Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 1197


Hoa Nhài cũng thấy hơi rét run, chỉ muốn mau chóng tống khứ gã đi, lập tức nói: "Vừa nãy Tinh Tinh không thoải mái, họ về nhà hết rồi, ngươi cũng mau về đi."

 

Curtis đã bò lên bờ, nghe vậy liền không thèm nhìn họ lấy một cái, nhanh chóng chạy về phía thành Vạn Thú.

 

Alva và Edgar như trút được gánh nặng, còng lưng thở hắt ra luồng khí nghẹn trong lồng ngực. Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ: Thú lưu lạc rốt cuộc vẫn là thú lưu lạc, nói trở mặt là trở mặt, sau này tốt nhất đừng đi cùng Xà thú nữa.

 

Nằm trên lưng Moore, Bạch Tinh Tinh lo lắng khôn xiết, không dám dùng chút sức nào. Vừa về đến nhà, cô liền rón rén trượt xuống.

 

Sau đó, cô dường như nhìn thấy trên bộ lông đen nhánh của Moore có thêm một vệt màu sậm ==.

 

"Nàng sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?" Moore biến thành hình người, còn chưa kịp mặc váy da thú đã vội hỏi, hoàn toàn không hay biết trên lưng mình có một "dải lụa hồng".

 

Bạch Tinh Tinh suýt nữa bị vệt đỏ tươi kia làm cho mù mắt, cô ho sặc sụa, ôm n.g.ự.c ho khan.

 

Moore vội vàng chạy tới vỗ lưng cho Bạch Tinh Tinh, thầm nghĩ quả nhiên là bị bệnh, "Ta đi gọi Xavi ngay."

 

Dứt lời, gã xoay người định chạy, may mà Bạch Tinh Tinh nhanh tay lẹ mắt, ôm chầm lấy cánh tay Moore.

 

"Đừng! Ngàn vạn lần đừng!" Bạch Tinh Tinh hét lớn, cô mất mặt c.h.ế.t đi được!

 

Moore dừng lại, khó hiểu nhìn Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh nhân cơ hội vội vàng chà lưng cho Moore, nhưng ánh nắng quá gắt, lúc này vết m.á.u đã khô cứng trên da gã.

 

Moore lúc này mới cảm giác được một mảng da bị căng cứng, gã quay đầu lại nhìn.

 

Bạch Tinh Tinh không lo lắng, cô không tin Moore có thể nhìn thấy, chuẩn bị giúp gã lau sạch trước khi đám Parker trở về. Không ngờ Moore chỉ tùy tiện quay đầu một cái, liền xoay một góc 180 độ, thấy rõ rành rọt vệt m.á.u kia.

 

Bạch Tinh Tinh: "..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rất muốn hét lên thất thanh có biết không, đây là người ngoài hành tinh sao? À, suýt quên, Moore không phải con người, là ưng mà! Sao cô cứ xem thú nhân như con người vậy? Bị hớ bao nhiêu lần rồi mà chưa đủ sao?

 

Bạch Tinh Tinh lấy tay che mặt, không muốn đối mặt với hiện thực.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Nhưng Moore cũng hoảng sợ, bởi vì gã không cảm thấy đau. Như vậy, m.á.u này chắc chắn là của Tinh Tinh.

 

Gã lập tức quay đầu lại nhìn Bạch Tinh Tinh, "Nàng bị thương ở đâu?"

 

Tháng trước Bạch Tinh Tinh mới "nghỉ lễ", Moore hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó, nhớ tới lượng m.á.u nhiều như vậy, tim gã đau thắt lại.

 

"Ôi trời ơi, mau đi rửa đi!" Bạch Tinh Tinh nổi giận, lôi lôi kéo kéo Moore ra sân sau.

 

Moore đi sau Bạch Tinh Tinh, cuối cùng cũng thấy chiếc váy dính m.á.u của cô, gã lập tức vạch váy cô lên.

 

Bạch Tinh Tinh cứng đờ, nhắm mắt hít sâu một hơi, đột nhiên muốn đ.á.n.h người, à không, là tẩn chim!

 

"Nàng... lại đ*ng d*c?" Giọng Moore gần như là hoảng sợ, còn khủng hoảng hơn cả lúc tưởng Bạch Tinh Tinh bị thương.

 

Bạch Tinh Tinh kéo váy mình xuống, tiếp tục lôi gã ra sân sau, "Chàng còn không biết sao?"

 

"Biết gì?" Moore thấy Bạch Tinh Tinh không giống bị thương nặng, mơ màng đi theo cô.

 

Bạch Tinh Tinh thở dài, nói: "Em tháng nào cũng bị thế này, cũng giống như giống cái chỗ các chàng động d.ụ.c vậy đó."

 

Bước chân Moore sững tại chỗ, con ngươi đen nhánh nhanh chóng co rút lại, màu sắc trở nên càng thêm đậm đặc.

 

Bạch Tinh Tinh bị phản ứng của gã dọa sợ, bất an nói: "Chàng có phải cảm thấy em là quái vật không?"

 

Sự bất an trong giọng nói của cô làm Moore đau lòng. Vẻ mặt gã dịu xuống, v**t v* đầu cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tháng nào cũng chảy máu?"

 

Bình Luận (0)
Comment