Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

Chương 47

Lê Liễu Phong vừa kết thúc hội nghị lần thứ ba trong hôm nay. Hắn hơi nhéo giữa mày, rồi lại ngồi về trước bàn.

Hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị, chỉ đợi lạch trời mở cửa là có thể một lưới bắt hết Quỷ vực.

Hắn tự nhận không làm chuyện không chắc chắn. Từ trăm năm trước xuống tay tìm hiểu nhược điểm Quỷ vực, đến cuối cùng biết được biện pháp tiêu diệt bọn chúng, từng bước đi tới nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nhưng hiện tại hắn vẫn có phần tâm thần không yên.

Nguyên nhân chỉ vì khoảng thời gian trước hắn đi xem xét phong ấn Quỷ vực có chắc chắn hay không thì gặp một vị cố nhân.

Một vị cố nhân luôn có thể tác động vào tấm lòng hắn, ngẫu nhiên làm tiếng lòng hắn rối loạn.

A Nhứ.

Gặp gỡ nàng là ngoài ý muốn, Lê Liễu Phong cũng không nghĩ tới, hóa ra hắn cũng là người sẽ vì “mỹ nhân” mà lầm “quốc sự”.

Vì chậm trễ một chút thời gian ở thế gian, sau khi hắn trở lại Minh giới thì một giây cũng không ngừng bắt đầu xuống tay sắp xếp tất cả. Cũng may tất cả đều ở bên trong kế hoạch, tuy rằng thời gian hơi vội nhưng các hạng mục công việc vẫn đúng chỗ.

À, chỉ hơi mệt thôi.

Lúc hắn cực kỳ mệt thì sẽ nghĩ đến A Nhứ.

Lê Liễu Phong cúi đầu nhìn án thư bằng gỗ đen của mình, phía trên đặt một ngọn đèn đỏ như máu, lửa đèn như hạt đậu, có lẽ có gió thổi tới, nhanh chóng nhảy lên rồi sau đó lại lẳng lặng bốc cháy.

Trên thảm mềm mại, vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, ngừng ở cách đó không xa.

Trì Nhứ mặc bộ đồ màu vàng nhạt mà Lê Liễu Phong mua cho nàng, khuôn mặt trắng nõn dưới ngọn đèn dầu chiếu rọi có vẻ vô cùng ấm áp.

“A Nhứ?” Lê Liễu Phong không thể tin nổi đứng dậy.

“Ta đã…” Trì Nhứ nhẹ nhàng nói: “Nhớ ra hết rồi.”

Ngay vào lúc nàng sắp hút hổ phù kia vào trong thân thể, ký ức mãnh liệt ập vào trước mặt.

Nàng nhớ ra mình vào trăm năm trước.

So với hiện tại thì hình như cũng không có gì khác cả.

Cũng không có thứ gọi là Võ Thần trời định gì cả, hằng ngày hẹn người ta đánh một trận, ngẫu nhiên cãi nhau với Nguyệt lão quản này quản kia. Bởi vì Nguyệt lão không biết đánh nhau nên Trì Nhứ chưa bao giờ ra tay với ông ta, sợ đánh hỏng rồi không dễ sửa.

Nàng nhớ lại ngày đó Tiên - Minh đại chiến.

Cũng nhớ lại lúc mới gặp Lê Liễu Phong.

Cũng là ở dưới một cây liễu như vậy.

Cây liễu sinh trưởng ở biên giới Âm Xuyên, khiến chiến hỏa đốt mất nửa bên liễu, ngọn lửa rào rạt lọt vào Âm Xuyên, cũng không tắt, tựa như từng ngọn đèn sáng trên sông.

Xa xa có người lướt nước đến.

Người nọ đi đến trước mặt nàng, dường như ngẩn ra, sau đó mặt mày mềm mại, mỉm cười thăm hỏi: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tại hạ Lê Liễu Phong.”

...

Mũi hơi chua xót.

“Vì sao chàng... không chịu nói cho ta chứ?” Lê Liễu Phong đã sắp chạy tới trước mặt nàng, cuối cùng Trì Nhứ không kiềm được lên tiếng: “Ta không biết gì hết.”

“Vì sao nàng phải biết?” Lê Liễu Phong nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Đổi lại là ta, chàng quên ta, ta chắc chắn sẽ rất đau lòng đó.” Trì Nhứ ngẩng đầu: “Khó trách lúc ta mới gặp chàng đã cảm thấy chàng cực kỳ quen.”

Tuy rằng không đúng lúc, nhưng trong lòng Lê Liễu Phong thoáng trấn an. Hoặc nhiều hoặc ít nàng vẫn là giữ lại một ít ấn tượng với hắn.

“Nàng nhớ ra bao nhiêu?”

Tuy rằng nàng nhớ lại mình là chuyện tốt, nhưng... cũng có ý nghĩa nàng không thể không có liên quan đến Quỷ vực.

Trong lòng Lê Liễu Phong không khỏi trầm xuống.

Trì Nhứ kể lại chuyện gặp Hồng Lí. Ngực Lê Liễu Phong hơi căng ra, hổ phù kia lại có ý chí của mình, nhưng may mà, nó còn chưa trở lại trên người Trì Nhứ. Trì Nhứ cũng không cần đeo vận mệnh Võ Thần trên lưng, chờ Quỷ vực bị tiêu diệt, tất cả cũng sẽ kết thúc.

Còn kịp.

Lúc này, cửa gỗ khép hờ bỗng nhiên bị đẩy ra, âm phong chỉ có ở Minh giới theo cửa lùa vào, thổi tắt ánh nến trên bàn.

Tần Quảng vương: “...”

Ông ta đang muốn bẩm báo tình hình với Lê Liễu Phong, bất ngờ thấy trong phòng đen nhánh hình như có hai bóng người đang đứng. Hơn nữa, còn là một nam một nữ.

Đại chiến buông xuống, sống chết trước mắt, Phong Đô đại đế thế mà có tâm tư yêu đương vụng trộm ở chỗ này sau lưng Trì Nhứ cô nương!

Tần Quảng vương dùng một loại vẻ mặt “phi lễ chớ nhìn”, giơ tay che khuất hai mắt của mình: “Đại đế...”

Lê Liễu Phong rất không vừa lòng vì ông ta quấy rầy vào giờ phút này, hơi giơ tay, ánh nến trên bàn sáng lên, tiếp đó, ngọn đèn dầu phân bố các nơi ở thư phòng cũng lần lượt sáng lên, chiếu trong phòng sáng như ban ngày.

“Hai người hẳn không phải lần đầu tiên gặp mặt nhỉ.” Lê Liễu Phong nhàn nhạt nói.

Tần Quảng vương không dám nói lời nào.

Cuối cùng ông ta cũng đã hiểu vì sao mình từ Phàm giới trở về, lại đột nhiên nhận được nhiệm vụ phải làm chảo dầu. Hoá ra là Phong Đô đại đế không hiện sơn không lộ thủy đã biết chuyện này, quan báo tư thù mà úp cho ông ta một cái chảo.

Tiểu cô nương đang đứng trước mắt đây còn không phải là A Nhứ cô nương mà Phong Đô đại đế hận không thể nâng niu trong tay ở Phàm giới kia à!

Tần Quảng vương rất xấu hổ, ngoài xấu hổ ra còn rất căng thẳng.

Vừa rồi ông ta lỗ mãng hấp tấp đẩy cửa ra, cũng không biết có quấy rầy hai vị này nói chuyện yêu đương hay không. Nhỡ đâu lại bị Phong Đô đại đế ghi sổ, vậy ông ta không cần phải lăn lộn ở địa phủ nữa rồi.

Khoan đã, vừa rồi ông đến làm gì ấy nhỉ?

Nghĩ vậy, Tần Quảng vương cũng không rảnh lo có quấy rầy hay không nữa, lớn tiếng nói: “Đại đế, tình hình Quỷ vực dường như không quá ổn!”

Lê Liễu Phong gật đầu, vẫn không bất ngờ gì, chỉ xoay người nói với Trì Nhứ: “Nàng ở chỗ này chờ ta trở lại, không phải sợ.”

Trì Nhứ theo bản năng gật đầu, lúc lại muốn lắc đầu, bóng dáng Lê Liễu Phong đã biến mất ngoài cửa cùng vị Tần Quảng vương kia.

Nàng ảo não giậm chân một cái, giọng Hồng Lí lại lén lút nhảy ra: “Ngươi thật sự không hề suy xét một chút sao?”

***

Tình hình Quỷ vực há chỉ là không ổn, quả thực là muốn lật trời rồi.

“Buổi trưa qua đi, "cửa chắn gió" Quỷ vực đã mở ra, từ bên trong bay ra rất nhiều chướng khí hôi thối không ngửi được. May mà quỷ hồn ở biên giới đã sớm rút lui, cũng không có ai bị thương.”

“Chúng ta nghĩ tình hình này có lẽ là dự báo lạch trời sắp mở ra nên gia tăng theo dõi. Ngoài ra cũng lấy ma phấn dạ minh châu rải ở không trung, trung hoà độc chướng khí.”

Hắc Vô Thường ở bên cạnh nghe Diêm La vương báo cáo với Phong Đô đại đế, cảm thấy thịt đau vô cùng.

Hắn tận mắt nhìn thấy từng viên dạ minh châu đều là phẩm chất tốt nhất, kết quả bị mài thành bột phấn, ném vào không trung.

Đến muốn thu về cũng không biết xuống tay từ chỗ nào!

Đám Quỷ vực ngốc X này không chỉ khó đối phó, hơn nữa đối phó còn rất phí tiền!

Hắn càng nghĩ răng hàm sau càng ngứa, cuối cùng dùng chân giẫm lên một con quỷ mới từ Quỷ vực bò ra cho hả giận.

Con quỷ kêu r.ên một tiếng, trực tiếp hóa thành bột mịn dưới một giẫm này.

Trước khi chết, đầu của nó đột nhiên nhấc lên vừa hay nhìn về phía cửa chắn gió.

Cánh cửa Quỷ vực đi thông ngoại giới tên “cửa chắn gió”. Bởi vì chỉ cần cánh cửa kia mở ra, sẽ có vô số dòng khí cuốn theo kịch độc chướng khí mà đến.

Giờ phút này, độ ấm trong Quỷ vực không hạ thấp bởi vì cửa chắn gió dần dần mở ra mà ngược lại càng lúc càng nóng.

Tôn Thần vốn ngồi ở trên một tảng đá đỏ lớn nhắm mắt dưỡng thần, nhận thấy được động tĩnh phía sau, nó mở mắt.

Một đội binh lính thưa thớt được xưng tinh nhuệ Quỷ vực đi tới. Đây là một đám sinh vật bẩm sinh không có tính tổ chức kỷ luật, đương nhiên cũng không thể trông cậy vào bọn chúng xếp hàng chỉnh tề ra sao.

Tôn Thần chỉ nhìn liếc bọn chúng một cái rồi xoay người: “Cửa chắn gió quả thực đã mở. Lê Liễu Phong không lừa ta.”

Bọn lính thì thầm nói một loạt, Tôn Thần nói: “Lại chờ một chút.”

Trong binh lính, có quỷ không kiềm nén phát ra rít gào, ý tứ rất rõ ràng, bọn chúng muốn lập tức đánh lên Minh giới.

Tôn Thần nâng tay lên, đè xuống, xem như vuốt phẳng cảm xúc của bọn chúng: “Như vậy không tốt, tuy chúng ta sinh ra không nói đạo nghĩa, nhưng tốt xấu gì Phong Đô đại đế trợ giúp chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thể lập tức thất tín bội nghĩa.”

Binh lính xao động nhỏ dần, có lẽ bị ánh sáng quang minh lỗi lạc của Tôn Thần cảm hóa.

“Huống chi, lúc này lạch trời chưa mở, tuy chúng ta có thể thông qua cửa chắn gió tiến vào Minh giới, lại không thể tiến vào Thiên giới. Bây giờ ra tay không có lời.”

Cảm động hơn lại phát hiện Tôn Thần có trí tuệ vô cùng cao siêu, bọn lính không còn dị nghị gì nữa.

Vì thế kế hoạch tác chiến của Quỷ vực đã định rồi. Đầu tiên theo lạch trời lên Thiên giới, tiếp đó lại xuống dưới đánh Minh giới.

Tôn thần thở dài một hơi, như đã nhìn thấy mình đứng sừng sững ở đỉnh núi cao ngất, quan sát tất cả cảnh thế gian.

Đúng lúc này, Tôn Thần thu được một câu của Lê Liễu Phong: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

Tôn Thần đè cái đuôi sắp vểnh lên trời của mình, hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, mặt ngoài vẫn là dáng vẻ nịnh nọt với Lê Liễu Phong: “Đại đế, chúng ta đã chuẩn bị tốt rồi chờ lạch trời mở ra một cái là chúng ta sẽ đánh vào!”

Giọng điệu Lê Liễu Phong vẫn lạnh nhạt: “Vậy là tốt rồi. Những ngày này đừng có thả lỏng, có đánh được Thiên giới hay không ở cả vào trận này.”

Tôn thần đáp: “Được rồi! Ngài cứ yên tâm.”

Lê Liễu Phong không lên tiếng nữa, có lẽ đã làm chuyện khác rồi.

Cuối cùng Tôn Thần yên lòng, vui vẻ chống nạnh cười lớn ba tiếng.

Thử nghĩ, khi Phong Đô đại đế thấy Thiên giới bị xử lý đang hết sức đắc ý dào dạt, nó lại dẫn Quỷ vực đánh cho bọn họ trở tay không kịp, tẩy sạch từng sỉ nhục trăm năm trước, sẽ là một chuyện sung sướng cỡ nào!

Lần thứ hai Tôn Thần nhìn sang binh tướng của mình, tuy rằng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng Quỷ vực chưa bao giờ để ý mấy thứ bề ngoài này. Bọn chúng quan tâm nhất luôn là sức chiến đấu và độ hung ác.

Đàn quỷ bị giam gần trăm năm ở nơi bóng tối không có ánh mặt trời, có không ít đã đến bờ vực tâm lí biế.n thái. Tôn Thần không hề nghi ngờ nếu giờ phút này ném một người xuống Quỷ vực, kết cục của người nọ chắc chắn là bị xé thành mảnh nhỏ trong một khoảnh khắc.

Nhìn lại cấu tạo thân thể đám quỷ này, ngoại hình cao bằng ba bốn người cộng lại, cường tráng hơn những chú lùn Thiên giới và Minh giới nhiều. Hơn nữa cả người chúng nó đều phủ đầy lớp vảy giáp cứng rắn, nếu có người không cẩn thận bị những vảy giáp đó cắt qua làn da thì sẽ lập tức trúng độc. Ngoài ra, trong miệng chúng nó còn có thể phun ra chướng khí có độc tính vô cùng mạnh. Một khi trúng chiêu, thế nào cũng phải các loại kỳ trân chí bảo trên thế gian mới có thể cứu về.

Quan trọng nhất là quỷ ở Quỷ vực có tình cảm lạnh nhạt và chết lặng hơn chúng tiên Thiên giới, lại ôm một loại ý chí chiến đấu không chết không ngừng. Nếu đồng liêu ngã xuống, bọn chúng chỉ biết đạp lên thi thể đối phương lao về phía trước, mà sẽ không quay đầu lại nhìn một cái.

Đúng là bởi vì đủ loại điều kiện này, cho nên trước đó Thiên giới tấn công Quỷ vực mới có thể do dự như vậy.

Đã nghĩ được vậy lại không chịu trả giá, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?

Nói từ điểm này, Tôn Thần tự nhận mình với Phong Đô đại đế là người qua đường, chẳng qua, hiện giờ là nó tốt hơn mà thôi.

...

***

“Nói như vậy, cửa chắn gió là ngài làm người ta mở ra?”

Diêm La vương nhớ lại giây phút mình nhìn thấy cửa chắn gió mở ra, vội đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, hiện tại cảm thấy mình thật là sốt ruột suông.

Ông ta đã được biết năng lực và thủ đoạn của vị Phong Đô đại đế này.

Nếu vị đại nhân này bố trí, vậy tất cả đều không cần lo lắng.

“Không sai.” Lê Liễu Phong nói: “Lạch trời mở ra vào đêm nay, hiện giờ chúng ta đã chuẩn bị xong mọi thứ. Hắc Vô Thường.”

“Vâng?” Hắc Vô Thường bất ngờ bị gọi tên, lập tức đứng nghiêm.

“Chớ thương tổn người Quỷ vực, hiện tại chúng ta là minh hữu.”

“À, à, vâng.” Hắc Vô Thường hậm hực thu chân về. Vừa rồi cửa chắn gió không ngừng có quỷ bò ra bên ngoài, hắn dứt khoát nổi hứng chơi “đánh chuột đất”, con nào thò đầu ra thì cho nó một chân: “Nhưng mà ta không biết nên làm gì.”

Phong Đô đại đế sắp xếp việc cho mọi người rõ ràng, cố tình không sắp xếp cho hắn và Bạch Vô Thường. Đương nhiên, hai người bọn họ vốn là nhân viên làm việc thuộc về thế gian, không nên đến Địa phủ.

“Các ngươi đi thành Phong Đô, bảo vệ tốt cho A Nhứ.”

Tuy rằng hắn đã bố trí người ở bên cạnh A Nhứ, nhưng tóm lại vẫn không yên tâm. Nhóm người giấy nhỏ quỷ lực siêu phàm, nhưng có đôi khi đầu óc không đủ dùng.

“Hả? Vâng, vâng, được, ta kéo lão Bạch cùng đi!” Hơi suy tư, Hắc Vô Thường hiểu ngay, không trách được giờ phút này nhìn Phong Đô đại đế, trên người thiếu đi nhiều hơi thở lạnh lẽo, hóa ra A Nhứ cô nương ở chỗ này.

Sau khi hắn lĩnh mệnh lập tức tìm được Bạch Vô Thường. Hai người ngựa không ngừng vó chạy chẳng đến thành Phong Đô như hai cơn gió thổi ra từ cửa chắn gió.

***

Mà Trì Nhứ cũng ngoan ngoãn chờ ở trong thư phòng như lời Lê Liễu Phong nói.

Hồng Lí còn đang hướng dẫn từng bước: “Ngươi xem, đưa thần cách của ngươi cho ta. Ta có thể thay ngươi đeo này vận mệnh xui xẻo này trên lưng. Thật tốt mà! Ngươi còn có gì không hài lòng?”

Trì Nhứ hiển nhiên không tin lời nàng, bình tĩnh nói: “Như vậy, ngươi có thể giúp Minh giới tấn công Quỷ giới à?”

Vấn đề này, ở thiên điện Nguyệt Lão trên Thiên đình, Hồng Lí vì làm Trì Nhứ nhanh chóng đồng ý giao thần cách ra nên đã từng hứa hẹn làm được. Nhưng sau khi hai người cẩn thận nói chuyện với nhau một phen, Trì Nhứ rất nhanh phát hiện sơ hở của nàng.

Hóa ra, sau khi có được thần cách, cả người Hồng Lí sẽ bày ra trạng thái phi thường suy yếu, không thể đánh Quỷ vực.

Như vậy, cái gọi là sẽ trợ giúp Minh giới tấn công Quỷ vực, cũng chỉ là nói suông.

“Ngươi nghĩ đi hiện tại ta không giúp hắn, nhưng về sau ta có thể giúp hắn mà. Ánh mắt của ngươi nhìn ra xa tí có được không...” Hồng Lí vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Vậy thì về sau ta cho ngươi là được.” Trì Nhứ nói.

Hiện tại thật ra nàng không thể tin tưởng Hồng Lí, vẫn có cảm giác đối phương rất có vẻ “xuất khẩu thành thơ”, qua dăm ba câu có thể lừa cho người ta choáng váng.

Trước mắt tới xem, tuy rằng không có tổn thất với nàng, nhưng đó cũng chỉ là lời phiến diện của Hồng Lí.

Vào lúc Lê Liễu Phong cần đối mặt với Quỷ vực, nàng không hy vọng phía mình xảy ra biến cố gì, làm hắn phân tâm.

Hồng Lí: “...”

Logic này thật sự không sai chỗ nào.

Có lẽ về sau Trì Nhứ sẽ thật sự bằng lòng đưa thần cách cho nàng, nhưng nàng chờ không nổi!

Một trăm năm trước, nàng làm hổ phù, cả ngày đi theo Trì Nhứ, dần dần có linh tính.

Mỗi một đồ vật sinh ra linh tính lại không có thần cách, theo lý sẽ phải bị tiêu hủy ở Thiên giới. Hổ phù không muốn mình có kết cục như vậy nên vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài. Nàng vẫn luôn chờ đợi cơ hội, mãi đến khi Trì Nhứ bị thương, hổ phù rời khỏi cơ thể, nàng mới có thể thoát thân.

Chuyện thứ nhất mà nàng làm là tìm một chỗ nấp.

Tục ngữ nói nơi càng nguy hiểm càng an toàn, hổ phù lựa chọn tránh ở bên trong Dao Trì Thiên giới, một lần trốn chính là một trăm năm.

Trong lúc này, nàng chơi với cá trong ao, còn tự đặt cho mình một cái tên là Hồng Lí.

Mỗi một đêm khó ngủ, Hồng Lí đều đang tự hỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ tuần hoàn theo ý chí thiên địa, chờ đợi mình bị đưa cho chủ nhân đời kế tiếp.

Vậy nàng rời khỏi Trì Nhứ có ý nghĩa gì chứ?

Cho nên hổ phù rất nhanh hạ quyết tâm, nàng cần có được một thần cách mới. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ hỏi Trì Nhứ là thích hợp nhất.

Trong đại chiến Tiên - Minh, nàng bị hỏa chướng Quỷ vực đốt mất non nửa, chỉ đành ở đáy Dao Trì tu dưỡng trước. Chờ đến khi nàng khôi phục rồi, lại biết được Trì Nhứ đã hạ phàm.

Chỉ tốn một đoạn thời gian như vậy, hổ phù ý chí tinh thần sa sút phát hiện có người ném lá cây vào trong ao. Nàng tò mò ngẩng đầu thì thấy được Trì Nhứ.

“Ngươi... Nếu sau này ngươi mới cho ta thì có khi ta đã có chủ nhân đời tiếp theo!” Rốt cuộc Hồng Lí không nhịn được lớn tiếng hô.

Hồng Lí khóc sướt mướt nói ra suy nghĩ một trăm năm này như được mở một cánh cửa phát tiết.

“Ta chỉ không muốn nước chảy bèo trôi mà thôi. Ta cũng muốn tay cầm vũ khí đi đánh người. Nhưng mà mỗi lần ngoài việc hiệu lệnh thiên binh thiên tướng ra, ta không có tác dụng khác, chết nghẹn cỡ nào chứ...”

“Các đời Võ Thần phải có kết cục tử vong. Ta cõng cái nồi này cho các ngươi. Các ngươi còn không vui...”

“Ngươi... Vì sao ngươi không nói sớm?” Trì Nhứ kinh ngạc, hại nàng còn đoán mò âm mưu nửa ngày.

“Ta, ta đương nhiên sợ ngươi bên ngoài nói sẽ cho ta thần cách, thật ra nội tâm thầm không muốn, biết ta sắp bị ném cho chủ nhân tiếp theo, ước gì...” Hồng Lí nói với vẻ đưa đám: “Hơn nữa Võ Thần trời định các ngươi, sinh ra đã thích đánh giặc!”

Nàng khóc nức nở còn chưa hết, cửa thư phòng đã bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra. Ánh nến cả phòng lần thứ hai tắt, ánh trăng lành lạnh chiếu từ ngoài cửa vào, chiếu ra hai bóng dáng thon dài ở cửa. Quần áo bọn họ không bay bay như ngày xưa, ngược lại có vẻ rách tung toé, vẻ mặt cũng mang theo căng thẳng: “A Nhứ cô nương! Mau đi với chúng ta. Minh giới sắp xong rồi!”
Bình Luận (0)
Comment