cục bọn họ là ai? Y phục vô cùng lạ lùng. Tuy Quân Ly sống trong sơn cốc, nhưng một năm trước có tham gia diệt trừ tà giáo, đại bộ phận giang hồ chính phái hắn đều biết, nhưng quả thật không có ấn tượng với đội nhân mã này. Bang phái mới xây dựng ư? Ngày đó mơ hồ nghe bọn họ gọi đàn chủ, xem ra quy mô không nhỏ……

Lúc Quân Ly ngẩn người, đột nhiên có tiếng bước chân kinh động hắn. Quân Ly sững sờ, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng trốn sau vách tường.

Rừng núi hoang vắng, bình thường một con cẩu cũng không đến, vậy người tới nhất định mang theo mục đích nào đó, tỷ như Quân Ly, tỷ như, bọn họ……

Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, nghe thanh âm có chừng năm sáu người. Bọn họ dừng tại nội viên, một người giơ đuốc, hỏa quang chiếu sáng một vung, lúc này có người lên tiếng: “Giáo chủ, đây là La gia năm đó.”

Quân Ly nín thở ngưng thần nghiêng tai lắng nghe, cách một lát truyền tới giọng nam trầm thấp: “Đây là kiệt tác của Hướng Thanh?”

Người trả lời ngữ khí không yên: “Đúng vậy, Thường đàn chủ nói có thể nó ở dưới này.”

Người nọ hừ một tiếng: “Vậy các ngươi tìm được rồi?”

“Bẩm giáo chủ, tạm thời…… Chưa thấy.”

“Tạm thời? Đã đào hai ngày, chẳng lẽ các người định bới lên lần nữa?”

“Thuộc hạ vô năng, xin giáo chủ bớt giận.”

“Vô năng? Đích xác, đi theo tên đàn chủ kia, các ngươi không có chút tiền đồ.”

Người nọ dạo hai vòng quanh hố to, lại mở miệng nói: “Đã tìm được nam nhân mang theo Đồ Long văn ấn mấy ngày trước chưa?”

“Tra được, bọn họ dừng chân ở Phong Vân trấn, tùy thời có thể ra tay.”

“Vậy các ngươi còn chờ cái gì?”

“Cái này…… Thường đàn chủ nói, thời cơ chưa tới, cho nên……”

Hắn chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng bạt tai vang dội. Ngay sau đó người được gọi là giáo chủ cao giọng: “Lại là Thường đàn chủ, đừng tưởng hắn có mấy lão nhân làm chỗ dựa thì không để ta vào mắt, các ngươi nên rõ hiện tại ai ngồi trên chiếc ghế cao nhất.”

Tiếng đầu gối quỳ xuống đất vang vọng, mọi người cùng hô lên: “Thuộc hạ không dám, thỉnh giáo chủ bớt giận.”

Quân Ly trượt theo bức tường đổ nát, ngồi xổm trong bóng tối, tim đập bất ổn. Hóa ra bọn hắn đã bị người theo dõi, lại không hề phát giác. Nghĩ như thế, chẳng phải kẻ điên trong khách điếm gặp nguy hiểm……

Giáo chủ răn dạy hết thuộc hạ, lại ung dung mở miệng: “Vị huynh đệ trong góc tường, cuộc vui đã xem đủ, không bằng ra đây gặp mặt một lần.”

Thanh âm trong đêm đặc biệt quạnh quẽ, phảng phất như đang cười lạnh.Quân Ly lộp bộp một cái, vô thức nắm chặt túi nhỏ bên hông.

Giáo chủ không thấy người đi ra, mất kiên nhẫn: “Chẳng lẽ các hạ còn muốn ta mời ngươi mới bằng lòng lộ diện?”

Vẫy tay một cái, thuộc hạ lĩnh mệnh xông vào góc tường hôn ám. Nhưng tới nơi lại phát hiện không có một bóng người, thuộc hạ nhìn về phía giáo chủ. Đột nhiên không khỏi chấn động, chỉ thấy một nam tử đứng sau lưng giáo chủ của bọn họ, thuộc hạ vội kinh hô: “Giáo……”

Không chờ chữ chủ ra miệng, giáo chủ đã đột nhiên xoay người vung chưởng hướng Quân Ly.

Quân Ly vọt người nhảy lên, xoay trong không trung, binh khí trượt ra ngoài tay áo, theo gió hướng vào mặt đối phương.

Giáo chủ không ngờ hắn ra tay nhanh như thế, kinh ngạc điểm chân lui về phía sau một trượng. Quân Ly rơi xuống, một tay cuốn lấy binh khí, cùng đối phương xa xa đối mặt.

Chỉ thấy giáo chủ vận bạch y, là nam tử vóc dáng thon dài. Hai người giằng co một lát, giáo chủ ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ nói: “Ngươi là ai?”

Quân Ly vừa đề phòng thuộc hạ sau lưng y vừa cố gắng bình tâm.

“Sao ta phải nói cho ngươi biết? Trước tiên ngươi hãy xưng tên ra.”

Giáo chủ nhướng mày, tựa hồ không ngờ đối phương sẽ nói vậy: “Ngươi nghe lén bổn tọa nói chuyện trước, còn dám lỗ mãng.”

“Ta không có ý định nghe lén, các ngươi đêm hôm khuya khoắt đào nhà người khác, còn sợ bị phát hiện, có rắp tâm gì?”

Giáo chủ nương theo ánh lửa đánh giá Quân Ly, chỉ thấy hắn y quan sạch sẽ, khuôn mặt nhã nhặn, không giống giang hồ nhân sĩ, trái lại giống thư sinh, trong lòng càng nghi hoặc.

“Vậy các hạ đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, chạy đến nơi hoang vu này nghe lén chúng ta nói chuyện, lại có mục đích gì?”

Quân Ly trầm mặc một lát, có chút lo lắng nói: “Ta chỉ đi ngang qua.”

Lúc này vài thủ hạ cầm đao đã lặng lẽ tới gần hắn, nhìn hắn tựa hồ lộ ra sơ hở liền chuẩn bị tiến lên đánh lén, nhưng lúc bọn họ vung đao xông qua, đột nhiên thân thể cứng đờ, ngay sau đó bình bịch ngã xuống đất.

Quân Ly quay đầu nhìn bọn họ, cau mày nói: “Dược hiệu lại chậm không ít.”

Hắn vừa dứt lời, cuống quít lui về phía sau, hóa ra giáo chủ đã như quỷ mị đến trước mặt hắn. Hai người mặt đối mặt, chỉ thấy giáo chủ mở một bàn tay ra, trên tay là bột phấn bạch sắc.

“Chút tài mọn.” Giáo chủ thổi bột phấn trong lòng bàn tay, “Nhìn không ra ngươi cũng biết dụng độc.”

Quân Ly lại lui về sau, ánh mắt mang theo kinh nghi: “Ngươi phát hiện khi nào?”

“Tất cả chỉ là chút tài mọn.” Giáo chủ tỏ vẻ hiểu rõ, “Chắc hẳn ngươi cũng vì bảo điển mà đến?”

Vẻ mặt Quân Ly khó lường: “Nếu vì bảo điển, lại có ai không dự đoán được?”

Giáo chủ chắp tay phía sau, thong thả đi vài bước, ánh mắt nhìn Quân Ly đột nhiên hòa hoãn không ít, y nói: “Tiểu huynh đệ, nghe ta khuyên một câu, giang hồ tranh đoạt chắc chắn tàn khốc, huống chi, bảo bối cũng là hư ảo.”

“Sao ngươi biết?”

Giáo chủ hừ một tiếng, khoanh hai tay trước ngực: “Ba mươi năm trước đã có người tìm, nếu thật tồn tại thì đã sớm thấy, cần gì đợi ta và ngươi tới tìm.”

Quân Ly tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế,  ta luôn nghĩ mãi vì sao không có manh mối, hóa ra vật ấy không tồn tại, đã như vậy, ta cũng coi như chấm dứt một cái cọc tâm nguyện, không tìm nó nữa. Đại hiệp, đa tạ chỉ giáo, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại.” Dứt lời liền muốn đi.

“Đứng lại.” Giáo chủ khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, “Tuy ta khuyên người từ bỏ ý niệm trong đầu, thế nhưng chưa nói sẽ bỏ qua cho ngươi.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Tuy ta không thích quản sự, nhưng thích mang chiến lợi phẩm trở về.” Y chỉ tay vào Quân Ly, “Ngươi theo ta trở về.”

Quân Ly mỉm cười gật đầu: “Vậy phải chờ ngươi bắt được ta.”

Hắn nói xong, mũi chân điểm đất, bay lên tường cao, trong nháy lại bay xa mấy trượng.

Giáo chủ đứng tại chỗ, sắc mặt đột biến, nắm chặt tay, căm hận nói: “Ngươi…… Khi nào hạ độc ta?”

Quân Ly ở phía xa cất cao giọng: “Chút tài mọn của ta sao có thể thoát được pháp nhãn của giáo chủ?”

Giáo chủ giật giật chân, lại cảm giác chân khí đại loạn, liền không dám lộn xộn.

“Ngươi là đồ hỗn trướng, cút về cho ta!”

Sao Quân Ly có thể nghe y nói nhảm, vừa chạy vừa hô: “Sau này còn gặp lại a, giáo chủ.”
Bình Luận (0)
Comment