"Em không dùng được sức."
Parker vỗ về lưng Bạch Tinh Tinh, nói: "Không sao, độc khí này chỉ có thể làm giống cái tạm thời không cử động được, một lát là khỏe lại thôi."
"Anh không sao chứ?" Bạch Tinh Tinh lo lắng hỏi.
"Ta là giống đực đương nhiên không sao, chút độc tố này chẳng có tác dụng gì với ta cả. Độc lợi hại của Thú nhân Bọ Cạp nằm ở đuôi và hơi thở của nó." Parker giải thích.
"Độc khí này chỉ chuyên dùng để đối phó với giống cái, để đảm bảo khi chúng chiến đấu với giống đực thì giống cái không thể chạy trốn, sau khi thành công còn dùng nó để ép giống cái ngoan ngoãn giao phối."
Sắc mặt Bạch Tinh Tinh càng lúc càng trắng bệch, hoảng sợ nói: "Đó là thú nhân ư?"
Nàng nghiêng đầu nhìn xác con bọ cạp.
Sinh vật khủng khiếp như vậy, lại cũng là thú nhân? Chẳng trách ánh mắt con bọ cạp đó nhìn nàng không đúng.
"Đừng sợ, chúng ta về ngay đây." Parker đau lòng khôn xiết, đang định hôn Bạch Tinh Tinh thì nàng đã vội rúc vào lòng hắn.
"Anh mau đi rửa mặt đi."
Parker đưa tay quệt mặt, thấy dính nhớp đầy tay, vội chạy ra bờ sông rửa sạch, sau đó cõng Bạch Tinh Tinh cùng túi hạt dẻ quay về.
"Nơi này loạn quá, có cả khí tức của Hổ tộc mà vẫn có lưu lạc thú hoạt động, thật ngang ngược. Hổ tộc canh gác nghiêm ngặt chắc cũng là vì đám lưu lạc thú này."
Parker vừa đi vừa nói: "Sau này không đưa nàng đi xa như vậy nữa, cùng lắm chỉ chơi ở khu rừng quả gai thôi."
Bạch Tinh Tinh lập tức xị mặt, nhưng nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, chính nàng cũng không có can đảm đi ra ngoài nữa.
Chẳng lẽ sau này chỉ có thể hoạt động trong khu vực bảo hộ nhỏ bé đó thôi sao? Nghĩ đến đã thấy bi thảm.
Nghĩ đến trong nhà còn có một lưu lạc thú là Curtis, Parker đi được một lúc lại tiêm cho Bạch Tinh Tinh một liều dự phòng: "Nàng đừng có mà thích Thú nhân Bọ Cạp đấy, bất kể là loại nào, lúc giao phối chúng đều thích đ.á.n.h giống cái, đó là tập tính của chúng, không đổi được đâu."
Bạch Tinh Tinh: "..." Anh có thể đừng kể chuyện kinh dị cho em nghe được không?
"Em nghĩ em không có cơ hội làm quen với Thú nhân Bọ Cạp đâu, anh yên tâm đi. À không đúng, là em phải tự yên tâm mới phải."
Bạch Tinh Tinh nép vào lưng Parker, cho dù đã có cái nhìn khác về Thú nhân Rắn, nàng vẫn tin chắc mình tuyệt đối không thể nào thích Thú nhân Bọ Cạp được.
Cái thân hình cứng ngắc đó, tùy tiện bộ phận nào chọc vào cũng đủ c.h.ế.t người rồi còn gì?
Parker cười hì hì, rảo bước nhanh hơn.
Vừa vào đến bộ lạc, một thú nhân Hổ đã ngửi thấy mùi Thú nhân Bọ Cạp trên người Parker và lập tức đến hỏi.
"Các người cũng gặp Thú nhân Bọ Cạp à?" Thú nhân Hổ vừa nói vừa nhìn Bạch Tinh Tinh.
Parker nói: "Ta g.i.ế.c một con rồi, ở đây thường xuyên có Thú nhân Bọ Cạp qua lại sao?"
"Phía trên kia có một vùng sa mạc, Thú nhân Bọ Cạp đều từ đó tới, không biết có bao nhiêu, g.i.ế.c mãi không hết. Lúc bộ lạc chúng ta mới đến đây lập nghiệp, giống cái của tộc trưởng còn bị cướp mất."
Thú nhân Hổ vừa tức giận vừa bất lực, thở dài, nói tiếp: "Đó là chuyện của nhiều năm trước, bây giờ chúng ta phòng bị nghiêm ngặt, chúng không dám tới nữa, chỉ là chúng muốn vào rừng sâu cướp giống cái thì cũng phải đi ngang qua đây. Sau này ngươi mang giống cái ra ngoài phải cẩn thận một chút."
"Thảo nào." Parker lẩm bẩm một tiếng, cõng Bạch Tinh Tinh về hốc cây.
Bạch Tinh Tinh vẫn chưa hồi phục, nằm thẳng đơ trên tấm da thú, rất nhanh Curtis đã ngửi thấy mùi lạ và bò lên.
"Đi đâu vậy?" Ánh mắt sắc bén của Curtis lướt qua Parker và Bạch Tinh Tinh một lượt, rồi trườn đến bên cạnh nàng, đuôi rắn quấn lấy ba con báo con đang đòi ăn.
Bạch Tinh Tinh chột dạ, không dám trả lời, chỉ nhìn lũ báo con nói: "Các con."
"Ngao ô~"
Lũ báo con giãy giụa thoát khỏi đuôi rắn, lần lượt nhảy lên người mẹ.