Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 1

Đầu năm rơi một trận tuyết lớn, ước chừng đem đường kính trái đất kéo dài thêm cả thước. Khi đó người khóc trời than đất rất nhiều, nhưng không có ai đối với trận tuyết lớn kia cười nói: “Bất hạnh a!”

Trận động đất kinh hoàng ở Tứ Xuyên không chỉ làm chấn động mảnh đất không quá hưng thịnh kia, mà là trái tim của toàn bộ người Trung Quốc. Nhớ mang máng những ngày ấy trên TV không phát chương trình giải trí hay phim truyện gì, tiền tiêu vặt bất tri bất giác mà đem toàn bộ gửi đến hội chữ thập đỏ.

Olympic Bắc Kinh được tổ chức kéo theo sự chú ý của toàn thế giới, đó là sự kiện thể thao hấp dẫn, là lần đầu tiên trong lịch sử Bắc Kinh được đăng cai tổ chức Olympic. Bắc Kinh Trung Quốc trở thành cái tên nổi tiếng trên thế giới.

Sau đó, khủng hoảng tài chính kéo đến, các công ty xí nghiệp lớn bị bắt đóng cửa. Số lượng người thất nghiệp trên cả thế giới cứ thế thẳng tắp tăng lên, người không thất nghiệp thì lo lắng bất an, chỉ sợ một ngày mình cũng mất việc. Trên phố lớn ngõ nhỏ, người đi dạo thì nhiều, người đi mua đồ thì cực ít.

Cơ hồ tất cả việc lớn đều tập trung tại một năm này mà xảy ra.

Đầu tháng chín năm ấy, trong một ngôi trường cấp ba vang lên một ca khúc của Châu Kiệt Luân: trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang đợi nàng. Kia khói bếp nhà ai, vấn vương ngàn dặm bên sông. Dưới đáy bình viết Hán lệ, phỏng theo nét thanh thoát của thư pháp tiền triều. Coi như ta đặt phục bút để đợi được gặp nàng. Ánh trăng vàng ai vớt mất, để quầng sáng mở ra kết cục này…. (Song: Sứ thanh hoa – lời dịch từ Jayvietnam.net)

Cửa lớp 10 – 13 dán một bảng sắp xếp chỗ ngồi, đây là do giáo viên chủ nhiệm chưa gặp mặt tuỳ ý xếp chỗ rồi dán lên. Kiều Tử Tích chen qua đám người tìm chỗ của mình, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua từng cái tên, rốt cuộc tìm được chỗ của mình, ánh mắt cũng đồng thời rơi vào cái tên bên cạnh, Hạ Minh Hiên, đó là người sẽ ngồi cùng với y.

Tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, Kiều Tử Tích lấy ra một hộp sữa, đó là lúc sáng bà nội đã nhét vào trong cặp sách của y. Mở nắp uống một hớp rồi để ở cạnh bàn, radio của trường vẫn đang phát bài hát của Châu Kiệt Luân, bất quá đã đổi sang một ca khúc khác: “Không nhìn thấy nụ cười của em, anh làm sao ngủ nổi. Bóng dáng của em gần như vậy, anh lại chẳng thể ôm tới….” (Song: Cầu Vồng)

Khuỷu tay không cẩn thận động vào hộp sữa, ‘ba’ một tiếng vang lên, dòng sữa trắng chảy hết ra ngoài. Kiều Tử Tích luống cuống tay chân đem hộp sữa dựng lên, non nửa hộp đều đã chảy hết sang bàn bên cạnh.

Nữ sinh ngồi ở phía sau đưa qua một gói giấy ăn, che miệng cười trộm. “Sao lại không cẩn thận như vậy”.

Cái người tên Hạ Minh Hiên kia vẫn chậm chạp chưa thấy xuất hiện, vết sữa trên mặt bàn đã sớm được lau sạch không còn lưu lại một chút dấu vết, thậm chí so với trước kia trông còn sạch hơn.

Nam sinh mặt chiếc áo trắng vừa mới tiến vào đã khiến cho tất cả nữ sinh trong lớp phải chú ý, không phải vì hắn là người cuối cùng có mặt, mà là vì gương mặt còn đẹp hơn cả người nổi tiếng kia, cao phú suất trong truyền thuyết bất quá chính là như vậy.

Mà nam sinh áo sơ mi trắng kia lập tức đi đến vị trí bên cạnh Kiều Tử Tích ngồi xuống, trong miệng còn thở hổn hển, dám chắc là vừa mới hộc tốc chạy đến. Không cần nói cũng biết, người này chính là Hạ Minh Hiên.

Thoáng thấy hộp sữa trên bàn Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên cầm lấy trút luôn vào miệng, đợi đến khi uống xong đến một giọt cũng không còn, hắn mới thở ra một hơi. “Khát muốn chết, lần sau trả cho cậu hộp khác”.

Kiều Tử Tích giật mình trong chốc lát, hộp sữa kia vốn dĩ định vứt đi, không nghĩ tới hắn lại uống luôn, thật lâu sau y mới mở miệng. “Không cần”.

Lần đầu tiên gặp nhau chính là như vậy, Kiều Tử Tích còn chưa nói với Hạ Minh Hiên chuyện cái bàn bị bẩn, bởi vì chiều hôm đó liền thay đổi chỗ ngồi, không thay đổi chính là Kiều Tử Tích và Hạ Minh Hiên vẫn ngồi cùng nhau.

Hộp sữa kia Hạ Minh Hiên vẫn còn nhớ rõ. Ngày hôm sau, Hạ Minh Hiên mang tới hai hộp, Kiều Tử Tích từ chối không nhận, Hạ Minh Hiên kiên quyết đưa cho y. Vì thế mượn một hộp sữa làm trung gian, Hạ Minh Hiên còn thao thao bất tuyệt với Kiều Tử Tích rất nhiều chuyện, nên nói hay không nên nói hắn đều nói cả. Không đến hai ngày, Kiều Tử Tích và Hạ Minh Hiên đã trở nên quen thuộc.

Ba năm trung học chính là ba năm quan trọng nhất đời người, đây là câu nói mà ở lễ khai giảng hiệu trưởng đã không ngừng lặp đi lặp lại, lúc họp lớp giáo viên chủ nhiệm cũng nhắc lại, chắc hẳn ba năm trung học về sau còn phải nghe câu này không dưới ngàn lần.

Bầu chọn cán sự lớp phụ trách học tập là dựa theo kết quả thi đầu vào. Nghe nói mấy lão sư đều muốn cướp Kiều Tử Tích về làm cán sự cho môn mình, ai bảo thành tích của y quá tốt.

Hạ Minh Hiên cười nhạo nói. “Cậu cũng nên cẩn thận, nếu tương lai bọn họ có con gái, nhất định sẽ cướp cậu về làm con rể đó”.

Kiều Tử Tích lấy khuỷu tay đụng ngực hắn. “Đi chết đi!”

Cuối cùng, Kiều Tử Tích được chọn làm cán sự lớp phụ trách môn toán, là môn mà Hạ Minh Hiên buông thả nhất. Mỗi lần có ai không làm bài tập đều sẽ bị Kiều Tử Tích nhớ kỹ ghi tên lại, Hạ Minh Hiên ở ngay bên cạnh nói. “Người anh em, lát nữa đừng có ghi tên tôi vào nhe”.

Kiều Tử Tích lườm hắn một cái. “Ai là anh em với nhà cậu?”

Sắc mặt Hạ Minh Hiên lúc này so với khổ qua trông còn khổ hơn. Hiện giờ mới quen nhau mấy ngày, ngay cả bạn bè còn chưa đến, nói gì là anh em.

Tên thì vẫn ghi lại, lão sư dạy toán học đeo cặp kính cận độ nặng ngồi ở văn phòng, hai mắt trừng trừng nhìn Hạ Minh Hiên, hai phiến môi hé ra hợp lại, thao thao bất tuyệt: “Em sao lại như thế này, mới lên cấp ba được bao lâu, đi học còn chưa được một tháng mà đã không làm bài tập! Em xem em thế này thì lấy đâu ra tiền đồ, qua ba năm mà không thi nổi đại học thì em cho là em vẫn có thể sống tốt sao? Cha mẹ nuôi em ăn học em tưởng là dễ dàng à, tân tân khổ khổ tạo điều kiện cho em học hành em còn không biết nghĩ, sau này em lấy cái gì để báo đáp họ….”

Ước chừng nói khoảng nửa giờ, lúc Hạ Minh Hiên được thả ra đã quá giờ tan học, trong lớp một mảnh vắng lặng.

Kiều Tử Tích dựa vào cột tường ở một góc, nhìn Hạ Minh Hiên đang đâm đầu đi tới. “Không cho cậu chút giáo huấn cậu sẽ không biết hối cải”.

Hạ Minh Hiên đi qua đập tay y. “Không phải cậu nói chúng ta không phải anh em hả?”

“Tôi cũng đâu nói chúng ta là anh em”.

Kiều Tử Tích quay đầu chạy lấy người, người nào đó vừa lúc chặn được. “Vậy cậu ở đây chờ tôi làm gì?”

Kiều Tử Tích không đáp.

“Bình thường cậu trao đổi với bà cọp mẹ kia thế nào vậy? Lúc nãy thiếu chút nữa đã bị ánh mắt của bà ta giết chết rồi”.

“Ngày nào cậu cũng làm bài tập thì bà ấy sẽ tươi cười với cậu thôi”.

Hạ Minh Hiên khinh thường cười một cái. “Ngày mai tôi thử làm bài tập một lần, xem bà ta có cười với tôi không nhớ”.

Kiều Tử Tích biết được gia thế của Hạ Minh Hiên vẫn là từ miệng người khác mà ra. Nhà Hạ Minh Hiên có mở một nhà hàng tây, cách trường học không xa, việc buôn bán tương đối tốt. Vì thế hình tượng cao phú suất của Hạ Minh Hiên cứ như vậy được xác định.

Nữ sinh lớp trên hết tiết học đều sẽ chạy đến cửa sổ lớp 10 – 13 vây xem, xem qua một lúc liền lén thảo luận. “Đúng là rất đẹp trai nha, y như idol Hàn Quốc ấy”. “Nam sinh ngồi bên cạnh hắn cũng không tồi, oa, sao người dễ nhìn đều rơi hết vào lớp này vậy”.

Kiều Tử Tích có một loại xúc động muốn đem Hạ Minh Hiên ném thẳng xuống dưới lầu, bút nắm chặt cứng trong tay, cuối cùng vẫn là cố nhịn xuống. Trong đầu hiện lên bốn chữ ‘lam nhan hoạ thuỷ, lam nhan hoạ thuỷ, lam nhan hoạ thuỷ….’

QQ với weibo đã trở thành phương tiện liên lạc chính của thời đại ngày nay, viết thư coi như đã lạc hậu. Thế nhưng vẫn sẽ có người viết. Một phong thư màu hồng nhạt từ sáng sớm đã được đặt trong ngăn bàn Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích liếc bên ngoài một cái xem là ai viết, nhưng không có ghi tên. Bình thường viết thư tình sẽ chẳng có ai ghi tên bên ngoài cả.

Hạ Minh Hiên vừa đến đã đem phong thư hồng nhạt kia ném luôn vào thùng rác, Kiều Tử Tích xem thường nhìn hắn. “Người ta tân tân khổ khổ viết ra, sao cậu không thử xem một chút?”

Người nọ lại cười rất không đàng hoàng. “Bên trong viết cái gì không cần xem tôi cũng đoán được, nếu cậu muốn đọc, tôi nhặt về cho cậu”.

Quay đầu đi chỗ khác, Kiều Tử Tích vẻ mặt khinh thường. “Cút đi, ai muốn xem chứ!”

~~~~ * ~~~~ * ~~~~ * ~~~~~

Mình edit bộ này vì cái tựa, vì nội dung, và vì trong truyện tác giả dùng mấy bài hát / câu nói mình rất thích ;___; Không chắc có được 1 chương/ngày không, vì mình đang bận…. Vậy thôi, chúc vui ~

Bình Luận (0)
Comment