Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

Chương 32

Ban đêm, trăng mờ gió lớn.

Lão gia và phu nhân Tiền phủ đã trải qua trận giày vò ban ngày kia, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, sớm đã nghỉ ngơi. Quản gia cầm đèn lồng, nhìn một vòng, xác định không có gì khác lạ cũng rời khỏi sân.

Gió thổi qua, tất cả yên lặng không ánh sáng.

Đúng lúc này, có một cái đầu to bù xù từ trên tường vây lộ ra. Hắn ta nhìn xung quanh phía dưới một vòng, sau khi xác định trong viện không có người thì dùng tay chống tường nhảy xuống. Lúc chạm đất lại vô cùng nhẹ nhàng không bắn ra chút bụi nào.

Nếu để hạ nhân trong phủ thấy, đại khái sẽ tán thưởng một câu thân thủ tốt, sau đó toàn bộ nhào lên bắt hắn ta.

Cho nên, hắn ta cần phải thận trọng lại cẩn thận.

Đứng sát vào chân tường trong chốc lát, hắn ta đi thẳng đến một gian phòng nhỏ cuối hành lang. Nếu hắn ta nhớ không nhầm thì ngày đó Tiền phu nhân và Tiền lão gia lấy hương nến, bật lửa cúng bái hắn ta từ căn phòng này ra.

Ôi, chỉ trách chuyện bại lộ quá nhanh. Nếu không...

Hắn lần mò kéo ngăn kéo ra, tìm kiếm bóng dáng hương nến. Đột nhiên, cảm thấy không đúng, vừa rồi rõ ràng hắn ta đã đóng cửa phòng lại, sao bây giờ trên mặt tủ lại có vệt ánh trăng?

Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi sởn tóc gáy, tim đập như nổi trống.

Hắn ta cứng đờ cổ quay đầu lại, nhìn thấy ngược sáng có hai bóng người đang đứng, thấy không rõ mặt, thân hình dài gầy giống nhau, đầu cũng cao gần bằng nhau, một trái một phải, một đen một trắng, cực kỳ đối xứng, xem tư thế như chờ đã lâu.

“Ngươi... Các ngươi là...”

Hắn ta dùng tay chỉ vào hai người, môi không khỏi run rẩy.

Vẻ mặt Hắc Vô Thường vững vàng bình tĩnh, nói với hắn: “Ngươi đã tới.”

Bạch Vô Thường lại buồn bã nói: “Đang muốn bắt ngươi đấy.”

Buổi đêm yên tĩnh như vậy, dưới ánh trăng thê lương khách đến không rõ lai lịch, hơn nữa trong lòng có quỷ, hắn ta lập tức sợ tới mức mặt không còn chút máu, quỳ phịch xuống đất xin tha: “Hai vị sai gia, tha mạng! Xin đừng câu hồn phách của ta. Ta không làm chuyện xấu, không đúng, ta chỉ nhất thời hồ đồ làm tí chuyện xấu mà thôi!”

Hắc Vô Thường sửng sốt, không nghĩ tới hắn ta khai ra nhanh đến vậy, vốn đã chuẩn bị một đống lời lẽ hù người, bây giờ chẳng dùng được gì.

Bạch Vô Thường vẫy phất trần trong tay, vẫn rất bình tĩnh: “Thôi, vậy ngươi đi cùng chúng ta.”

Nước mắt nước mũi trên mặt hắn ta chưa khô, nghe vậy kinh hãi: “Đi đâu? Ta, một không lừa tiền tài của ai, hai không hại tính mạng người nào, ba... ba ta còn sống tốt mà, không đến mức như này đã muốn lấy hồn phách ta rồi chứ?”

Bạch Vô Thường chỉ nói: “Ngươi theo đi là được.”

Giọng nói của hắn nhỏ hơn Hắc Vô Thường một ít, dưới bầu trời đêm có vẻ mờ ảo linh hoạt, làm người ta nổi da gà. Hắc Vô Thường đứng ở bên cạnh, không khỏi âm thầm bội phục. Phương diện giả thần giả quỷ hù dọa người, vẫn là Bạch Vô Thường lợi hại hơn nhiều.

Người nọ lo sợ bất an để mặc hai người dẫn, xuyên qua hành lang thật dài, đi đến cửa lớn Tiền phủ. Dọc theo đường đi, hắn ta không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm đường đi dưới mũi chân mình, phát hiện hai người này bước đi đều nhẹ nhàng bay bay, không chạm đất, lập tức càng thêm tin tưởng mình thật sự đã bị hai vị sai gia Hắc Bạch ở địa phủ bắt được.

Nhưng mà bọn họ muốn đưa hắn ta đi đâu?

Lúc đến cửa chính Tiền phủ, Hắc Bạch Vô Thường, một trái một phải, từng người kẹp theo hắn ta, thẳng tắp xuyên qua cửa, giây tiếp theo, ba người đến chỗ ngoặt vắng ngoài Tiền phủ.

Nơi đó có một nam nhân đang đứng.

Ánh trăng từ đỉnh đầu người nọ chiếu nghiêng xuống, chiếu sáng non nửa một bên thân thể, chỉ nhìn ra được vóc người cao lớn, dáng người thẳng tắp lại không nhìn thấy dung mạo thế nào. Ở trong bóng đêm, không khỏi tạo cho người ta cảm giác uy áp.

Trong bóng tối mông lung, người nọ dường như hơi nghiêng đầu, rồi sau đó bước ra ngoài hai bước. Dưới ánh trăng, lập tức chiếu rọi ra một khuôn mặt anh tuấn.

Chưa từng gặp.

Hắn ta thầm nghi hoặc, trong miệng hỏi: “Đây... Đây là?”

“Không phải ta nói chứ, ngươi lấy tên tuổi đại nhân chúng ta giả danh lừa bịp nhiều ngày như vậy, vậy mà đến diện mạo thật của ngài ấy cũng không rõ. Thế này cũng quá không chuyên nghiệp rồi đấy? Mà nói qua cũng phải nói lại, chưa từng thấy chân thân đại đế của chúng ta, chẳng trách cải trang thành dáng vẻ này.” Hắc Vô Thường vừa rồi giả bộ thần bí đủ rồi, hiện tại lại khôi phục nguyên hình. Hắn một tay xách cổ áo người ta lên, đánh giá trái phải một lượt, tán thưởng: “Ố, nhìn kỹ cũng không có chút sơ hở nào! Râu này là thật à? Đôi mắt có từng động đến dao kéo không? Còn có cái đầu hoa hướng dương này là phơi chỗ này thế?”

Hắn ta không biết vị Hắc sai gia này có ý gì, sợ đến không dám nói lời nào. Vị Bạch sai gia kia lại ở cạnh chỉ điểm: “Thẳng thắn được khoan hồng, nếu chống đối thì tội nặng thêm một phần.”

Cuối cùng lại nói: “Vị này là Phong Đô đại đế chưởng quản tối cao của Minh giới chúng ta. Ngài ấy chờ ngươi đã lâu.”

Hai người Hắc Bạch Vô Thường kẻ xướng người hoạ, lúc thì dụ dỗ lúc lại cưỡng ép, thái độ như mèo vờn chuột.

Hắn ta lại ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, chỉ cảm thấy người nọ trẻ vô cùng, lại sâu không lường được. Chưa thốt ra chữ nào, lại khống chế toàn cục, phong độ này không phải ai cũng có thể học.

Vì thế hắn ta càng thêm tin tưởng, người trước mắt này, chính là bản tôn Bắc Âm Phong Đô đại đế.

Xong đời rồi! Hắn ta chẳng qua chỉ muốn tùy tiện đi ra lừa người, ai ngờ xui xẻo vậy còn lên bảng tin nóng, còn dẫn tới nguyên chủ tự mình tới cửa chứ!

Lúc này, nam nhân kia dường như chờ đã mệt mỏi, ánh mắt xẹt qua vẻ không kiên nhẫn, tôn thêm khí chất cả người càng lạnh lùng uy nghiêm, làm người ta không dám ngẩng đầu.

Hắn ta vội vàng mở miệng: “Chuyện này nói ra có lẽ hơi mơ hồ, còn hy vọng đại nhân và hai vị sai gia chớ có hoài nghi lời của ta là nói dối.”

Lê Liễu Phong nhàn nhạt nói: “Cứ nói đừng ngại, thật giả ta sẽ tự phán đoán.”

Giọng vị đại đế này có vẻ rất hòa khí, hắn ta thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Là như vậy, ta vốn là một con yêu quái ở một ngọn núi nào đó ngoài thành Lâm Châu, bắt đầu từ khi thành hình đã có một mộng tưởng không đàng hoàng đó chính là trở thành tiểu thần một phương, hưởng thụ hương khói, được người cung phụng. Kể từ đó, pháp lực sẽ tăng mạnh, có thể ở qua lại tự nhiên, tiêu dao sung sướng trong đất trời. Ngày sau nếu tu luyện thích đáng, cũng không cần cả ngày lo lắng hãi hùng.”

Hắn ta nói thành thần, thật ra không phải chỉ thần tiên trên Thiên đình, mà là có phần “Hoàng đại tiên (chồn)” và “Hồ đại tiên” mà dân gian cúng bái. Tuy rằng không có biên chế Thiên đình, nhưng sinh ra bởi lòng tin của dân chúng, cũng có thể chuyển hương khói cúng bái thành pháp lực cho mình. Nếu như phát triển tốt thì cuộc sống không kém gì thần tiên trên Thiên đình, còn tránh được chuyện phải nhọc lòng đại sự thiên hạ. Chỉ cần thoáng trợ giúp đôi chút trên chuyện dân chúng cầu xin, chậm rãi tích lũy lực tín ngưỡng là được rồi, có thể nói chỉ lời không lỗ.

Hắc Bạch Vô Thường nghe được mùi ngon, Bạch Vô Thường bận tâm đại nhân ở đây, không biểu hiện ra ngoài, Hắc Vô Thường lại hứng thú bừng bừng thúc giục: “Sau đó thì sao?”

“Đại nhân, hai vị sai gia, các ngươi cũng thấy đấy, tướng mạo ta hung ác xấu xí như này. Khi hiện thân không dọa đến người khác là tốt rồi, còn nói làm thần tiên gì chứ? Tự ngẫm lại cũng từ bỏ thôi. Nhưng mà có một ngày, ta đang trong lúc ngủ mơ, bỗng nhiên nghe được có người nói với ta “Muốn thực hiện tâm nguyện của ngươi cũng không phải không thể, ngươi chỉ cần làm theo ta nói là được.”.”

Người lai lịch không rõ kia nói với hắn ta, tuy rằng diện mạo của hắn ta không đẹp không anh tuấn, không có cảm giác thần bí, nhưng lại giống đại đế Minh giới đến bất ngờ. Kể từ đó, có thể theo thân phận vị đại đế kia, đòi hương khói ở dân gian.

Hắn ta hơi động tâm, nhưng vẫn do dự nói: “Nếu vị đại đế kia phát hiện thì sao?”

Người nọ cười nói: “Bắc Âm đại đế trời sinh là thần, hương khói với hắn không có tác dụng gì. Hắn không thèm quan tâm đâu, hơn nữa ngày tỷ việc bận càng thêm sẽ không hỏi đến việc nhỏ này. Chờ ngươi thu được đủ nhiều hương khói, có được đủ pháp lực, lại đổi danh hào rời núi thì có thể vĩnh viễn hưởng thờ cúng.”

...

“Chờ một chút, diện mạo này của ngươi thế mà không phải sau khi chỉnh sửa, mà là tự nhiên á?” Hắc Vô Thường rất khiếp sợ.

“Hàng giả” lo lắng gật đầu.

Bạch Vô Thường duỗi tay ngăn Hắc Vô Thường ở phía sau, cản hắn sắp mở miệng nói hươu nói vượn: “Ngươi tiếp tục.”

“Hơn nữa hắn ta nói Lâm Châu dân phong thuần phác, dân chúng cực kỳ dễ lừa. Ta chỉ cần tự tin đi ra là được.” Hắn ta tiếp tục nói: “Theo lý mà nói, chỗ cách ta gần nhất không phải Lâm Châu, mà là Phong Châu, nhưng người kia lại nói, cần phải đến Lâm Châu. Tuy rằng ta không rõ, nhưng hắn ta không giải thích, ta cũng chỉ đành làm theo. Từ khi ta bại lộ thân phận ở trên đường cái, có người tin là thật, sau lại càng lừa... lừa đến nhà hào phóng như Tiền phủ. Lòng ta rất vui sướng.”

“Nhưng mà ta trăm triệu lần không ngờ, có một ngày ta một giấc ngủ dậy, phát hiện ta vậy mà lại lên bảng tin nóng! Ta nghĩ tại sao lại vậy, lập tức ẩn đi. Người báo mộng cho ta cũng không đến nữa. Mấy ngày nay ta vẫn luôn hốt hoảng trong lòng, e sợ khiến cho Minh giới chú ý...”

Sau khi Hắc Vô Thường nghe xong, lắc đầu thầm nghĩ: Vốn tưởng là người nào làm đến âm mưu ngập trời, hóa ra chẳng qua là một đứa ngốc không biết gì bị người ta lừa… lừa...

Khoan đã, thế là ai lừa hắn ta?

Lại vì sao?

Nghĩ vậy, hắn sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Lê Liễu Phong.

Lê Liễu Phong đứng ở nơi đó, vẫn vô cùng bình tĩnh, làm người ta cảm thấy dường như hắn đã sớm đoán trước, buổi thẩm vấn này chẳng qua là xác định lại mà thôi.

Bạch Vô Thường hỏi: “Vậy sao hôm nay ngươi lại quay về?”

Hàng giả kia thẹn thùng: “Bởi vì Tiền phủ còn có rất nhiều hương nến viết tên của ta, nếu đốt sẽ là cho ta, cũng coi như một phần thờ cúng. Ta bị ma quỷ ám ảnh, muốn chạy về tự đốt. Ban ngày đã tới một lần, khi đó có người ở đó nên đành nhân lúc đêm tối quay lại, không nghĩ tới đụng phải hai vị sai gia, cùng... cùng vị đại nhân này.”

·

Thẩm vấn xong đồ hàng giả kia, ba người quay về.

Đi cùng với đại nhân, mặc kệ hắn không ra vẻ thế nào, Bạch Vô Thường cũng phải cung kính hơn vài phần, bởi vậy không nhiều lời. Hắc Vô Thường lại không nghĩ nhiều như vậy, vào lúc này mở miệng dò hỏi: “Đại nhân định làm gì? Ta thấy rất kỳ lạ, mấy thứ kia của Quỷ vực làm thế nào mà thông đồng được với một con yêu quái bình thường, chẳng lẽ là phong ấn của chúng ta có vấn đề?”

Tuy rằng ngày thường Minh giới quy củ nghiêm chỉnh, nhưng mọi người đều biết, vị đại đế này không phải dựa vào uy thế, ít khi nói cười, nhưng rất dễ ở chung, trí tuệ rộng lớn. Chỉ cần ngươi một lòng vì địa phủ, không làm chuyện xấu, như vậy có một ít cá tính cũng không sao.

Cho nên dù quyền lớn của Minh giới bị một người nắm hết, nhưng tổng thể bầu không khí vẫn rất thoải mái, lúc này mới mọc ra nhiều người độc đáo lại kỳ lạ thú vị như vậy.

Đổi lại ở Thiên giới, kiểu người thích tìm hiểu tâm tình của cấp trên lại không biết lựa lời như Hắc Vô Thường, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị trục xuất khỏi hàng tiên ban. Hoài nghi phong ấn có vấn đề, không phải tương đương với hoài nghi bản thân Phong Đô đại đế ở giữa động tay động chân à?

Lê Liễu Phong không chú ý, chỉ cười cười nói: “Biện pháp thì vẫn luôn có, chẳng qua cuối cùng bây giờ chúng nó đã tìm đúng rồi.”

Hắc Vô Thường nghe mà không hiểu ra sao: “Hả? Biện pháp gì?”

Đại nhân nói “nó” là chỉ Tôn Thần Quỷ vực à?

Dù cho đầu óc không thông minh lắm, hắn cũng mơ hồ cảm giác ra được một tín hiệu: Dường như lần này Quỷ vực có thể liên hệ với bên ngoài, là... là đại nhân cố ý.

Trong nháy mắt, hắn thả đôi tay gác sau đầu xuống, khôi phục tư thế đi đường đứng đắn. Sau khi đắn đo mở miệng, ngay cả giọng nói cũng đứng đắn hơn: “Đại nhân... định ra tay với Quỷ vực à?”

Lê Liễu Phong nhướn mày, không tỏ ý kiến.

Cũng đã một trăm năm, nợ mới nợ cũ, cùng nhau tính thôi.
Bình Luận (0)
Comment