"Đi?" Parker đứng lên, bước lại gần Bạch Tinh Tinh, sắc mặt âm trầm đáng sợ: "Ngươi không thích ta đến vậy?"
Bạch Tinh Tinh bị bộ dáng của Parker doạ sợ, e ngại lui về phía sau, khi thế lúc đầu liền biến mất, lắc đầu nói: "Không phải, ta rất cảm kích ngươi, cũng rất thích ngươi, nhưng tình cảm của chúng ta không tới mức đó.
Ngươi bức ta, ta chỉ có thể rời đi."
Tảng đá đè lại trong lòng Parker liền hạ xuống, sự tối tăm trong mắt tiêu tán, lại còn tức giận: "Ngươi có biết rừng rậm nguy hiểm hay không? Nhưng chỉ có dã thú đơn giản như vậy, còn muốn đi một mình về thật sự là nằm mơ.
Lần này là ngươi may mắn, gặp được ta, nếu gặp phải thú lưu lạc, bọn họ sẽ bắt ngươi về sào huyệt, nhốt ngươi lại, bắt ngươi sinh không ngừng.
Nếu ngươi không sinh được thì sẽ đánh, không quan tâm cảm thụ của ngươi."
Hắn còn tưởng Bạch Tinh Tinh thà được thú lưu lạc cứu cũng không muốn hắn cứu, đối với giống đực là vũ nhục vô cùng.
Sắc mặt Bạch Tinh Tinh trắng nhợt, "Thú lưu lạc?"
Nàng nói muốn đi chỉ là lời nói dỗi, sự nguy hiểm của rừng rậm, một giống cái như Eve không thể biết được để nói cho nàng, nàng chỉ có thể biết được từ Parker.
Nàng nghe Parker nói vẻ có thứ rất nguy hiểm, nhưng khảng định đó là sự thật không phải giả, nếu nàng hỏi người khác sẽ bị lộ lời nói dối.
Parker vừa nghe thấy, nghĩ thầm thì ra ngay cả thú lưu lạc Bạch Tinh Tinh cũng không biết, trong lòng càng vui mừng, sau đó lại cảnh cáo: "Thú lưu lạc chính là giống đực không được giống cái hoan nghênh, cái gì mà thú rắn, thằn lằn, đều là thú máu lạnh, đối với giống cái rất không tốt."
Parker cũng không nói dối, chỉ là hắn có che dấu một chút, thú lưu lạc thường sống ở núi sâu, chờ đến mùa sinh sôi mới tìm giống cái, hơn nữa chỉ tìm ở bộ lạc nhỏ.
Bộ lạc của bọn họ ở bên cạnh vạn thú thành, không có thú lưu lạc đến xâm phạm, mà nơi hắn phát hiện Bạch Tinh Tinh ở trong phạm vi Vạn thú thành.
Cả người Bạch Tinh Tinh rét run, vậy thật sự là thảm hơn cả bị dã thú tấn công.
"Còn muốn đi sao?" Parker dù lo lắng nhưng vẫn ung dung nhìn Bạch Tinh Tinh nói.
Bạch Tinh Tinh liên tục lắc đầu: "Không đi nữa."
Parker cười hắc hắc: "Vậy chúng ta liền giao phối, bỏ qua lúc này liền phải đợi năm sau mới có cơ hội mang thai nhãi con, không thì quá lãng phí."
Đây là tập tính của thú nhân, vì tỉ lệ mang thai của giống cái quá thấp, bỏ qua bất kì cơ hội nào đều là tội lỗi.
Nếu hắn không làm Bạch Tinh Tinh mang thai nhãi con, Bạch Tinh Tinh sẽ bị tộc trưởng ghép với một giống đực khác, như vậy rất nguy cấp.
Mỗi năm một cơ hội?
Trong đầu Bạch Tinh Tinh đột nhiên chợt loé một vệt sáng, vội nói: "Sẽ không, mỗi tháng ta đều có cái này, lúc nào cũng có thể mang thai, ngươi đừng vội, chúng ta bồi dưỡng cảm tình trước."
Bà dì cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Bạch Tinh Tinh vui mừng muốn khóc.
"Chuyện này không có khả năng." Parker không dao động nói: "Ta không phải giống đực của mấy bộ lạc nhỏ bé kia, không có kiến thức gì, ta đã biết rất nhiều giống cái, đều là mỗi năm động dục một lần, vượn tộc các ngươi cũng vậy."
Bạch Tinh Tinh khóc ròng, nhưng nàng hoàn toàn là con người a! Từ Parker tới bộ lạc, các ngươi đã thấy con người thực sự chưa?
Parker thấy Bạch Tinh Tinh không nói lời nào được nữa, đắc ý.
Bạch Tinh Tinh vô tình nói: "Thịt của ngươi cháy."
Không biết từ khi nào mà mùi khét bay trong không khí, đôi mắt Parker trợn lên, kêu "A" một tiếng: "Thịt của ta!"
Parker bước nhanh xông đến bên cạnh lật thịt nướng, đau lòng quạt lửa lại nướng thịt.
Bạch Tinh Tinh đến bên cạnh hắn ngồi xuống, trong lòng thầm nói: ngày cuối cùng của bà dì mà còn không thuyết phục được hắn, liền thú nhận thân phận con người với hắn đi.
Bộ lạc này dường như không có tư tưởng mê tín, cho dù có, Parker đối với nàng cũng quen thuộc hơn, hẳn là sẽ không nói ra ngoài.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi người đọc xong nhớ bình chọn cho mình nha!!!!!!!
Yêu nà!!!!.