“Nơi này sao lại có cảnh đẹp như vậy? Em thế mà không phát hiện.” Bạch Tinh Tinh hồi lâu mới tìm về được giọng nói của mình, kinh ngạc thốt lên.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Parker thả chậm bước chân đi theo phía sau Bạch Tinh Tinh, nét mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Hoa tử đằng này chỉ nở rộ vào mùa mưa lớn, mưa càng lớn, hoa càng thịnh.” Parker giới thiệu, dắt tay Bạch Tinh Tinh cùng nàng sóng vai đi đến bên một rèm hoa.
“Các giống cái các em không thể dầm mưa, đương nhiên rất ít khi thấy được, nếu không phải Vạn Thú Thành vừa hay có, ta cũng không có cơ hội làm em nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.”
Bạch Tinh Tinh đi đến dưới một rèm hoa, ngẩng đầu nhìn lên trời, điểm khởi đầu vô tận kia làm nàng hoa mắt chóng mặt, cả mũi đều là hương hoa thanh mát. Má nàng ửng hồng, bị hương hoa làm say.
“Em còn đang nói sao mưa lớn như vậy mà vẫn có hoa, nguyên lai loại hoa này chỉ nở vào ngày mưa à.” Bạch Tinh Tinh thoải mái nói, đối với cảnh quan thần kỳ này càng thêm cảm thấy mới lạ.
“Đây là loài hoa ngâm mình trong nước, thấm nước mưa mới mỹ lệ, phơi nắng hai ngày là toàn bộ khô héo, không chịu nổi một chút giày vò nào.” Parker thấy Bạch Tinh Tinh vui vẻ, trong lòng càng thêm phấn chấn, giới thiệu càng tường tận.
Bạch Tinh Tinh nâng ngón tay ngọc xanh nhạt, khều một đóa hoa nhỏ màu tím mọng nước, tinh tế đ.á.n.h giá.
Bàn tay trắng như bạch ngọc, hoa tím tựa tử ngọc, đặt cùng nhau giống như một bộ ngọc khí được tạo hình tỉ mỉ, đẹp đến mức làm người ta không rời được mắt.
Parker không khỏi xem ngây ngẩn, thầm nghĩ trong lòng: Hoa tử đằng tuy đẹp, nhưng so với bạn đời của ta lại ảm đạm vô sắc.
Bạch Tinh Tinh đắm chìm trong vẻ kiều mỹ của hoa tử đằng, lại không biết chính mình cũng đã trở thành tuyệt sắc chi mỹ khiến người khác động lòng.
“Hoa tử đằng này thật sự quá đẹp, nhìn xa thì chấn động, nhìn kỹ cũng không tìm ra khuyết điểm.” Bạch Tinh Tinh cảm thán: “Trên đời này nhất định không có loài hoa nào đẹp hơn nó.”
Parker cười cười, trong mắt lại chỉ có một mình Bạch Tinh Tinh.
Lúc này Bạch Tinh Tinh vô cùng hoài niệm chiếc di động của mình, thật muốn đem cảnh đẹp này chụp lại, làm kỷ niệm. Hình ảnh như vậy nếu được đăng lên mạng, tuyệt đối sẽ nháy mắt bạo hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng muốn đem cảnh đẹp này vẽ ra, tuy rằng nàng không biết vẽ tranh, nhưng nàng nguyện ý vì nó mà học.
“Có muốn lên trên xem không?” Giọng nói ôn nhu của Parker đ.á.n.h gãy cơn mơ màng của Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh ngẩng cổ nhìn lên trên, kinh ngạc nói: “Có thể đi lên sao?”
Hỏi như vậy, nhưng trong lòng Bạch Tinh Tinh đã gấp không chờ nổi, từ phía trên nhìn xuống tất nhiên lại là một khung cảnh tuyệt mỹ.
Parker cười hắc hắc, ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tinh Tinh. “Vòng tay qua cổ ta, ta cõng em lên.”
“Ừ.” Bạch Tinh Tinh gật đầu thật mạnh.
Sợ Bạch Tinh Tinh không đủ sức ôm mình, Parker tiện tay kéo mấy dây hoa tử đằng, đem eo Bạch Tinh Tinh cùng mình cột vào nhau, làm Bạch Tinh Tinh đau lòng đến mức đ.ấ.m thùm thụp mấy cái vào vai Parker, luôn miệng hô “phí phạm của trời”.
Parker chút nào không cho là đúng, thân thể thoăn thoắt leo lên trên rèm hoa đang đong đưa, linh hoạt như một con nhện trên vách tường, nhoáng cái đã lên giữa không trung. Trong lúc đó làm đứt vô số cành hoa kiều nộn, đóa hoa tím nhạt như mưa hoa, nhẹ nhàng bay xuống.
Bạch Tinh Tinh ôm cổ Parker, đầu dựa vào vai hắn, ánh mắt tự nhiên rơi xuống mưa hoa phía dưới, lại một lần nữa lâm vào cảnh đẹp mà không thể tự kềm chế.
Hãy để nàng c.h.ế.t chìm trong cảnh đẹp này đi.
Không bao lâu, Parker leo tới phía trên tán cây, cõng Bạch Tinh Tinh nhảy một cái, bổ nhào vào một "tấm nệm" hoa.
Bạch Tinh Tinh sợ tới mức kinh hô một tiếng, trong lòng kêu to “Parker ngươi điên rồi?”.
Hoa có mọc dày đặc đến mấy, cũng không thể dùng làm giường để nhảy nhót a!
Chờ đợi cú rơi, Bạch Tinh Tinh nhắm chặt hai mắt, lại không ngờ thân thể dường như rơi xuống một tấm lưới, lún xuống, rồi lại nảy lên.