Nhìn Bạch Tinh Tinh nghiêm túc ăn món mình nấu, Moore cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời. Đợi cô ăn xong, hắn lập tức đưa qua một tấm da thú.
Hắn nhớ cô rất sạch sẽ, ăn xong đều phải lau miệng.
Quả nhiên, Bạch Tinh Tinh đưa tay ra đón lấy đúng như hắn dự đoán. Nhưng Moore lại không đưa cho cô, mà lập tức cầm tấm da thú đưa đến bên miệng Bạch Tinh Tinh, nhẹ nhàng lau.
Mặt Bạch Tinh Tinh nóng lên, vội giật lấy tấm da thú tự lau: “Để em tự làm được rồi.”
Moore thầm thấy hụt hẫng, nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì, gật đầu một tiếng rồi thu dọn bát đũa đi.
Curtis và Vinson thì ngủ, đám báo con thì trốn kỹ, An An và Parker cũng không ở nhà. Chỉ còn lại Bạch Tinh Tinh và Moore, hai người lớn, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh đến kỳ cục.
Bạch Tinh Tinh bối rối xoắn hai ngón trỏ vào nhau, không có gì nói đành tìm chuyện: “Hay là… chúng ta đi xem vỏ cây đi.”
“Được.” Moore lập tức đứng dậy, phản ứng nhanh đến mức có vài phần mất tự nhiên. Rõ ràng là sự chú ý của hắn vẫn luôn đặt trên người Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh vờ như không thấy sự bối rối của Moore, cũng không đợi hắn, cô xỏ giày rơm, đi trước ra khỏi phòng ngủ.
Trời nắng liên tục hai ngày, nhiệt độ cao lên, ánh nắng cũng khiến giống cái khó mà chịu đựng nổi.
Bạch Tinh Tinh bước nhanh đến dưới bóng cây, nhặt một cành cây bên cạnh, chọc vào tấm vỏ cây đã bị ngâm đến mềm xốp, chuyển sang màu trắng ngà trong nước.
“Chuyện hôm qua… xin lỗi.” Moore đứng sau lưng Bạch Tinh Tinh, ánh nắng chiếu xuống mặt đất bên cạnh hắn thành một vệt bóng đậm.
Bạch Tinh Tinh biết hắn đang nói chuyện đám báo con, lập tức nói: “Không liên quan đến anh, hơn nữa đây cũng không phải chuyện xấu. Hùng thú con thì phải chịu khổ, lúc nhỏ không chịu khổ, lớn lên cũng chỉ có thể ăn cỏ thôi.”
Moore bật cười, sự an ủi của cô khiến lòng hắn hoàn toàn thoải mái. Lời trong lòng bất giác buột miệng thốt ra: “Em thật tốt.”
Mặt Bạch Tinh Tinh lập tức nóng bừng, cô cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, chọc chọc vào vỏ cây.
“Hơi chán nhỉ, hay là chúng ta tìm việc gì đó làm đi.” Bạch Tinh Tinh vừa dứt lời, không đợi Moore phản ứng, chính cô đã nghĩ bậy. Khuôn mặt ửng hồng trở nên đỏ hơn, cô hận không thể nuốt lại câu nói vừa rồi.
Không không không, Moore không thể nào biết mình đang nghĩ gì, cho nên sẽ không hiểu lầm đâu.
Thế nhưng, Moore lại nghe được cuộc đối thoại của cô với Curtis, nên cũng hiểu lầm ngay lập tức, giống hệt Bạch Tinh Tinh. Hô hấp hắn cứng lại, tứ chi cũng cứng đờ.
Nhưng hắn cũng nghĩ giống Bạch Tinh Tinh, chỉ cho rằng là mình vẫn luôn mong chờ sự kiện kia, nên mới nghĩ đến đó.
Cố gắng trấn tĩnh, Moore cố dùng giọng điệu bình thường nhất: “Được. Em muốn làm gì?”
Bạch Tinh Tinh thở phào một hơi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là đi tìm loại cây thích hợp để làm giấy đi.”
“Được.”
Moore xoay người đi vào bếp, cởi tấm váy da rách nát, hóa thành hình thú rồi mới đi ra.
Bạch Tinh Tinh rửa sạch tay, ngoan ngoãn đứng trong bóng râm chờ. Thấy Moore đi ra, cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Bước chân của Moore khựng lại trong giây lát, đồng tử phản chiếu hình ảnh của người giống cái mà hắn yêu thương. Hắn chỉ cảm thấy năm tháng thật yên bình.
Cuộc đời này như thế, cũng không uổng phí.
“Oa! Gió lúc này không còn lạnh nữa, thổi thích thật!” Bạch Tinh Tinh giang rộng hai tay, tận hưởng cái ôm của làn gió. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên lưng Moore với mục đích đi chơi, cô chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều cảm giác tuyệt diệu.
“Em thật ghen tị với anh. Nếu có thể chọn, kiếp sau em cũng muốn làm thú Ưng, có thể tự do tự tại bay lượn.” Bạch Tinh Tinh híp mắt, nói đầy hâm mộ.