Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 46

Việc rửa gân cắt tuỷ đã thành công, việc đầu tiên mà Thập Cửu làm chính là đặt ngón tay lên mạch của mình và tập trung tinh thần nhìn vào đan điền.

Các gân mạch đã trở nên rộng mở và rắn chắc, đan điền thì kiên cố ổn định, da thịt cô đều mang theo sức mạnh dồi dào.

Khi cô đưa tay nhấc chân lên liền có thể cảm nhận được những thay đổi rõ ràng sau lần tái sinh này.

Sau đó Thập Cửu tuỳ tiện giương tay phóng vài cây kim đâm vào cột nhà.

Tiểu Ngũ chạy tới đó và nghiêng đầu qua xem: “Kim xuyên tới tám phần, sức mạnh của chủ nhân đã lớn hơn rồi!”

Chỉ tuỳ tiện vung tay thử một tý mà đã có thể xuyên kim tới tám phần, có thể thấy sức mạnh hiện tại của Thập Cửu là vô cùng đáng sợ!

“Không chỉ sức mạnh, mà sự nhanh nhẹn linh hoạt cũng được tăng lên như bay rồi, hiệu quả của lần rửa gân cắt tuỷ này còn vượt xa cả trông đợi của ta nữa.

Xem ra, chính là do dược liệu của thế giới này có hiệu quả rất mạnh rồi.” Thập Cửu cong cong khoé môi nói.

Bây giờ chất lượng cơ thể của cô đã vượt xa so với kiếp trước.

“Bây giờ ta sẽ thử tu luyện xem sao.” Thập Cửu trở về và ngồi khoanh chân lên chiếc giường nhỏ trong phòng mình, bây giờ cô sẽ thử làm Băng Tâm Quyết trước (*), để xem sau khi rửa gân cắt tuỷ có thể thuận lợi tu luyện hay không.

(*) Là để trong lòng không có phiền nhiễu, tâm tư rõ ràng và trong suốt như băng.

Trước khi nhắm mắt lại, Thập Cửu nói: “Nếu Mạc Thiên Diệc có đến thì không cần cản hắn.”

“Meo!” Tiểu Ngũ dựng tai mình lên.

Chủ nhân đã hạ lớp phòng bị của mình với Mạc Thiên Diệc xuống rồi, đây không phải là chuyện tốt nha! Cảm giác được nguy cơ theo bản năng của mình đã khiến Tiểu Ngũ có chút bực bội, chú hất hất chiếc đuôi của mình và đi qua đi lại, trong đôi đồng tử mèo loé lên một tia căng thẳng.

Cuối cùng Tiểu Ngũ cũng leo lên chiếc giường, rồi nằm sát vào chân của Thập Cửu, chú phải bảo vệ chủ nhân, không thể để Mạc Thiên Diệc cướp chủ nhân đi được!

Thập Cửu không hề biết gì về sự lo lắng của Tiểu Ngũ, cô chỉ cảm thấy, nếu Mạc Thiên Diệc đã muốn vào thì có cản cũng vô ích, cho nên không cần phải cản.

Cô nhắm mắt và điều tiết hơi thở của mình, các linh khí trong không trung bắt đầu chen chúc nhau nhập vào cô, khi linh khí nhập vào cơ thể sẽ đi vào trong những gân mạch rộng rãi, và cuối cùng sẽ tích tụ ở nơi đan điền.

Đây là lần đầu tiên cô thử, nhưng linh khí đã thuận lợi ngừng lại ở trong đan điền của cô một cách ổn định.

Một tia rồi lại một sợi, dần dần nhiều hơn.

Không phải tất cả linh khí đều có thể biến thành sức mạnh của chính mình, cho nên phải làm sạch và thanh tẩy đi các tạp chất trước, nếu không, một khi không cẩn thận, cái gì cũng ăn thì sẽ làm tổn hại đến đan điền và gân mạch, nếu bị nhẹ thì cho dù đến cuối đời cũng không thể tu luyện tiến bộ được, còn nặng thì sẽ tẩu hoả nhập ma.

Thập Cửu thi triển Băng Tâm Quyết, cô muốn từng bước từng bước đi chậm nhưng chắc, không cần nhanh mà chỉ cần ổn thoả.

Nhưng trong mắt người khác, thì sự ‘đi chậm” của Thập Cửu vẫn là những điều mà người ta chỉ có thể mơ chứ không thể làm được! Ngay từ đầu, yên nghiệt đã được định sẵn để hất bỏ tất cả mọi người.

Bùm!

Bất tri bất giác mà Thập Cửu đã đột phá thành công linh sư bậc một.

Lúc này cô vẫn đang tiếp tục---

Linh khí được tụ lại càng ngày càng nhiều, nhưng Thập Cửu vẫn không có chút áp lực nào cả, những gân mạch rộng mở và vững chắc của cô vốn đã có thể dung nạp được nhiều linh khí hơn người bình thường gấp ba lần rồi, còn đan điền, chính là gấp 10 lần!

Bùm!

Lại đột phá một lần nữa, là linh sư bậc hai! Linh khí nơi không trung đang trở nên điên cuồng.

Mạc Thiên Diệc cảm nhận được linh lực trong không trung đang trở nên rung động, hắn chợt cong môi lên tạo thành một nụ cười tà mị và bá đạo, đôi con ngươi hoàng kim nhìn về phương hướng kia giống như là đang nhìn vào kho tàng của mình vậy.

Tiểu Cửu Nhi bắt đầu tu luyện rồi ~~

Hắn quay đầu lại, rồi ra lệnh: “Nhớ hết chưa?”

“Vâng! Thuộc hạ sẽ đi thu thập dược liệu quý giá ngay!” Lãnh Uyên vừa hành lễ, đáy lòng hắn vừa nghĩ, mình có phải đã có chút giống như một công thần chuyên đi thu thập bảo vật để giúp vua đoạt được một nụ cười của mỹ nhân rồi không?

Ơ! Lãnh Uyên run rẩy.

Sao chủ nhân lại có thể có tâm tư đó với Thập Cửu được? Chủ nhân thích Thập Cửu sao? Thật không thể tưởng tượng được.

Chắc là do Thập Cửu đặc biệt cho nên chủ nhân mới muốn cân nhắc bồi dưỡng cô ta thì có, nhưng mà cái cách bồi dưỡng này cũng quá thân mật rồi a!

Rầm!

Một thanh âm to lớn khủng khiếp truyền đến từ phòng của Thập Cửu, Mạc Thiên Diệc lập tức chớp nhoáng xông đến đó, còn Lãnh Uyên thì đứng đó ngây ngốc một lát rồi mới đuổi theo, xảy ra chuyện rồi sao?

Mạc Thiên Diệc phẩy tay áo đẩy cửa xông vào, vừa nhìn vào trong thì ánh mắt hắn đột nhiên lập loè một cái, bước chân liền khựng lại.

Trong căn phòng là một mớ hỗn độn, chiếc giường bị tan nát thành năm, bảy phần, giống như là vừa mới có một cơn bão dữ dội vừa ghé qua vậy! Còn Thập Cửu thì đứng trong mớ hỗn độn, tay cô thì đang cầm lấy chiếc cổ mềm mại của Tiểu Ngũ và nhìn nó với khuôn mặt đầy phức tạp.

Mạc Thiên Diệc híp mắt lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?

….…...
Bình Luận (0)
Comment