Quay đầu lại nhìn, An An nằm trên tảng đá trải da thú.
Vài con chim đen có dáng vẻ quạ đen đang bay về phía cô bé, An An còn ngây thơ nhìn chằm chằm chim đen xem.
“A! Tránh ra!” Bạch Tinh Tinh kêu to xông qua, cũng không để ý hình thể chim đen, giương tay liền đi đánh.
Cánh chim đen trải rộng có hơn 1 mét dài, nhìn so Bạch Tinh Tinh nhỏ không bao nhiêu, ai đ.á.n.h ai còn chưa chắc. Chúng nó tức khắc lộ ra tư thái tấn công.
Bất quá chim đen còn chưa kịp chạm tới Bạch Tinh Tinh, đã bị một cái đuôi rắn khổng lồ đ.á.n.h bay, đập vào trên tảng đá vỡ đầu chảy máu, giãy giụa hai cái, liền c.h.ế.t thấu.
Curtis vội vàng bắt lấy tay Bạch Tinh Tinh, lòng bàn tay phấn hồng tay phải còn giữ vết sẹo rõ ràng, là lần trước bị lá cây hoa thương.
“Em không muốn sống nữa?” Giọng Curtis lộ ra tức giận, thấy Bạch Tinh t*nh h**n hảo không tổn hao gì, giận dữ mới hơi chút tan đi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Lần trước bị thương tôi còn chưa truy cứu, em thật sự xem mình là giống đực sao?”
Bạch Tinh Tinh cúi đầu quấn quanh hai ngón trỏ chơi, thấy An An có nguy hiểm, nàng nơi nào còn suy xét được nhiều như vậy chứ?
Bất quá nhắc tới vết thương lần trước, Bạch Tinh Tinh liền chột dạ, ngoan ngoãn rũ đầu nghe huấn.
Thấy tiểu bạch dáng vẻ này, Curtis có đại hỏa khí cũng phát không ra, nhìn t.h.i t.h.ể chim đen, trong lòng kỳ quái.
“Là tôi không bảo vệ tốt em, không ngờ nơi này cũng có chim ưng ăn xác.” Curtis nói.
Chim ưng ăn xác, chuyên môn ăn con mồi thợ săn không ăn hết, hoặc là ấu tể không có lực công kích. Nơi này đầy đất núi đá, hiếm khi có động vật, làm sao sẽ có chim ưng ăn xác?
Bạch Tinh Tinh thở phào một hơi nói: “Không sao liền tốt, con chim kia rất lớn, lát nữa chúng ta nhặt về ăn đi.”
“Con đó không thể ăn.” Curtis nói.
Bạch Tinh Tinh không tin, nhìn con chim rất béo, đứng dậy hướng bên kia đi đến, vừa đi vừa nói: “Anh coi chừng An An.”
Đi đến bên cạnh t.h.i t.h.ể chim ngồi xổm xuống, Bạch Tinh Tinh dùng gậy chọc chọc chim đen.
Không ngờ chim đen còn chưa c.h.ế.t hẳn, cánh đột nhiên đập một cái, phất lên một luồng mùi tanh hôi chua thối, cái mùi kia vừa nồng vừa sặc mũi, quả thực chua sảng.
Bạch Tinh Tinh lập tức che mũi lại, đứng dậy vội vàng lùi về phía sau.
Curtis buồn cười nhìn Bạch Tinh Tinh nói: “Tin chưa?”
Bạch Tinh Tinh vẻ mặt đau khổ gật đầu.
Thị giác chuyển tới Parker trong khe đất.
Trong không gian đen kịt, một đôi mắt tản ra lục quang đong đưa, nơi này nhìn xem, nơi đó nhìn một cái.
Một số tảng đá dưới đất có thể phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, mắt người nhìn không thấy, nhưng đủ để cho báo bắt giữ được sự vật dưới đất.
Không biết từ đâu bay tới một luồng khí lạnh, thổi lên người lạnh căm căm, làm Parker cảm giác như là thời gian chảy ngược, lại trở về mùa lạnh.
Không khí âm hàn lạnh lẽo gay mũi, lờ mờ, tiếng gió lại có chút giống tiếng kêu thê lương của giống cái.
Parker thật cẩn thận từng bước hành tẩu trên đá loạn, tìm kiếm phương hướng của dòng nước lạnh.
Đột nhiên, phía trước đen như mực, xuất hiện một mảnh sao biển nhỏ ánh sáng.
Parker sửng sốt, trong lòng đoán được đó là cái gì, dưới chân càng cẩn thận.
Đi qua xem, quả nhiên như hắn sở liệu, trên vách đá nạm đầy tinh thể tám mặt.
Vinson lúc trước đi xuống khi vẫn là mùa lạnh, hẳn là xem nhẹ luồng nước lạnh không bình thường, mới bỏ lỡ một tảng lớn tinh thạch này.
Parker duỗi tay sờ lên, tinh thạch lạnh lẽo, nhưng không đủ để tản mát ra nhiều hàn khí như vậy.
Bẻ lung tung một khối đá có tinh thạch xuống, tiếp tục tìm kiếm.
Có ánh sáng tinh thạch, Parker rốt cuộc phát hiện nơi phát ra hàn khí… Một viên băng châu màu lam.
Trên thực tế, nơi đó cả một phiến đều là băng tinh. Vì sao lại nói là băng châu?