Bạch Tinh Tinh ngồi bật dậy, nhìn về phía Curtis, ánh mắt như muốn hỏi: Anh ấy đã làm trò hề, sao anh cũng hùa theo?
“Xì xì ~” Curtis bất đắc dĩ thè lưỡi.
Parker hoàn toàn không biết kiểu tóc này khi biến thành hình báo trông lố bịch đến mức nào, vẫn hồn nhiên nói: “Như vậy thì tôi với các đồng bào khác biệt càng rõ ràng hơn.”
Bạch Tinh Tinh tức giận nhéo tóc Parker mà lắc, hận không thể rèn sắt thành thép mà nói: “Anh đúng là tên ngốc!”
Khó khăn lắm mới dụ được Parker, tưởng rằng đã xong, không ngờ… lại đổ sông đổ biển!
Parker vẻ mặt mờ mịt.
Bạch Tinh Tinh thở dài, đứng dậy đá một cái vào m.ô.n.g Parker, ra lệnh bằng giọng điệu cứng rắn: “Sau này ở bộ lạc, không được biến thành hình báo chạy lung tung!”
“Tại sao chứ?” Parker vẫn ngơ ngác.
Bạch Tinh Tinh phì phò quát: “Vì biến thành hình người không mặc quần áo thì bất tiện!”
Parker lập tức hớn hở, thái độ ngoan ngoãn vâng lời: “Được, không ở bộ lạc biến thành hình thú nữa.”
Hiện tại bộ lạc có quá nhiều giống cái, quả thật việc biến thân trong bộ lạc không tiện, lại còn bị các giống cái khác nhìn thấy. Chỉ là không ngờ, hóa ra Tinh Tinh trong lòng cũng để ý.
Bạch Tinh Tinh lười nhìn Parker, quay đầu đi xem An An.
Không ngờ An An vẫn tỉnh, mở to mắt, An An im lặng y như đang ngủ.
“Sao lại không lên tiếng gì cả?”
Bạch Tinh Tinh gãi gãi cằm An An, nhẹ giọng hỏi.
Tròng mắt An An chậm chạp xoay chuyển, lúc này mới có phản ứng, phát ra vài tiếng đơn âm tiết về phía Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh lập tức bế cô bé lên, lo lắng vỗ vỗ lưng cô bé.
An An chắc chắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cơn phát độc đêm qua, tuy rằng nọc bọ cạp sẽ yếu đi sau mỗi lần phát tác, nhưng An An còn quá nhỏ, tâm lý chưa đủ mạnh mẽ, Bạch Tinh Tinh rất lo lắng cô bé sẽ mắc bệnh tâm lý.
“Hy vọng Vinson sớm quay về.” Bạch Tinh Tinh khẩn cầu.
Lúc hoàng hôn, nhiệt độ hạ xuống, mưa cũng bắt đầu rơi.
Kể từ hôm nay, thỉnh thoảng lại có giống đực ngoại tộc gia nhập bộ lạc, sau đó quyết đấu trên bãi đất trống để phô diễn sức mạnh. Cảnh tượng náo nhiệt khó gặp này, thế mà lại trở thành chuyện bình thường ở bộ lạc.
Năm trước bộ lạc tăng điên cuồng số lượng giống cái, năm nay lại tăng giống đực với tốc độ gấp bội.
…
“Cang! Cang! Cang!”
Từ xưởng rèn sắt truyền đến tiếng đập dồn dập, liên tiếp không ngừng.
Bạch Tinh Tinh ôm An An, đi đến cửa xưởng rèn, lập tức cảm nhận được một luồng sóng nhiệt phả vào mặt, còn thoang thoảng mùi mồ hôi.
Parker đang hết sức chuyên chú đập một khối sắt nung đỏ, n.g.ự.c trần bị mồ hôi thấm ướt, cơ bắp săn chắc phản xạ ánh sáng trông rất vững chãi.
Bạch Tinh Tinh không lên tiếng, nhưng Parker như có cảm giác ngẩng đầu nhìn, trên mặt lập tức nổi lên một tia ấm áp.
“Sao em lại đến đây? Mau tránh ra, chỗ này nóng lắm.”
“Tôi đến xem khôi giáp của anh.” Bạch Tinh Tinh lay lay An An, tò mò nhìn vào bên trong.
Bên chân Parker đã có một mảnh khôi giáp cơ bản thành hình.
Parker cười, cho tấm sắt vào nước lạnh.
“Xèooo—” một tiếng, trong nước toát ra một làn khói nhẹ, linh kiện này liền hoàn thành.
Parker lo Bạch Tinh Tinh bị nóng, ôm đồ của mình chạy ra khỏi xưởng rèn.
Hai người chạy đến dưới gốc cây râm mát, bên ngoài là cái nóng gay gắt của nắng hè, dưới bóng cây lại dị thường mát mẻ. Đặc biệt là khi gió mát thổi qua, lướt trên làn da lấm tấm mồ hôi, cuốn đi cái nóng oi bức, quả thực là một loại hưởng thụ.
“Xong rồi.”
Parker cười hắc hắc, nói rồi cúi đầu, lắp ráp khôi giáp một cách thuần thục.