Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 1091

Con báo con vốn có màu vàng óng lập tức biến thành màu nâu, ong mật bám dày đặc trên người nó. Hình ảnh đó có thể hạ gục bất cứ ai mắc hội chứng sợ lỗ (Trypophobia).

 

Bạch Tinh Tinh cũng không dám nhìn, cô nhắm hờ mắt, chỉ vào nó nói: “Mau cứu con báo thứ ba ra.”

 

Moore liếc nhìn bầy ong sắp bay đến gần Bạch Tinh Tinh, lần đầu tiên không nghe lời cô. Hắn dùng móng vuốt ôm lấy cô, lao ra khỏi tán cây.

 

“Á! Con ơi!” Bạch Tinh Tinh lo lắng quay đầu lại nhìn tán cây đang xa dần. Từ vườn hoa màu tím, cô nhìn thấy hai cái đầu báo con mặt đầy kinh hoảng.

 

Đáng lẽ chúng nó phải cầu cứu, nhưng giây tiếp theo, đầu chúng nó liền rụt lại, không biết chạy đi đâu mất.

 

“Anh thả em xuống đâu cũng được, mau đi cứu lũ nhóc về đây.” Bạch Tinh Tinh nôn nóng nói.

 

“KÉT ——” Moore đáp một tiếng. Hắn nhìn thấy Curtis đã dừng lại dưới gốc cây mà họ đứng lúc nãy, lập tức lao xuống đó.

 

Thú Ưng còn chưa kịp đáp đất, Curtis đã dùng đuôi nâng cơ thể lên cao, đón lấy Bạch Tinh Tinh từ trên lưng hắn.

 

“Curtis.” Bạch Tinh Tinh định nhờ Curtis giúp đỡ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đen như đ.í.t nồi của hắn, cô lập tức nghẹn họng, vội liếc nhìn Moore thúc giục.

 

Moore lập tức bay đi.

 

“Vui không?” Curtis không cho Bạch Tinh Tinh trốn tránh, dùng tay xoay mặt cô lại, bắt cô phải đối mặt với mình.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Bạch Tinh Tinh chột dạ nuốt nước bọt, tủi thân lắc đầu: “Không vui, nhóc con l.i.ế.m tổ ong.”

 

Sắc mặt Curtis thay đổi, lập tức nâng Bạch Tinh Tinh lên, xoay qua xoay lại kiểm tra: “Em không sao chứ?”

 

Nghe giọng điệu lo lắng của hắn, lòng Bạch Tinh Tinh nhẹ đi quá nửa, nói: “Không sao. Nhưng mà lũ nhóc còn ở trên cây.”

 

Curtis thấy bạn đời đáng thương như vậy, cũng không nỡ giận cô, ôm cô đi đến dưới gốc cây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Độ cao mấy trăm mét, lại có tầng tầng lớp lớp cành lá, đừng nói là bóng dáng báo con, ngay cả một con ong mật trong bầy đó cũng không thấy.

 

“Đừng lo lắng, anh lên xem thử.”

 

Curtis đặt Bạch Tinh Tinh lên một cành cây vươn ngang, dặn dò: “Bám chắc cành cây này.”

 

“Vâng vâng.” Bạch Tinh Tinh ngoan ngoãn ôm lấy một cành cây khác mọc ngay bên cạnh, thúc giục: “Anh mau đi đi, em ở đây chờ các anh.”

 

Curtis không yên tâm nhìn xung quanh, lúc này mới trườn lên cây.

 

Thú Rắn cũng là loài leo cây cừ khôi, tốc độ của Curtis lại càng nhanh, thoáng cái đã biến mất trong tán lá.

 

Khi Moore bay trở lại tán cây, trong đó đã không còn một con báo nào, chỉ còn lại bầy ong dày đặc không tìm thấy kẽ hở.

 

Kỳ quái, báo con đâu rồi? Chẳng lẽ bị ong ăn thịt rồi?

 

Moore vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Nếu đám báo con bị ăn thịt ngay lúc hắn trông chừng, hắn không dám tưởng tượng Tinh Tinh sẽ thất vọng và phẫn nộ với mình đến mức nào.

 

Rất nhanh, Moore lại trấn tĩnh lại. Đây là bầy ong trong bụi hoa, không thể nào ăn thịt được, nhiều lắm là chích cho lũ thú không cử động được mà thôi.

 

Vậy chắc chắn là đám báo con tự chạy thoát rồi.

 

Hắn bình tĩnh lại, vừa kêu to, vừa tìm kiếm bóng dáng lũ trẻ.

 

Cũng không biết đám báo con bò kiểu gì, mỗi đứa đều tót sang một tán cây xung quanh. Giữa những tán cây lúc xanh lúc tím, chỗ này thò ra một cái đầu báo con, nhìn ngó hai cái lại rụt vào. Chỗ kia lại thò ra một cái đầu báo, ngó nghiêng xung quanh rồi biến mất. Nhìn thấy cành cây nào có thể nhảy qua, chúng nó liền phi vọt qua, hoàn toàn đi vào một tán cây khác, không hề sợ độ cao vạn trượng. Xuyên qua tán cây, lớp lá dày đặc có thể cản trở ong mật truy đuổi rất hiệu quả.

 

Rõ ràng chỉ có ba con báo, mà lại làm ra cảnh tượng như cả một bầy.

 

Nghe thấy tiếng ưng kêu trong tán cây có bầy ong, đám báo con cũng gào lên đáp lại, lúc này mới lộ rõ vị trí cụ thể của chúng.

 

Bình Luận (0)
Comment