Thành Thời Gian

Chương 76

Mẹ vẫn ở phòng bệnh trước đây, trong hành lang yên tĩnh lại không nhìn thấy y tá đâu, tôi lạ lùng tiến lại gần, mới phát hiện cửa khép hờ, tôi đứng ngoài phòng bệnh, nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ trong phòng. Giọng nói của mẹ vô cùng mệt mỏi, “Hai đứa đã chia tay rồi, sao còn nghe ngóng hướng đi còn cho bé với tôi? ”

“Chia tay? Từ đâu nói vậy? Em chưa từng nghĩ đến từ bỏ Tiểu Chân, chưa từng một giây.”

Giọng nói rõ ràng ấy, mang theo một chút ngữ điệu dịu dàng trầm thấp, khiến trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại của tôi lại co rúm. Đó là giọng nói của Cố Trì Quân, cuối cùng anh trở về rồi, “Trong tim của cô ấy, bố cô ấy vĩnh viễn là số một. Vì bố của cô ấy, cái gì cô ấy cũng chịu bỏ ra, tình cảm gì cũng có thể vứt bỏ,” Cố Trì Quân nhẹ giọng nói, “Là em đánh giá thấp.”

Mẹ không nói gì, anh tiếp lời nói tiếp, “Em không thể trong lúc cô ấy cận kề tan vỡ còn ép cô ấy, em chủ động rời đi là dể cho cô ấy thời gian suy nghĩ. Mấy tháng này cũng khiến em rõ ràng một chuyện, nếu cô ấy không nghĩ thông, em bỏ ra nhiều nữa cũng không có tác dụng, cô ấy phải dựa vào năng lực của mình để nghĩ rõ ràng, cô ấy và Lâm Tấn Tu sớm đã kết thúc rồi. ”

Tôi dựa vào tường, đầu tì vào khung cửa.

“Nhưng em thế nào cũng không ngờ tới cô ấy vừa được nghỉ liền biến mất hoàn toàn như vậy, thám tử tư không có cách nào. Đạo diễn Lương, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, em xin chị, nếu như chị có tung tích của Hứa Chân, thì xin đừng giấu em. Em cần biết cô ấy ở đâu.”

“Đứa con gái này của tôi… trong lòng nó thờ phụng Hứa Chính Nghiêu, những người khác hết thảy đều đứng bên ngoài,” Mẹ tôi buồn rầu nói, “Phương pháp hành sự cũng học y chang, trò mất tích đương nhiên cũng học từ ông ấy. Hứa Chính Nghiêu ngoài học cổ sinh vật ra còn có một học vị thông tin điện tử. Năm đó ông ấy trốn tôi khắp thế giới, phương pháp nào cũng dùng hết cả rồi, vô cùng đặc sắc. ”

Cố Trì Quân hơi ngẩn người, “Chuyện như nào ạ?”

“Bây giờ nói cho cậu cũng chẳng sao,” Mẹ tôi thở dốc, dường như khó thở, đến tôi đứng bên cửa cũng nghe thấy rõ ràng, “Sau khi tôi có bầu Tiểu Chân không lâu, Viễn Hoạch liền qua đời. Vì gia đình tôi không cho phép nên cuộc sống quẫn bách, còn muốn học đại học… Hứa Chính Nghiêu nêu ra chuyện kết hôn giả với tôi, nói không thể để đứa bé chịu khổ, lúc đó thỏa thuận đợi tôi tốt nghiệp đại học, hoàn cảnh ổn định một chút liền đón Tiểu Chân về, đợi lúc tôi tốt nghiệp đại học quay lại tìm người thì ông ấy đã biết mất biệt tăm biệt tích. Ông ấy mang theo con gái tôi từ Nam Mĩ trốn đến Châu Phi, từ Châu Phi chạy tới Châu Úc, nơi đảo hoang dã, hành tung quỷ thần chẳng rõ, làm sao tôi có thể tìm được ông ấy? Ở bất cứ thành phố nào ông ấy cũng ở không đến một tháng… giằng co như vậy đúng mười năm, tôi căn bản không gặp được con gái của tôi, thậm chí nó nhìn như thế nào cũng chẳng biết, ông ấy thậm chí cũng không chịu đưa tôi một bức ảnh của Tiểu Chân. Tôi không so được với ông ấy, cuối cùng tôi cũng mệt mỏi, nói ông ấy đừng trốn nữa, tôi không ép ông trả con gái lại cho tôi, tôi chỉ cần biết con bé sống tốt là được rồi.”

“Hứa Chính Nghiêu muốn tôi đảm bảo chỉ cần ông ấy sống một ngày, tôi cũng không thể đi tìm Hứa Chân, cũng không thể nhận con bé,” Giọng mẹ khàn khàn, “Lúc đó cơ thể ông ấy đã không tốt rồi, tôi nghĩ nhiều năm như vậy ông ấy cũng không dễ dàng. Thực ra tôi cũng rõ, con bé theo tôi chắc chắn không bằng theo ông ấy học được nhiều thứ.”

Trong phòng bệnh lặng như tờ, tôi nín thở.

“Thì ra là thế… Tuy nhiên, cũng là một ông bố ngốc nghếch.”

Mẹ nói: “Người nhà họ Hứa ít, ông ấy là con độc nhất trong nhà, bố mẹ ông ấy qua đời, sau khi chị họ tôi cũng qua đời, trên thế giới này ông ấy không còn người thân nào nữa… năm đó anh họ tôi vì phần tài sản để lại của chị họ, vu tội ông ấy, nói ông ấy mưu sát chị họ. Từ đầu đến cuối tôi chẳng tin chữ nào. Phẩm hạnh của ông ấy đoan chính, đứng ngồi đều thẳng tắp.”

“Vì chuyện này, ông ấy một mực sống trong vỏ sò nhiều năm, ngoại trừ nghiên cứu học vấn thì chỉ còn lại một đứa con gái, Tiểu Chân là người thân duy nhất của ông ấy, cũng là tình cảm ký thác duy nhất của ông ấy. Ông ấy tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào cướp con gái đi, cho dù mẹ đẻ cũng không ngoại lệ. Tôi muốn đuổi ông ấy liền chạy, hơn mười năm tôi cũng mệt rồi. Vì thế, cuối cùng tôi đồng ý với ông ấy, cam kết lúc ông ấy còn sống, tuyệt sẽ không can thiệp đến cuộc sống của Tiểu Chân.”

“Như chị mong muốn,” Cố Trì Quân yên lặng lúc lâu, nhẹ giọng nói, “Hứa tiên sinh dạy dỗ Tiểu Chân vô cùng thành công.”

Có lẽ là ban nãy nói quá nhiều lời, sau đó mẹ im lặng rất lâu, tôi nghe thấy tiếng rót nước. “Cố Trì Quân, cậu thực sự yêu Tiểu Chân sao?”

Trả lời không chút do dự, “Đúng thế.”

Giọng của mẹ rất khẽ, “Nếu cậu muốn biết như vậy, tôi nói cho cậu tung tích của con bé.”

Lúc Cố Trì Quân nói chuyện giọng nói dường như hơi run, “Cảm ơn chị.”

“Sau khi trường học cho nghỉ,” Mẹ tôi nhẹ giọng nói, “Một mình Tiểu Chân lái xe về miền Bắc, kết quả mấy ngày trước xảy ra tai nạn xe ở Cảnh Ninh, đâm vào người, bản thân cũng bị thương, còn bị tạm giam, tối qua chúng tôi mới biết tung tích của nó.”

Cố Trì Quân “A” một tiếng, sự bình tĩnh trong giọng nói hoàn toàn biến mất, “Tiểu Chân bị thương? Cảnh Ninh? Đó là thành phố miền Bắc? Em tra một chút…”

“Không cần đâu, sáng sớm A Tu đã đi Cảnh Ninh đón con bé về rồi,” Mẹ cắt lời anh, “Bây giờ chắc là đã xuống máy bay, đang trên đường đến bệnh viện.”

Cố Trì Quân thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì tốt quá, Lâm Thị ra mặt, chuyện nhất định giải quyết rất nhanh.” Lòng tôi rung động.

Trước đây ngữ khí Cố Trì Quân nhắc đến Lâm Tấn Tu luôn mang theo ý ghen tuông chống lại nồng đậm, lần này thực sự là tâm tình bình thản, thậm chí còn có chút cảm kích.

“Cố Trì Quân,” Mẹ tôi khẽ thở dài, nói, “Gặp được Tiểu Chân, cậu không hối hận?”

“Đạo diễn, mỗi người đều hỏi tôi câu hỏi này,” Cố Trì Quân trầm giọng trả lời, “Vĩnh viễn không hối hận. Thực sự yêu một cô gái thì sẽ làm như vậy, đây là bản năng.”

Trong phòng bệnh có tiếng bước chân, tôi hơi lùi lại mấy bước, ngồi vào trong ghế ngoài hành lang bệnh viện, yên lặng đợi Cố Trì Quân ra ngoài. Khoảng khắc hai người chạm mắt nhau, anh ngây người một giây rồi bước nhanh về phía tôi, anh đi quá vội vàng, tay chân quả thực có chút buồn cười.

Tôi vừa cong khóe miệng muốn cười, một giây sau anh cúi người xuống ôm tôi vào lòng, ngực tôi hơi đau, khẽ kêu “A” một tiếng, anh lập tức buông ra, dường như đang kiểm tra xem tay chân tôi có còn đủ không.

“Tiểu Chân,” Giọng nói của anh hơi tắc nghẹn nhưng lại kiên trì gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, “Hứa Chân, Hứa Chân.”

Tôi nhìn anh, chỉ cảm thấy tầm nhìn mơ hồ, khuôn mặt cũng không rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm thấy tơ máu trong mắt anh, “Anh… sao anh về nước?”

“Trở về mấy hôm rồi, lúc trước dùng hết mọi cách cũng không liên lạc được với em,” Cố Trì Quân quỳ xuống, nắm lấy đôi tay tôi, “Vết thương trên trán là do tai nạn xe gây ra à?”

“Vâng…Đã không sao rồi ạ,” Tôi cúi đầu, “Em đói rồi.”

“Chúng ta đi ăn.”

“Không, em không muốn ăn ở ngoài,” Tôi nói, “Em muốn ăn cơm anh nấu.”

Anh không hỏi nhiều, ví dụ như tại sao một mình tôi xuất hiện bên ngoài phòng bệnh, tại sao cắt đứt tất cả liên lạc của mọi người lái xe đi miền Bắc. Anh cũng không nói tôi đi thăm mẹ, chỉ cúi đầu khe khẽ hôn lên vết thương trên thái dương tôi, rồi khẽ nắm tay tôi, “Được, chúng ta về nhà.”

Chúng tôi cùng tới siêu thị mua rất nhiều đồ ăn rồi về nhà. Không ít người trong siêu thị đều đang nhìn chúng tôi, nhưng tôi cũng không muốn để ý nữa, thoái mái nắm tay Cố Trì Quân. Tôi mua sách nấu ăn, vừa xem vừa nói: “Làm nhiều một chút, ninh một nồi canh cá, lát nữa mang đến cho mẹ em.” Cố Trì Quân nói: “Được.”

Anh muốn tôi rời khỏi bếp đi nghỉ ngơi, tôi lắc đầu, “Không, em muốn cùng anh làm.” Anh luôn nghe theo yêu cầu của tôi. Tôi nhìn anh bận rộn trong bếp, hồi lâu sau mới hỏi, “Hôn lễ của mẹ em… thế nào ạ?”

Cố Trì Quân quay người lại, nhìn tôi không trả lời, tôi ngây người, lúc lâu sau mới nói: “Hủy bỏ hôn lễ đúng không ạ?”

Anh lẳng lặng nhìn tôi, bỗng nhiên luống cuống xoa mặt tôi, “Ngoan, đừng khóc, lời của anh và mẹ em trong phòng bệnh, em đều nghe thấy rồi à?”

Anh mới rửa tay, trên tay con mang theo bọt nước cũng lau lên mặt tôi, mặt tôi chắc chắn càng lem nhem. Tôi cũng không để ý, nghẹn ngào nói “Vâng” một tiếng, chỉ cảm thấy mắt vừa cay vừa đau, “Bệnh của mẹ em.. sao rồi ạ?’

Cố Trì Quân nắm tay tôi, “Sau khi em rời khỏi giáo đường, mẹ em liền ngất đi. Dinh dưỡng không tốt, thiếu máu, mất ngủ, váng đầu, ăn gì cũng nôn ra… Theo anh thấy, nói là bệnh trong người chi bằng nói là bệnh tinh thần. Đừng khóc, chị ấy sẽ khỏi mà,” Cố Trì Quân khẽ vỗ lưng tôi, “Tất cả đều sẽ tốt đẹp.”

Nắm cững thời gian dùng lửa ninh canh, một nồi canh lớn hương thơm nức mũi. Tôi nghĩ dạ dày của bà không tốt đi nữa, canh cá thơm như này nhất định bà sẽ uống mấy ngụm.

Lúc tôi đến bệnh viện thì trời đã tối rồi, Cố Trì Quân vẫn nắm tay tôi đi tới trước phòng bệnh của mẹ. Tôi yên lặng nhìn cửa phòng bệnh khép hờ, nghiêng tai lắng nghe. Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh. Không biết tại sao, trong đầu tôi lúc này không có chút cảm khái nào, nhớ đến nhiều nhiều chuyện cũ và tình tiết không hiểu. Vẻ mặt bố do dự muốn nói lại thôi, lời nói hàm hồ. Những cú điện thoại bị cúp, những bí mật bị giấu kín. Những chuyện cũ đó giống như hóa thạch lộ ra, quỳ xuống khai quật đơn giản, những sinh vật tiền sử trăm nghìn năm trước lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian. Chúng đã xâu chuỗi lại tất cả chuyện cũ và cuộc đời tôi, giống như dáng vẻ của súp lơ, không thể đoán được, chỉ có thể khơi ra, thương cảm. (thực sự mình cũng chẳng hiểu chỗ này tại sao tác giả lại so sánh với súp lơ ;___;)

Cuối cùng, mạch cảm xúc chuyển đến ngày trước khi bà chuẩn bị kết hôn, bà là người mạnh mẽ như vậy, lại cô đơn đứng giữa giáo đường, nghe thấy tiếng bước chân của tôi rồi quay đầu lại, nhẹ giọng nói với tôi “Đến đây”. Hóa ra nhiều năm như thế, trái tim của bà giống như một cánh của gỗ nặng nề treo một chiếc khóa lớn, bị gông xiềng vô hình gò bó tại chỗ, chỉ đợi tôi tới…

Sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai không có gì? Mà tôi, may mắn biết bao, gặp được người có thể tha thứ cho tôi nhiều lần, đứng tại chỗ đợi tôi. Hai tay tôi ôm bình giữ nhiệt, Cố Trì Quân mở cửa phòng bệnh cho tôi, ánh đèn màu vàng ấm áp đổ xuống bước chân tôi, ánh sáng đó ấm áp, tôi bình tĩnh lại không ít.

Mẹ tôi dựa trên giường bệnh, ngước mắt nhìn tôi, rồi chầm chậm đặt quyển sách trong tay xuống, trên khuôn mặt trắng như tuyết có thêm chút hồng hào.

“Mẹ con tới rồi.”

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment