Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

Chương 18

Tần Quảng vương đang đợi ngày lành.

Để có ngày này, ông ta đã phải thức trắng ba đêm liền để có thể hoàn thành tất cả công việc sớm.

Lúc đầu các vị Diêm Vương khác không biết lý do, còn tưởng ông ta muốn vượt chỉ tiêu cuối tháng. Trong phút chốc, tất cả đều cảm thán không thôi trước thái độ làm việc "càng già càng dẻo dai" của ông ta, đồng thời còn hợp lý nghi ngờ ông ta uống nhầm thuốc giả.

Đương nhiên Tần Quảng vương không uống nhầm thuốc giả, thật ra là vì ông ta chuẩn bị rời khỏi Minh giới — lần trước ông ta đã nói sẽ đích thân xuống Phàm giới gặp tiểu hồ ly kia, lời này không phải nói giỡn.

Chỉ là ông ta không muốn tìm đường chết trước mặt Lê Liễu Phong, cho nên chỉ đành nhân ngày mười lăm mỗi tháng, ngày này Bắc Âm Phong Đô đại đế tuần tra mười tám tầng địa ngục, ông ta sẽ lén lút rời khỏi một hồi.

Ông ta tính thế này: Sau khi Lê Liễu Phong trở về Minh giới phải tuần tra mười tám tầng địa ngục, hơn nữa còn các loại chuyện vặt vãnh quan trọng phải làm, chắc chắn tốn không ít thời gian.

Để tranh thủ được nhiều thời gian nhất, Tần Quảng vương đã đặc biệt sắp xếp mấy tiểu lâu la thích hỏi những vấn đề thiểu năng, một người dẫn đường hay nói nhảm — mặc dù Lê Liễu Phong chưa chắc sẽ nghe bọn hắn lảm nhảm nhưng vẫn có thể quấy rầy tâm trạng của đại đế một chút.

Tính toán vô số thứ như thế, Tần Quảng vương sẽ có một ngày đi khắp nơi. Ngay trong ngày này, ông ta sẽ làm đại biểu (tự phong) của địa phủ, đến Phàm giới khảo sát các mặt của tiểu hồ ly tinh kia.

Ông trời quả thật không phụ lòng mong đợi của Tần Quảng vương. Ngày mười lắm, bóng dáng Lê Liễu Phong xuất hiện đúng giờ ở cửa mười tám tầng địa ngục, mà cùng lúc đó Tần Quảng vương cũng lặng lẽ rời khỏi địa phủ.

Ông ta dựa vào bản đồ Bình Đẳng vương ở Cửu điện vẽ, đi tới núi Thôi Ngôi trước. Lúc xuống núi, ông ta suýt bị lạc đường vì khả năng vẽ tranh của người kia quá mức trừu tượng, cuối cùng, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, ông ta đã tới được Triệu gia thôn

Hắc Bạch Vô Thường hiếm khi dậy sớm, tạm thời không đi bắt hồn, nên đều tập thể dục buổi sáng ở Triệu gia thôn. Một người vươn vai duỗi lưng, người kia thì nheo mắt dựa vào gốc cây, hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy một người từ xa xa đi tới: "Ngươi xem, kia là ai vậy?"

Hắc Vô Thường nhìn kỹ lại, sửng sốt không thôi, cánh tay vươn lên trời cũng quên buông xuống, làm ra bộ dáng đầu hàng: "Tần Quảng vương?"

Nói là Tần Quảng vương, nhưng cũng không giống lắm.

Thường ngày, Tần Quảng vương mặc chế phục tượng trưng cho uy nghiêm và công chính, ngồi yên ngay ngắn trên ghế lớn, cứ như một bức tranh —— Đương nhiên, thiếu chút vẻ đẹp của nhân vật chính.

Còn người trước mặt này? Mặc bộ quần áo rách rưới bằng vải thô, chân đi giày rơm bít mũi rách nát, trong tay còn cầm một cây gậy chống và một cái bát, nhưng nếu kết hợp với khuôn mặt thì trong hắn có vẻ... giống một tên thổ phỉ cải trang thành ăn mày.

Hắc Vô Thường lẩm bẩm: "Kinh tế địa phủ sa sút vậy sao? Ta nói này huynh đệ, hay là chúng ta đổi nghề đi, ta thấy đến múa ở Bách Hoa lâu cũng không tệ đâu..."

"Đừng ba hoa nữa, lỡ đâu là "khâm sai đại thần" thì sao?" Bạch Vô Thường mấp máy môi, cười với Tần Quảng vương đã đi tới trước mặt mình: "Hắc Bạch Vô Thường bái kiến đại nhân. Chẳng hay đại nhân đến vùng đất nhỏ chúng thần quản lý có chuyện gì sao?"

Nghe hắn gọi tên mình, Tần Quảng vương như bị sét đánh: "Các ngươi nhận ra ta à?"

Hắc Bạch Vô Thường hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô ông ta bán loại thuốc gì, Hắc Vô Thường nói: “Tần Quảng vương nói đùa rồi, ngài không chỉnh... À không phải, ngài vẫn luôn phong lưu phóng khoáng như trước, sao chúng thần không nhận ra cho được chứ?"

“Ai da, có thể nhận ra như vậy cũng không phải chuyện tốt.” Tần Quảng vương nặng nề thở dài: “Xem ra kế hoạch của ta không thực hiện được rồi.”

Ông ta vốn định giả làm ăn mày đến cửa, vậy thì đến rồi đi không để lại dấu vết gì, cho dù sau này Lê Liễu Phong có tính sổ, cũng chưa chắc biết được là ông ta. Nhưng tình huống hiện tại, ông ta vừa ló mặt ra đã rất có khả năng sẽ bị tiểu hồ ly kia nhận ra, vở kịch này còn diễn tiếp thế nào được?

Từ xưa đến nay Hắc Vô Thường hóng hớt chưa bao giờ chê chuyện lớn, nhìn thấy vẻ mặt của Tần Quảng vương, hắn nghĩ chắc là có chuyện thú vị gì rồi, vì vậy rất hăng hái nói: "Diêm Vương gặp phải phiền toái gì sao?"

Tần Quảng Vương nghĩ thầm, khu vực này là do Hắc Bạch Vô Thường quản lý, nói không chừng bọn hó có thể giúp đỡ ông ta, bèn nói nguyên nhân sự việc, quá trình cùng kế hoạch của mình cho bọn họ nghe.

Không ngờ sau khi nghe xong Hắc Vô Thường cười lớn, vỗ vai ông ta nói: "Tần Quảng vương không cần phải lo lắng đâu, A Nhứ cô nương sẽ không nhận ra ngài đâu. Nàng ấy căn bản không biết địa phủ có vị thần tiên nào, chứ đừng nói đến chuyện từng xem chân dung."

Tần Quảng vương kinh ngạc: "Hả? Ngươi nói thật sao?"

Hắc Vô Thường xưa nay là người khéo ăn khéo nói, có thể đổi trắng thay đen nên độ tin cậy hơi thấp. Vì vậy Tần Quảng vương lập tức chuyển hướng sang Bạch Vô Thường, thấy hắn cũng gật đầu mới yên tâm nói: "Vậy làm phiền hai vị nói ta biết "A Nhứ cô nương" trong miệng các ngươi sống ở đâu?

·

Lúc này, A Nhứ cô nương mà Tần Quảng vương đang muốn tìm đang ở dọn dẹp sân.

Sau khi đi chợ về, trời lại đổ mưa thêm hai ba ngày nữa, mãi mới tạnh mưa được một ngày, nhưng Lê Liễu Phong lại có việc phải ra ngoài, dặn nàng ở nhà đợi hắn về.

Nói cũng kỳ quái, bình thường mười ngày thì có đến tận tám ngày, Trì Nhứ không muốn rời giường, thường thường ngủ đến khi trời sáng choang, nhưng sau khi Lê Liễu Phong rời đi, nàng không thể nào ngủ ngon được, dậy rất sớm.

Đi ra ngoài cửa, Trì Nhứ mới nhớ tới trong nhà bây giờ chỉ có một mình nàng, không khỏi có chút nhàn rỗi, luẩn quẩn đi tới đi lui trong sân, lại nhớ tới mấy hôm trước cứ mưa không ngớt, nàng còn chưa kịp dọn dẹp chỗ này, cây cỏ đã hoàn toàn biến dạng luôn rồi.

Khi ở Thiên đình, mỗi vị thần tiên đều có một khu vườn nhỏ của riêng mình, hầu hết các tiên nữ đều trồng hoa trong đó, chỉ có Trì Nhứ là trồng rau — ban đầu Nguyệt lão rất phản đối, nói nàng phá hủy bầu không khí cao cấp mờ mịt của điện Nguyệt Lão, nhưng sau mấy lần ăn củ cải trắng lớn lên trong vườn thì lập tức ủng hộ mạnh mẽ.

Mặc dù một là hoa, một là rau, nhưng cùng phát triển trong đất, cách chăm sóc chắc cũng sẽ không quá khác.

Nàng trở vào nhà lấy xẻng, xúc những cái cây bị úng nước hỏng rễ và lá, phát hiện gần như cả khu vườn lập tức trụi hơn phân nửa, lúc này mới nghĩ đến mục đích nàng và Lê Liễu Phong đi chợ là để mua hạt giống hoa, kết quả thấy đông vui, ăn màn thầu rồi còn mua y phục xong lại quên mất chuyện quan trọng nhất.

Lê Liễu Phong cũng không nhớ.

Trì Nhứ thầm nghĩ, ngay cả bản thân nàng cũng chưa từng nhận ra, dường như sáng sớm nay tần suất ba chữ Lê Liễu Phong này xuất hiện trong đầu hơi cao.

Nàng khẽ cúi xuống, ấn xẻng vào đất, chợt thấy phía trên đầu có bóng đen, nhìn lên thì thấy một vị đại bá quần áo tả tơi đứng ngoài hàng rào, tuổi chừng trên dưới năm mươi, râu mép ngắn mà rối bù như tóc, xõa tung ra xung quanh khiến khuôn mặt đen nhẻm trông cực kỳ nhỏ.

Trì Nhứ: "Ngài có chuyện gì sao?"

Tần Quảng vương không lên tiếng, bưng cái chén vỡ, nhìn nàng cười — đáng tiếc ngày thường ông ta cười quá ít, không thành thạo, nên nhìn như con chồn không có ý tốt.

Trì Nhứ lập tức cảnh giác, lặng lẽ nắm chặt cái xẻng trong tay.
Bình Luận (0)
Comment