Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

Chương 30

Bao Đạt Đình một đường đi theo sau hai người, chưa có cơ hội thấy chính diện nam tử kia.

Lúc ở cửa Tiền phủ, nam tử kia có quay mặt ra nhưng mà nói ra thật xấu hổ, tuy rằng Bao Đạt Đình tự xưng là người linh thông tin tức có một không hai trên dưới tam giới nhưng mà lại là người cận thị. Người đứng cách hơi xa một chút là không nhìn thấy rõ, hắn lại lo bị lộ, tất nhiên không dám đến gần nhìn, cứ như vậy một đường giấu đầu lòi đuôi theo đến Xuân Phong lâu.

Mãi khi đến cửa, tiểu nhị đón hắn vào chỗ ngồi, hắn mới hoàn hồn, vội bảo tiểu nhị nói nhỏ thôi, khom lưng cúi người đi vào một góc hẻo lánh nhất ngồi xuống. Hắn tùy tiện gọi một bát chè, ánh mắt một đường cũng chưa từng rời khỏi đối tượng mình theo dõi, vô cùng tận chức tận trách.

Tiểu nhị cầm thực đơn đang muốn đi, bỗng nhiên phát hiện vị khách quan này dường như “ý của Tuý Ông không phải ở rượu”. Từ lúc bắt đầu vào cửa, ánh mắt của hắn vẫn luôn đi theo ai đó, đến thực đơn cũng chưa nhìn một cái.

Tiểu nhị không khỏi sinh lòng tò mò, theo ánh mắt vị khách quan này nhìn sang, thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ trẻ ngồi sát cửa sổ. Hai người vừa xem thực đơn vừa nói cười.

Mà khách quan bên này có vẻ rất đáng thương, chẳng những cô đơn chiếc bóng, hơn nữa còn nhìn chằm chằm hai người kia nhíu mày, vẻ mặt thoạt nhìn như cực kỳ nghiêm túc không vui. Mỗi ngày tiểu nhị tiếp đón nhiều người, rèn luyện ra sức tưởng tượng phong phú, thấy thế lập tức biên soạn ra một câu chuyện yêu hận tình thù máu chó, đoán vị khách quan áo lam này đến để bắt gian.

Hắn ta nhìn sang nam nhân bên cửa sổ kia, thấy vị này anh tuấn tiêu sái, khí chất phi phàm bèn lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Đây đúng là thua hẳn rồi. Ánh mắt nhìn về phía Bao Đạt Đình không khỏi có thêm phần đồng tình.

Bao Đạt Đình nhận thấy bên cạnh có người, hoài nghi ngẩng đầu: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Lúc này tiểu nhị mới giật mình, vội liên mồm đáp: “Đi ngay đây! Đi ngay đây! Đúng rồi! Khách quan muốn ngọt mấy phần?”

“Tùy tiện đi.”

Bao Đạt Đình nói ngắn gọn mấy chữ này rồi tiếp tục quay đầu, nheo mắt lại nhìn nam tử ngồi cạnh cửa sổ kia. Hắn càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, nghĩ thầm hẳn nên tìm cơ hội nào đó đi qua nhìn kỹ mới được.

·

Trì Nhứ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua lá cây thưa thớt bao trùm trọn cả người nàng vào trong. Lông mi nàng nhỏ dài, có thể đếm được từng sợi, rũ xuống che khuất ánh mắt hình như có tâm sự.

“A Nhứ.”

Nàng quay đầu lại: “Hả?”

Lê Liễu Phong nhìn nàng: “Ta cảm thấy hình như tinh thần nàng hơi sa sút.”

Trì Nhứ nhẹ nhàng “à” một tiếng, nói nhỏ: “Rõ ràng như vậy sao?”

Lê Liễu Phong cười: “Nàng không giấu được tâm sự.”

“Ta đang nghĩ đến một chuyện.” Trì Nhứ ngẩng đầu rồi khựng lại, không biết làm thế nào mới biểu đạt trọn vẹn tâm trạng của mình: “Lúc trước ngươi từng nói người đầu thai chuyển thế, mặc dù gặp thoáng qua thân nhân đời trước thì cũng không quen biết bọn họ.”

Lê Liễu Phong đáp: “Ừm, A Nhứ nghĩ đến điều gì à?”

“Ta suy nghĩ người mà trước kia ta quen.” Trì Nhứ khẽ nói: “Ở trong mắt bọn họ, có phải ta giống như người chết rồi không?”

Lúc nghĩ vậy, trong lòng nàng có phần chua xót. Những người bị nàng quên mất kia sẽ nhớ nàng sao, sẽ... muốn nàng trở về giống như Tiền phu nhân và cả Tiền lão gia ư?

Ánh mắt nàng mờ mịt nhìn mình, trong lòng Lê Liễu Phong hơi động, mở miệng nói: “A Nhứ, thật ra không có ký ức, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Chờ đến lúc nàng quay đầu lại nhìn phát hiện quen biết người nọ từ trước, chẳng phải là niềm vui bất ngờ nhân đôi à?”

Trì Nhứ chớp chớp mắt, không quá hiểu: “Nhưng mà nếu ta nhớ tới người kia, hắn đã rời đi thì sao?”

“Sẽ không.” Giọng Lê Liễu Phong rất dịu dàng rồi lại rất kiên định, nhận thấy tình cảm đã toát ra trong lúc lơ đãng, hắn cười: “A Nhứ, không lừa nàng, ta đoán mệnh cũng rất chuẩn, tính ra người từng quen biết nàng kia sẽ không bỏ nàng đi.”

Bàn tay hắn đặt trên bàn hơi cuộn ngón tay lại, nắm chặt.

A Nhứ, ta chờ được.

Lần này sẽ không giống trăm năm trước, lại lướt qua nhau bỏ lỡ.

·

“Người này trong chốc lát cười tủm tỉm trong chốc lát cau mày, là đang nói gì nhỉ?”

Bao Đạt Đình dựng lỗ tai lên cũng không thể nghe rõ tiếng hai người nói chuyện, cực kỳ hối hận mình chọn chỗ xa như vậy để ngồi xuống.

“Khách quan, nước đào ướp lạnh của ngài.” Đúng vào lúc này, tiểu nhị bưng khay đến. Hắn ta nhẹ nhàng đặt khay ở bên cạnh bàn, bưng một chén nước đào từ phía trên ra: “Mời ngài chậm rãi dùng!”

Bao Đạt Đình gật đầu, ngay sau đó nghĩ tới cái gì, chỉ vào hai bát chè còn lại trên khay, nói: “Đây là cho ai?”

Tiểu nhị nói: “Là hai vị khách bên cửa sổ kia.”

Hắn ta trả lời xong thì xoay người muốn đi đưa chè, lại bị gọi lại: “Này, tiểu huynh đệ, ngươi chờ một chút.”

Tiểu nhị quay đầu lại: “Khách quan có chuyện gì à?”

Bao Đạt Đình đứng lên, ấn hắn ta ngồi xuống, thương lượng: “Tiểu huynh đệ, ngươi có thể giúp ta một việc không? Cái này, có thể để ta đi đưa được không?”

Tiểu nhị khó xử: “Khách quan, cái này không phù hợp với quy định ở chỗ chúng ta!”

Bao Đạt Đình mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu huynh đệ, không sao hết. Ta đi rất nhanh sẽ trở lại, chỉ là đi đưa chén chè mà thôi, ta làm được. Nếu không yên tâm, ngươi có thể nhìn chằm chằm ta mà.”

Tiểu nhị nói: “Khách quan, không phải vấn đề này. Nếu bị ông chủ phát hiện, ta sẽ bị mắng!”

Bao Đạt Đình lấy mấy đồng tiền từ ống tay áo ra, ra vẻ vỗ bàn, nhẹ nhàng đè tiền dưới lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Tiểu huynh đệ, gần đây ta tương đối nghèo, trên người chỉ có chút tiền này. Ngươi giúp đỡ đi, xong việc ta lại khen thưởng ngươi.”

Ánh mắt tiểu nhị dường như dừng lại một lát trên khuôn mặt bất lương của hắn, nghĩ đến hắn bắt gian cũng cực kỳ không dễ dàng, trong lòng mềm nhũn, thở dài: “Được rồi! Nhưng mà khách quan nhất định đừng xúc động, có vấn đề gì cứ từ từ giải quyết, ngàn vạn lần đừng đánh người ở chỗ này!”

Bao Đạt Đình liên tục trả lời có lệ, bưng chè lên đi. Hắn đi mấy bước rồi nhớ tới lời tiểu nhị nói, thấy lạ vô cùng: Đánh người? Hắn thiện lương vô hại thế này, giống muốn đi đánh người à?

·

“Chào hai vị khách quan, đây là chè hai người gọi. Một phần nước vải ướp lạnh, một phần đậu đỏ đá.” Bao Đạt Đình vừa cười tủm tỉm đặt hai chén chè vừa tự nhiên nhìn về phía hai người.

Vừa liếc nhìn một cái, Bao Đạt Đình kinh hãi run rẩy, suýt nữa đổ chè.

“Làm sao vậy?” Trì Nhứ phát hiện hình như hắn không ổn, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì, đột nhiên không đứng vững. Hì hì, mời hai vị khách quan từ từ dùng!” Dẫu sao cũng là kẻ săn tin chuyên nghiệp, tố chất nghiệp vụ của Bao Đạt Đình cực kỳ chuyên nghiệp. Dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, trên mặt hắn cũng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: “Có việc gì thì gọi một tiếng, có thể thêm đá tùy thích!”

Trì Nhứ gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”

“Không khách khí! Không khách khí!”

Bao Đạt Đình cười lùi lại mấy bước, rồi sau đó xoay người đi luôn.

Không ổn rồi! Không ổn rồi! Hắn xác định mình không nhìn nhầm, một nam một nữ ngồi ở kia đúng là Bắc Âm Phong Đô đại đế và Trì Nhứ!

Hai người bọn họ vậy mà lại đi cùng nhau? Nếu để Nguyệt lão biết chuyện này thì nuốt hết cả bình Thái Bạch Cứu Tâm Hoàn cũng chẳng cứu lại được!

Cần phải thận trọng, cân nhắc kỹ rồi hãy nói cho Nguyệt lão.

Bao Đạt Đình một đường cúi đầu ngẫm chuyện, nện bước lơ mơ trở lại chỗ của mình, nhìn cũng không nhìn đã nói: “Được rồi, tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi.”

Có người cười khanh khách trả lời hắn: “Không cần khách khí, nhưng ta lại phải cảm ơn ngươi mời chè mới đúng. Ừm, nước đào ướp lạnh, uống ngon.”

Âm thanh này dường như khác rất lớn với giọng của tiểu nhị. Bao Đạt Đình ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trên chỗ ngồi đối diện có hai người. Một người mặc đồ đen, một người áo bào trắng, hai người đều có mặt mày thon dài, rất phong lưu, như là một khuôn mẫu khắc ra.

Mới mở miệng đúng là người mặc áo đen, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Ngại quá hai vị, ta đi nhầm chỗ.” Bao Đạt Đình xoay người muốn đi tìm tiểu nhị, lại bị người áo đen kia giơ tay giữ chặt. Người nọ rất tự quen vỗ cánh tay hắn, nói với hắn: “Ngươi không đi nhầm! Ha ha ha! Đây là chỗ của ngươi, là chúng ta đi nhầm.”

Bao Đạt Đình: “...”

Người này làm sao đấy? Biết mình đi nhầm chỗ còn ăn vạ ở chỗ này?

Người áo trắng kia dựa vào chỗ tựa lưng, gật đầu với hắn: “Bao Đả Thính, Bao công tử, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”

Hắn gọi thật sự là “Bao Đả Thính”, mà không phải “Bao Đạt Đình”. Trong lòng Bao Đả Thính kinh sợ, rất nhanh hiểu ra: “Các ngươi là... Hắc Bạch Vô Thường?”

Hắc Vô Thường chống má, cười khanh khách nhìn hắn: “Đúng vậy, ngươi phản ứng hơi chậm đấy.”

Bao Đả Thính: “...”

Thật là gặp quỷ!

“Ha ha, ta mới là ngưỡng mộ đại danh của hai vị đã lâu ấy. Cái đó, ta còn có chút việc nhỏ, không tiếp được...” Còn chưa dứt lời, Hắc Vô Thường chợt đứng lên, mạnh mẽ ấn hắn ngồi xuống ghế, tư thế không khác gì lúc nãy hắn ấn tiểu nhị cả.

Trong lòng Bao Đả Thính hoảng hốt: “Các ngươi muốn làm gì?”

Hắc Vô Thường mạnh mẽ vỗ vai hắn: “Đừng căng thẳng quá. Chúng ta không có ý gì khác, chỉ ngưỡng mộ danh tiếng của ngài đã lâu, muốn xin chữ ký thần tượng thôi mà.”

Hắn không ngừng vỗ bả vai Bao Đả Thính, vỗ vỗ xong còn đặt móng vuốt trên vai Bao Đả Thính không bỏ.

Bao Đả Thính khóc không ra nước mắt, bèn ở tư thế “huynh đệ tốt” này, ký một chữ rồng bay phượng múa tên của mình trên tờ giấy mà Bạch Vô Thường đưa qua.

“Giờ được rồi chứ? Ta thật sự có chút việc...”

Hắc Vô Thường cầm tờ giấy kia lên ngắm nghía, cực kỳ vừa lòng, túm ngón tay Bao Đả Thính ấn xuống dấu tay: “Để cho chắc, trên giấy có dấu vết pháp lực của ngươi, không sợ ngươi quỵt nợ.”

Bao Đả Thính không rõ lắm: “Nợ cái gì?”

Bạch Vô Thường chỉ tờ giấy kia, Bao Đả Thính nhìn theo tức thì kinh ngạc đến ngây người. Vừa rồi trên giấy kia còn sạch sẽ trống không, sao bây giờ đột nhiên nhảy ra một đống điều khoản làm da đầu người ta tê dại thế này?

Bạch Vô Thường nói: “Đây là hiệp nghị bảo mật chuyên dụng của địa phủ. Nếu ngươi vi phạm điều khoản trên đó, hai ta sẽ tới tìm ngươi lấy mạng.”

Bao Đả Thính: “...”

Đây là điều khoản côn đồ gì chứ! Chưa từng nghe bao giờ!

Hắn nuốt nước bọt: “Vậy, nội dung bảo mật là gì?”

“Đương nhiên là những gì hôm nay ngươi nhìn thấy, nghe thấy… Ôi ta nói, ngươi lén lút đi theo phía sau đại nhân lâu như vậy, thật cho rằng đại nhân không biết à?” Hắc Vô Thường xoa tay cực kỳ đắc ý: “Thế mà dám đào bí mật của đại nhân, cũng không nghĩ xem ngài ấy là ai!”

Vẻ mặt Bao Đả Thính đưa đám, quay đầu nhìn hai người bên cửa sổ. Vừa hay Lê Liễu Phong cũng nhìn sang bên này, ánh mắt hai người giao nhau, hắn còn gật đầu thăm hỏi bên này, hơi mỉm cười rồi làm như chưa từng xảy ra việc gì cả.

Mọe, thật sự là quá âm hiểm.
Bình Luận (0)
Comment