Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 1200

Bối cảnh là biển hoa trải dài như sao trời vỡ vụn, hoa tầng tầng lớp lớp, màu sắc đậm nhạt đan xen, dệt thành một bức họa cuộn phong phú sắc màu.


 

Thiếu nữ ngồi với tư thế thoải mái giữa biển hoa dưới bóng cây, vẻ mặt nghiêm túc họa lại phong cảnh tươi đẹp nơi đây.

 

Cô mặc chiếc váy liền màu trắng sáng, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy dưới nắng trời, như thể được đính vô số hạt kim cương nhỏ. Mái tóc xoăn như thác nước buông xõa sau lưng, rủ xuống tận bụi hoa Thiên Tinh Thảo ngang hông. Màu tóc nâu sẫm tương phản rõ rệt với sắc hoa trắng ánh lam, nhưng lại hài hòa một cách tự nhiên. Hình ảnh tốt đẹp ấy tác động mạnh vào thị giác người nhìn.

 

Bạch Tinh Tinh nghiêm túc ghi lại cảnh đẹp thiên nhiên, mà không biết rằng chính mình cũng đã lọt vào mắt người khác, trở thành sự tồn tại đẹp đẽ nhất.

 

Đồng cỏ Thiên Tinh Thảo cũng là một trong những cảnh đẹp của bộ lạc, một người đam mê hội họa như cô dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Hôm qua cô đã hẹn với Hoa Nhài, sáng sớm hôm nay liền mang theo bọn trẻ cùng đến.

 

Các giống cái mới gia nhập bộ lạc đã qua cơn hiếu kỳ với đồng cỏ Thiên Tinh, người đến đây dần dần ít đi, hơn nữa giống cái cũng không thể phơi nắng mùa nóng, nên lúc này nơi đây vô cùng yên tĩnh.

 

Hoa Nhài đứng bên cạnh trông An An và Anna. Hai cô thỏ con đã bị biển hoa nhấn chìm. Đàn báo con thì hưng phấn chạy tới chạy lui trong bụi hoa, vẽ ra từng vệt sóng trên biển hoa, làm cho khung cảnh đẹp đến không chân thực này tăng thêm vài phần sinh động và hơi người.

 

“Bạch Tinh Tinh, bao giờ cậu mới vẽ xong?” Hoa Nhài lăn một vòng trong bụi hoa, lăn đến tận chân Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh liếc nhanh qua cô bạn, tầm mắt rất mau lại quay về tờ giấy vẽ, vừa vẽ vừa nhẹ giọng nói: “Cậu chán thì ra dưới bóng cây ngủ đi, bọn trẻ có Moore trông rồi.”

 

Hoa Nhài cũng không buồn ngủ, nghe vậy lại thật sự ngáp một cái, khóe mắt rịn nước.

 

Cô ngồi dậy, ôm eo Bạch Tinh Tinh, cả người treo trên người cô, ngó vào tờ giấy vẽ.

 

“Oa! Thật sự có hơi giống nha!” Hoa Nhài kinh ngạc, cô nhìn cảnh sắc phía trước, rồi lại nhìn bức vẽ, sự kinh ngạc biến thành khiếp sợ: “Oa! Giống y như đúc! Chỉ là không có màu!”

 

Đây là lần đầu tiên Hoa Nhài xem Bạch Tinh Tinh vẽ tranh, cái vẻ "hai lúa lên tỉnh" không thua kém ai. Cô tò mò đưa tay sờ lên giấy vẽ.

 

Bạch Tinh Tinh nhanh tay đập rớt tay Hoa Nhài, “Đừng sờ, lem hết bây giờ.”

 

“Màu đen này là củi bị đốt cháy à?” Vì bức tranh quá đẹp, Hoa Nhài cũng tò mò về màu sắc trên giấy, cuối cùng mới phát hiện ra tờ giấy cũng là thứ cô chưa từng thấy.

 

“Ủa? Đây là lá cây gì vậy? Vừa trắng vừa phẳng.” Hoa Nhài nhân lúc Bạch Tinh Tinh không chú ý, nhanh tay sờ vào mép giấy vẽ đang rũ xuống.

 

Ưm, cảm giác cũng lạ lạ, đây là lá của cây gì nhỉ?

 

Bạch Tinh Tinh bật cười: “Đây là làm từ gỗ, lát nữa về tớ cho cậu mấy tờ vẽ chơi.”

 

“Được đó, được đó!” Hoa Nhài vui vẻ vỗ tay, sau đó chuyên tâm xem Bạch Tinh Tinh vẽ.

 

Cô hái một đóa hoa, ướm lên giấy vẽ, so sánh kỹ mới phát hiện nó y hệt như trên giấy, chỉ là bị rút cạn màu sắc, rốt cuộc không đẹp bằng vật thật.

 

Hoa Nhài không khỏi tiếc nuối: “Nếu có thể có màu thì tốt rồi, thật muốn đem hoa in thẳng lên luôn.”

 

Lời nói của Hoa Nhài lại làm Bạch Tinh Tinh động lòng. Cứ vẽ tranh đen trắng mãi cũng thật đơn điệu, có màu sắc thì tốt rồi.

 

Nhìn biển hoa trải dài bất tận, Bạch Tinh Tinh nghĩ hay là lúc về hái một ít, thử xem có thể làm thành màu vẽ không.

 

Tinh thần vừa bị phân tán, Bạch Tinh Tinh liền ngồi không yên, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Cô giơ tay vươn một cái vai thật dài, ưỡn cả eo, lúc này mới đột nhiên cảm giác được bụng âm ỉ đau.

Bình Luận (0)
Comment