Lúc Thương Liệt ra đời, hắn không khóc.
Bà đỡ lấy đứa bé từ trong bụng mẹ ra cứ ngỡ là thai chết, thiếu chút bị Thương lão gia nổi trận lôi đình dọa sợ mất mật.
Bấy giờ cậu bé Thương Lẫm sáu tuổi hiếu kỳ nhéo mặt tiểu đệ đệ làm cho cái miệng nhỏ xíu của thằng bé khẽ cử động, Thương lão gia mới biết con trai út của mình ấy vậy mà vẫn còn sống.
Đến tuổi học nói, Thương Liệt chậm chạp không nói tiếng nào, dọa trên dưới nhà họ Thương tưởng rằng thằng bé bị câm, duy chỉ Thương phu nhân không tin con trai lại không thể nói chuyện, ngày ngày kiên nhẫn dạy Thương Liệt phát âm. Thương phu nhân sức khỏe yếu, hôm nọ vì quá mệt mỏi nên ngất đi, trong lúc mơ màng bà loáng thoáng nghe thấy Thương Liệt gọi một tiếng “Mẹ”.
Con trai của bà không câm, Thương phu nhân nhờ niềm vui ấy đã cố chống chọi với bệnh tật thêm được vài năm, cuối cùng ôm theo nỗi lo của một người mẹ mà lìa đời. Trước khi lâm chung, bà mời người bạn thân lâu năm, cũng là Diệp phu nhân của Hồng Diệp sơn trang, dẫn theo con trai đến Thương Gia Bảo.
Đứa bé ấy chính là Diệp Tử Y nhỏ hơn Thương Liệt một tuổi.
Nằm trên giường bệnh, Thương phu nhân cầm tay Thương Liệt và Diệp Tử Y dặn dò: “Liệt Nhi, thế giới của một người là không hoàn chỉnh, trong cuộc đời mỗi người sao có thể thể thiếu bạn bè và người thân, con đã có một anh trai, con còn thiếu một bằng hữu. Tử Y là con trai người chị em tốt nhất của mẹ, mẹ hy vọng con và nó có thể được như mẹ và Diệp di nương của con, trở thành người bạn, người anh em đồng sinh cộng tử, họa phúc cùng gánh.”
Chưa buồn liếc đến Diệp Tử Y lần nào, Thương Liệt chỉ im lặng khẽ gật đầu với mẹ xem như hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bà.
Tính tình của Thương Liệt không cởi mở thoải mái như Thương phu nhân, cũng không thận trọng phóng khoáng giống Thương lão gia, nếu không phải mặt mũi của hắn giống hệt Thương lão gia, Thương lão gia chắc đã nghi ngờ bà mụ giao lầm đứa trẻ nhà khác cho ông.
Tuy không bao giờ đếm xỉa đến người khác, thậm chí lạnh lùng với mọi chuyện nhưng thiên phú trên phương diện võ học của Thương Liệt làm Thương lão gia vô cùng vui mừng. Thương Gia Bảo có người kế thừa, bởi lẽ Thương lão gia vì nhớ đến người vợ quá cố trong lúc luyện công mà tẩu hỏa nhập ma, trước khi lâm chung đã yên tâm giao Thương Gia Bảo cho Thương Liệt.
Tiếc thay Thương lão gia ngàn tính vạn suy vẫn tính sót tính cách của Thương Liệt.
Thương lão gia những tưởng giao Thương Gia Bảo cho Thương Liệt là có thể gợi dậy cảm giác trách nhiệm của một người đàn ông, giúp con trai có cuộc sống như người bình thường. Thế nhưng với một Thương Liệt xưa nay chỉ sống trong thế giới của mình, cả cha mẹ mất đi cũng không sa sút bao ngày mà nói, Thương Gia Bảo làm sao có thể chen vào cuộc sống của hắn.
Vì thế, để bảo vệ và giữ lại Thương Gia Bảo, Thương Lẫm không thể không ra mặt gánh vác tất cả trách nhiệm của Thương Liệt. Danh không chính, ngôn không thuận, Thương Lẫm chẳng biết đã chịu bao nhiêu gian nan, bị không biết bao nhiêu người gièm pha. Thương Liệt nào phải không rõ hoàn cảnh gian nan của huynh trưởng, chỉ là hắn không quan tâm, cũng chẳng buồn để ý, cứ thế mà tiếp tục sống trong thế giới tự hắn dựng nên.
Không ít người muốn bước chân vào thế giới của Thương Liệt nhưng ngay cả người huynh trưởng Thương Lẫm cũng phải từ bỏ ý định muốn đùm bọc lẫn nhau với em trai. Ấy vậy lại có một người vẫn không ngừng nỗ lực phá vỡ cánh cửa khóa lại con tim Thương Liệt.
Người đó chính là Diệp Tử Y.
Mặt mũi của Diệp Tử y vô cùng giống Diệp phu nhân, đậm chất dịu dàng mỹ lệ của phái nữ, vì vậy được người của toàn trang yêu chiều nâng niu. Từ ngày quen biết Thương Liệt, Diệp Tử Y lại nảy sinh hứng thú với tính tình chẳng đoái hoài gì của Thương Liệt.
Ban sơ vì sao lại muốn tiếp cận Thương Liệt sợ rằng chính Diệp Tử Y cũng chẳng còn nhớ, chỉ là đến tìm Thương Liệt bao lần để rồi liên tục bị từ chối, địa vị của Thương Liệt trong lòng gã trái lại mỗi lúc một cao.
Biết đâu như người xưa thường dạy, càng không đạt được lại càng khát khao sở hữu.
Có lẽ Diệp Tử Y cũng vì không cam lòng bị Thương Liệt phớt lờ, gã cả đời chiếm hết yêu chiều lại không thể buông tha ngoại lệ duy nhất ấy, kết quả tự mua dây buộc mình.
Một năm nọ, Thương Liệt mười tám tuổi, Diệp Tử Y mười bảy tuổi.
“Liệt… Ta… Yêu… Ngươi…”
Với Thương Liệt mà nói, bày tỏ của Diệp Tử Y vừa đột ngột lại kỳ quặc, vào tai này ra tai kia, cả đường kiếm đang luyện cũng trôi chảy và ung dung chưa từng khựng lại, tuyết đọng trên vách núi theo kiếm bay tứ tán rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Kiếm lạnh, tuyết lạnh, người càng lạnh.
“Liệt, ta yêu ngươi!”
Cùng một câu nhưng lần thứ hai nói ra mang thêm nhiều phần kiên quyết. Gương mặt Diệp Tử Y vào giây phút ấy thuần khiết vô ngần, xinh đẹp vô ngần. Gã thật sự chân thành, dùng ánh mắt của gã bày tỏ chân thành của mình.
Thương Liệt cuối cùng cũng ngừng luyện và quay sang nhìn Diệp Tử Y.
Bao nhiêu năm nay, đây lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào Diệp Tử Y. Hô hấp của Diệp Tử Y gần như ngừng lại, tim đập nhanh lạ thường như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Cút!” Đây là câu trả lời rõ ràng nhất của Thương Liệt cho lời bày tỏ đã quấy rầy hắn, trước đây tối đa hắn chỉ cau mày thể hiện sự bất mãn của mình.
Diệp Tử Y bỏ đi thế nào Thương Liệt chẳng buồn chú ý, hắn vẫn sống trong thế giới của riêng hắn, không dục không cầu, không buồn không vui, thế giới này trong mắt hắn chẳng khác nào tuyết đọng trên đỉnh núi, mờ mịt một màu trắng xóa không có điểm nhấn.
Phen nọ Diệp Tử Y làm cho Hồng Diệp sơn trang gần như long trời lở đất.
Về sau, vợ chồng Diệp trang chủ đặc biệt dẫn Diệp Tử Y đến Thương Gia Bảo một chuyến, bày tỏ với Thương Liệt bọn họ sẽ không để Diệp Tử Y bám lấy hắn nữa.
Về sau nữa, không biết Diệp Tử Y dùng cách gì uy hiếp vợ chồng Diệp trang chủ mà cuối cùng họ đành nhượng bộ, hứa rằng mỗi năm trong vòng ba tháng từ tháng mười hai đến tháng hai, Diệp Tử Y có thể rời khỏi Hồng Diệp sơn trang.
Ba tháng này là thời gian Thương Gia Bảo chìm trong băng tuyết, đường núi trơn trượt khó đi nhưng Diệp Tử Y là một kẻ cứng đầu, đường núi có khó đi đến đâu, gã dù bò vẫn phải bò đến Thương Gia Bảo.
Thương Liệt rất ghét bị làm phiền, nếu chẳng phải nể mặt mẫu thân qua đời hắn sớm đã ra tay giết chết Diệp Tử Y. Vì thế để tránh mặt Diệp Tử Y, từ tháng mười hai đến tháng hai Thương Liệt đều lấy danh nghĩa hành tẩu giang hồ rời khỏi Thương Gia Bảo.
Hai phen hoài công, Diệp Tử Y cuối cùng cũng nhận ra Thương Liệt cố ý tránh mình, gã bèn bước chân vào giang hồ tìm kiếm Thương Liệt.
Đuổi đuổi tránh tránh cứ như vậy mà qua sáu năm đằng đẵng.
Tháng mười hai năm nay, Thương Liệt theo thói quen rời bảo. Vừa ra khỏi phạm vi thế lực của Thương Gia Bảo hắn liền gặp phải đánh lén của Huyết Ảnh.
Mười tám sát thủ hạng nhất giang hồ dày công bố trí một thế cục nhất định phải chết.
Hắn có thể giữ được mạng sống, chỉ bởi những sát thủ thực hiện thế cục này tuyệt đối không muốn mạng của hắn. Đây là một sơ hở, cao thủ như Thương Liệt cũng chỉ cần một sơ hở nhỏ như vậy để thoát thân.
Ba ngày ba đêm, suốt một trăm dặm, kẻ đuổi giết đã trở thành kẻ bị giết, rốt cuộc Thương Liệt cũng giết sạch mười tám sát thủ đệ nhất giang hồ không chừa tên nào. Thế nhưng vì vậy mà hắn bị thương nặng, cả tính hiệu cầu cứu Thương Gia Bảo cũng không còn sức để lại, cuối cùng ngất đi tại một con phố vắng vẻ.
Hôn mê chẳng biết bao lâu, sinh mạng từng chút từng chút mất đi, thế giới càng ngày càng yên tĩnh, mãi đến khi một âm thanh như xuyên ngàn khe vạn núi vọng đến bên tai, lay hắn tỉnh dậy từ cõi tối tăm đau đớn.
Mắt vừa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt trong veo tựa nước suối đầu nguồn, vào giây phút ấy, hắn cảm thấy an tĩnh lạ kỳ, sự an tĩnh chỉ có trong thế giới riêng của hắn nay lại xuất hiện trong mắt của một người khác.
Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn lại trở thành chiếc phao cứu vớt sinh mạng của hắn.
Từ đó về sau, thế giới trong mắt Thương Liệt, vì người nọ mà không còn mênh mang trắng xóa một màu, vì người nọ điểm tô thêm màu sắc.
Này thì trời xanh mây trắng, này sông biên biếc, này cỏ xanh tươi, này hoa đủ màu sắc sặc sỡ, này tường đỏ ngói đen, muôn màu muôn vẻ.
Bạch Ninh là linh hồn thất lạc mà Thương Liệt luôn tìm kiếm trong thế giới riêng của mình, có Bạch Ninh, hắn cảm giác sinh mạng của mình mới hoàn chỉnh, như Thương phu nhân từng nói:
“Trên thế gian này nhất định sẽ có một người để con quan tâm.”Chỉ có điều, quan tâm hắn đã thấu hiểu, nhưng làm sao quan tâm hắn vẫn còn rất mơ hồ. Điểm yếu của Thương Liệt là kinh nghiệm giao tiếp với người khác của hắn gần như bằng không. Nhìn tiểu bảo đầu xun xoe ton hót, hắn không vui nhưng chẳng biết phải biểu đạt thế nào. Tiểu bảo đầu té bị thương, hắn sốt ruột lại không thể bày tỏ, chỉ đành nửa bước không rời lẽo đẽo theo sau, nhìn y dâng hương, nhìn y bị đụng đến lỏng cả băng tay, để rồi dùng thủ pháp độc môn của Thương Gia Bảo chữa thương cho tiểu bảo đầu.
Tiếc rằng hai người chung sống với nhau chưa được bao ngày thì Diệp Tử Y lại mò đến tận cửa cứ như âm hồn không tan, lại còn vu oan Thương Lẫm, ám chỉ sát thủ là do Thương Lẫm phái tới vì muốn mưu đoạt Thương Gia Bảo.
Thương Liệt vụng về trong chuyện tình cảm nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngốc, trước chưa bàn Thương Lẫm có cần thiết phải mưu đoạt Thương Gia Bảo hay không, giả sử thật sự do Thương Lẫm đứng sau thao túng thì sát thủ của Huyết Ảnh đã không nương tay như vậy, một Thương Liệt còn sống chẳng có tác dụng gì cho Thương Lẫm cả.
Sau đó Thương Lẫm cũng liên lạc được với Thương Liệt, hai huynh đệ vừa gặp nhau đã cảm thấy Diệp Tử Y chính là kẻ đáng hoài nghi nhất. Ngoài Diệp Tử Y thì không còn ai khác nắm rõ hành tung của Thương Liệt đến thế, hơn nữa cũng chỉ có Diệp Tử Y mới cần Thương Liệt còn sống, mới dặn dò đám sát thủ không được chém giết thẳng tay.
Để chứng thực nghi vấn của mình, Thương Liệt cố ý một mình một ngựa tiêu diệt tổng đàn của Huyết Ảnh, Diệp Tử Y nghe tin bèn hớt hãi phái người của Hồng Diệp sơn truy đuổi Huyết Ảnh, thậm chí trước khi Thương Liệt bắt được tên cầm đầu gã đã chính tay giết chết đối phương, điều này càng khẳng định suy đoán của Thương Liệt và Thương Lẫm.
Nếu không phải sợ bại lộ, Diệp Tử Y hà tất giết người diệt khẩu.
Nếu chỉ như vậy Thương Liệt cũng sẽ không có bất kỳ hành động báo thù nào với Diệp Tử Y, tiếc rằng sau khi trở về nam quán, lúc ở bên cạnh Bạch Ninh, hắn luôn cảm giác được bóng dáng Diệp Tử Y núp trong bóng tối thoắt ẩn thoắt hiện. Tên khách thô lỗ Bạch Ninh chạm trán hôm nọ đương nhiên do Diệp Tử Y cố tình tìm đến, rõ ràng gã muốn phá hoại quan hệ giữa hắn và Bạch Ninh.
Khoan dung của Thương Liệt cuối cùng cũng đến cực hạn, hắn mượn cơ hội lần này cố ý làm cho Diệp Tử Y tưởng lầm giữa hắn và Bạch Ninh xảy ra vấn đề, sau đó hắn rời khỏi nam quán, quả nhiên Diệp Tử Y lập tức dẫn Diệp Huyền Y bám sát lấy hắn.
Hắn cố tình giữ chân Diệp Tử Y, định rằng chờ Thương Lẫm đến bảo vệ Bạch Ninh mới cùng Diệp Tử Y ngả bài và giải quyết triệt để phiền phức này, nào ngờ Diệp Huyền Y lại nhanh hơn Thương Lẫm một bước, bắt cóc Bạch Ninh đi mất. Bất đắc dĩ, Thương Liệt chỉ đành lừa Diệp Tử Y về Hồng Diệp sơn trang vì hắn đoán rằng sau khi bắt người, Diệp Huyền Y sẽ trở về nhà.
Đúng như dự đoán, Bạch Ninh bị bắt về Hồng Diệp sơn trang. May sao Thương Lẫm tới kịp, vì vậy Bạch Ninh chỉ bị dọa sợ nhưng không sứt mẻ miếng nào. Vừa nhận được tin của Thương Lẫm, Thương Liệt không hề do dự mà ngả bài với Diệp Tử Y.
Không chỉ ngả bài, trước mặt vợ chồng Diệp trang chủ mới vân du bên ngoài trở về, Thương Liệt kiệm lời nay lại kể rõ từng chuyện Diệp Tử Y gây ra. Hắn kể khéo đến nỗi trên gương mặt già nua của đôi vợ chồng họ Diệp chẳng còn chỗ nào không nhăn nhúm lại, bọn họ tức giận vô cùng, Diệp trang chủ đánh gãy hai chân Diệp Tử Y ngay tại trận, đồng thời ép gã thề độc vĩnh viễn không được bám lấy Thương Liệt.
Quay về Thương Gia Bảo, còn chưa đặt mông ngồi xuống đàng hoàng thì tiểu bảo đầu đã ù vào tặng hắn ngạc nhiên to lớn, hoặc giả phải nói vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Ấy là một nụ hôn. Tuy thời gian hai người xa nhau không phải quá dài song nụ hôn của tiểu bảo đầu lại khiến Thương Liệt kích động tưởng chừng muốn đè ngay tên loắt choắt kia xuống, may mà hắn vẫn kịp thời nhớ ra sự hiện diện của những người khác.
“Ta muốn xuống núi, ta phải về nam quán.”
“Được!”
“Ngươi phải đưa ta về.”
“Được!”
“Ta không đuổi ngươi đi, ngươi không được rời khỏi ta.”
“Được!”
“Ta tháo thẻ bài rồi, sau này ngươi phải chịu trách nhiệm làm việc kiếm tiền nuôi ta.”
“Được!”
“Vậy sáng mai đi ngay nhé.”
“Được!”
“Phải rồi, ta mặc kệ ngươi và vị Diệp đại công tử quan hệ thế nào, sau này không cho gặp lại hắn nữa.”
“Được!”
“Dù bất cẩn đụng mặt cũng phải làm bộ không thấy.”
“Được!”
“Trông ngươi bẩn chưa kìa, mau đi tắm rửa đi, tắm xong ta nấu cơm cho ngươi ăn.”
“Được!”
“Đi nào.”
“Được!”
Hắn không biết mình đã trả lời bao nhiêu chữ “Được”, hắn chỉ biết với mỗi yêu cầu của tiểu bảo đầu, hắn đều sẽ đáp ứng vô điều kiện.
Đây chính là nuông chiều Thương Liệt dành cho Bạch Ninh.
Hoặc chăng, phải gọi là yêu.
Không có gì kinh thiên động địa, tình yêu của Thương Liệt hệt như con người của hắn mà giấu kín dưới lớp mặt nạ băng giá muôn đời không đổi, thế nhưng Bạch Ninh lại cảm nhận được.
Vì vậy, Bạch Ninh cứ thế mà dựa vào lòng của một núi băng.
Lúc hạnh phúc đến phải lập tức nắm giữ, nhỡ một lần, có lẽ sẽ là nhỡ một đời. Thông minh như Bạch Ninh làm sao phạm phải sai lầm như vậy.
Từ đó về sau, nam quá có được núi năng ngàn năm làm một chỗ dựa vững chắc…
Toàn văn hoàn.