Hiện tại thời tiết vừa phải, thích hợp nhất cho loài rắn ra ngoài, Curtis làm sao sẽ bỏ lỡ?
Hiếm khi Curtis hòa hợp với tập thể, Bạch Tinh Tinh cũng rất vui, chuyện rắn nhỏ để dành lần sau đi.
Bên ngoài thành đá vẫn ồn ào, vì mùa mưa nhỏ nước mưa nhiều, buổi tối hạ nhiệt độ rất dễ trời mưa, cho nên quyết đấu bắt đầu ngay ban ngày.
Các giống cái vây quanh ở vòng trong cùng, ngay cả Hoa Nhài cũng ôm con cái đứng xem.
Vô tình thấy đoàn người Bạch Tinh Tinh, Hoa Nhài chào đón Edgar đang ôm giống cái con, chen ra khỏi đám đông.
“Bạch Tinh Tinh!”
Hoa Nhài vẫy tay hét lớn về phía Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh nhìn Hoa Nhài, bị Hoa Nhài kêu một tiếng, rất nhiều đôi mắt nhìn qua.
An An do Parker ôm, Bạch Tinh Tinh không yên tâm sửa sang lại mũ cho cô bé.
“Hoa Nhài, cậu ở cữ xong rồi à?” Bạch Tinh Tinh ác liệt ảo tưởng một chút dáng vẻ Hoa Nhài chịu đủ nỗi khổ ở cữ, khóe miệng cong cong.
Hoa Nhài kêu gào nói: “Đương nhiên! Cậu nói làm không tốt để lại bệnh căn mà.”
Bạch Tinh Tinh không tin, “Cậu một tháng không gội đầu tắm rửa?”
“Cái này có gì khó.” Hoa Nhài móc móng tay đồ ăn thừa, tiện miệng nói: “Tôi thường là một tháng tắm một lần mà, lúc trời đổ tuyết còn không tắm.”
Bạch Tinh Tinh trợn to mắt: “À…”
Gió không nóng không lạnh thổi từ phía Hoa Nhài tới, Bạch Tinh Tinh không khỏi cẩn thận ngửi ngửi mùi trong không khí.
Thế mà không có mùi lạ.
Nhìn lại tóc Hoa Nhài, cũng bồng bềnh tơi xốp, nhìn rất sạch sẽ.
Tức khắc Bạch Tinh Tinh lại chợt hiểu, Mẹ nó Hoa Nhài là giống cái Hổ tộc, là thú nhân mà! Không có những phiền não dầu tóc, gàu da đầu đó.
Động vật hoang dã liền ý thức tắm rửa cũng không có, so sánh lên, Hoa Nhài một tháng tắm một lần, tựa hồ cũng rất sạch sẽ.
Nhưng Bạch Tinh Tinh vẫn rất khó tiếp thu, trái tim nhỏ chịu không ít kinh hãi.
Parker nghi hoặc nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, hỏi: “Không thể gội đầu sao?”
Vì sao Tinh Tinh lúc trước không nói cho họ? Tinh Tinh lúc ở cữ nhưng dùng nước ấm gội đầu rất nhiều lần đó!
Nhưng Parker còn chưa nói xong, cái đuôi đã bị một bàn tay dùng sức kéo lấy.
Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn lên mặt Parker, nháy nháy mắt trái.
Parker đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, quyết định về nhà rồi tính sổ với Bạch Tinh Tinh.
Hoa Nhài cười nói: “Bất quá còn may lúc ở cữ thời tiết lạnh, trời nóng tôi mỗi ngày đều phải tắm, một tháng không tắm tôi chịu không nổi.”
Bạch Tinh Tinh thở phào một hơi lớn: “Vậy thì tốt.”
Cũng không biết có phải ảo giác của cô không, giác đấu trường dường như đ.á.n.h càng kịch liệt, có lẽ chỉ là vừa vặn lên hai thú nhân tương đối mạnh.
“Chúng tôi đi ra ngoài chơi, cậu mau về xem quyết đấu đi.” Bạch Tinh Tinh nói.
Hoa Nhài quay đầu nhìn về phía đấu trường, nói: “Cậu không xem sao? Giống đực lần này tới đều rất cường tráng.”
Lời còn chưa dứt, Hoa Nhài vô cớ sau lưng chợt lạnh, âm thanh tức khắc mắc kẹt lại.
Nàng trước nhìn về phía Curtis, rõ ràng trên mặt không có một đạo thú văn nào, lại dường như rất lợi hại, lúc chiến đấu càng là cường hãn hơn bất kỳ thú nhân nào.
Có lẽ thú lưu lạc chính là không có thú văn đi.
Con Thú Rắn vốn dĩ đã làm nàng cảm thấy rất không thoải mái, bây giờ càng làm nàng trong lòng điên cuồng muốn chạy trốn.
Nhìn lại con báo ôm con, một mái tóc hình thù kỳ quái, hình thái báo xấu xí, hình người nhìn thế mà nói không nên lời sự mê người.
Lúc này, con báo hiếu động này cũng đang phóng thích địch ý đối với nàng.
Hoa Nhài khó khăn nuốt nước bọt, cười ha hả nói: “Tôi đi xem nha, các cậu đi chơi đi.”
Nói xong, Hoa Nhài kéo bạn lữ mình liền chuồn.
Bạn lữ của Bạch Tinh Tinh thật sự quá đáng sợ.