Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 49

Không ngờ chỉ giết một ả Thập Cửu mà lại phiền phức như vậy! Bà ta lần lượt phái người đi mà cũng để Thập Cửu thoát được.

Hàng lông mày Thượng Quan Dĩ Dung cau lại dữ dội, đột nhiên, đáy mắt bà ta chợt loé qua một tia cay độc, bà ta nói: “Thu Ngọc, có chuyện này cho ngươi phải đích thân đi làm!”

“Vâng, chủ mẫu xin căn dặn.”

Thượng Quan Dĩ Dung vẫy tay, bảo cô ta quỳ xuống nghe bà ta nói nhỏ.

Nói xong, khoé môi Thượng Quan Dĩ Dung liên tục nở nụ cười lạnh: “Ta muốn trước khi ả Thập Cửu đó trở về phải thân bại danh liệt, bị vạn người chửi mắng! Đến lúc đó cho dù ta không giết ả đi nữa, ả cũng chẳng còn đường sống!”

“Thái tử sẽ huỷ hôn, gia chủ vì bảo vệ danh tiếng mà đuổi ả ra ngoài, cho dù Vân gia có muốn lợi dụng cô ta để đối phó với nhà họ Thập đi nữa cũng sẽ không đi nhặt một quân cờ rách nát đâu.

Ha ha ha!”

Thu Ngọc hành lễ: “Chủ mẫu anh minh!”



Thập Cửu đã biết Thượng Quan Dĩ Dung sẽ nghĩ ra trăm ngàn kế độc để đối phó cô nhưng không ngờ trí tưởng tượng của bà ta lại phong phú đến như vậy, vậy mà lại nghĩ ra cô và Vân gia có quan hệ nữa chứ, và cũng thật không ngờ cuối cùng Thượng Quan Dĩ Dung lại ra kế độc ngầm hại người này.

Cô và Mạc Thiên Diệc vừa tiến vào Hoàng Thành của Thiên Tung Quốc thì đã nghe các lão bá tánh ở sảnh trà quán xôn xao về hai việc.

Thứ nhất, chính là phế vật của nhà họ Thập mang tiếng xấu đồn xa.

“Ê ê, nghe nói gì chưa? Vị tiểu thư phế vật ở nhà họ Thập tên Thập Cửu đó, không ngờ dám ở thành Phong La làm ra chuyện xấu như vậy! Thật là không biết xấu hổ!”

“Có thật không đó? Cũng may mà cha mẹ cô ta đều đã chết rồi chứ nếu không có loại con gái bại hoại gia phong, không biết liêm sỉ như vậy thì chỉ e là có sống cũng bị làm cho tức chết thôi!”

Có người không biết nguyên nhân hậu quả trước sau nên cũng tò mò hỏi: “Sao vậy? Cái ả Thập Cửu đó làm ra chuyện xấu gì vậy?”

“Chuyện xấu? Hừ! Đó là hà tiện, lăng loàn trắc nết.

Nào nào, để ta kể tỉ mỉ cho các người nghe.

Ngay lập tức, một đám người liền bu tới.

Cho dù Thập Cửu có là một phế nhân, nhưng chỉ cần mang danh của nhà họ Thập thì đều có thể để cho người đời buôn chuyện không ngớt.

Thập Cửu vô cảm dừng bước chân, lắng nghe họ nói.

Chỉ nghe: “Chắc các người đều biết ả Thập Cửu đó là phế vật đúng không! Gia chủ đương thời của nhà họ Thập, chủ mẫu là một người vô vô cùng tốt, niệm tình cô ta lúc nhỏ đã mất đi cha mẹ nên đã yêu thương chăm sóc.

Thấy cô ta vô dụng không tu luyện được mấy lần nhưng cũng không có bỏ rơi cô ta.”

“Mà còn tốt bụng để cô ta tới thành Phong La nghỉ ngơi thư giãn nữa, chừng nào cô ta muốn về thì sẽ cho người đi đón, sau đó để cô ta tiếp tục làm tiểu thư ăn ở sung sướng! Ai mà biết cô ta không cha không mẹ rồi thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả lễ nghĩa và liêm sỉ cũng không có.

Cô ta tới thành Phong La rồi còn đi giao cấu với dã nam nhân (*) ở đó nữa!”

“Cái gì!” Đám đông kinh ngạc.

Thập Cửu đưa tay giữ chặt Tiểu Ngũ đang muốn xông ra cắn chết đám người kia trong lòng mình.

Cô tiếp tục nghe.

Thanh âm đám người đó cao cao lanh lảnh, khiến cả khu phố gần đó cũng nghe được rất rõ ràng.

Hắn lại nói: “Hơn nữa không chỉ là một tên thôi đâu! Loại người trắc nết, bẩm sinh thèm hơi đàn ông đó chắc đã khiến đám quý nhân của nhà họ Thập tức chết rồi quá.”

“Thật đúng là không biết xấu hổ mà!”

“Loại rác rưởi như vậy chả trách không có cha không có mẹ.

Ta thấy đó chắc chắn là chuyển thế của sao chổi, vừa mới ra đời mà đã khắc chết người rồi, bây giờ còn vong ân bội nghĩa muốn phá hoại thanh danh của nhà họ Thập như vậy nữa.

Chỉ tiếc cho một bách niên thế gia nhà họ Thập mà lại sinh ra một ả hà tiện như vậy.”

“Nghe nói nhà họ Thập đã cho người đi bắt cô về rồi! Hy vọng nhà họ Thập đánh chết ả luôn đi, để chấn chỉnh lại gia phong!”

Rắc!

Ầm ầm---

“Ai yo!” “Á!” “Cứu tôi với!” Trong quán trà, trần nhà đột nhiên đổ sập xuống chôn vùi đám người bên trong.

Mạc Thiên Diệc rút tay lại, sau đó cúi đầu nhìn Thập Cửu: “Tiểu Cửu Nhi?”

“Ừm.” Thập Cửu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Mạc Thiên Diệc, biểu tình của cô lạnh nhạt, không có chút dao động nào cả, nhưng còn Tiểu Ngũ trong tay thì lại giãy dụa không ngừng, như sắp không kìm được nó lại nữa rồi.

Cho dù Mạc Thiên Diệc không ta tay giáo huấn bọn chúng thì Tiểu Ngũ cũng muốn xông ra cắn chết đám người thối đó rồi.

Dám bôi nhọ chủ nhân sao, khốn kiếp!

“Tức giận rồi sao, ta và nàng đi tàn sát Thập phủ được không? Tàn sát Thập phủ chính là một chủ ý hay để hạ giận đó.”

Tàn sát Thập phủ?

Tàn sát nhà họ Thập- một trong hai đại thế gia của Thiên Tung Quốc, hắn nói câu này nhẹ nhàng như mây bay, giống như chỉ thuận miệng thốt lên một câu đơn giản ‘hôm nay thời tiết đẹp quá’ thôi vậy.

Một lần nữa, Mạc Thiên Diệc lại khiến Thập Cửu phải đề cao thực lực của hắn hơn vài phần nữa rồi.

Cô không nghi ngờ Mạc Thiên Diệc, hắn đã nói như vậy thì nhất định là hắn có thực lực để tàn sát nhà họ Thập.

Đợi đã! Tiểu Ngũ bất lực, chủ nhân à, cái mà người quan tâm là cái này sao?

Không lẽ không phải là cùng nhau vui vẻ đi tàn sát nhà họ Thập để trút giận sao? Đây là lần đầu tiên mà Tiểu Ngũ có ấn tượng tốt với Mạc Thiên Diệc vì đề nghị của hắn như vậy.

Thập Cửu vuốt ve Tiểu Ngũ rồi mở miệng nói: “Không cần gấp, giết bọn chúng chính là quá hời cho bọn chúng rồi.”

“Đúng vậy.” Mạc Thiên Diệc tán đồng.

Trong sâu thẳm đôi mắt hắn, một màu vàng kim tàn nhẫn hung bạo chợt nhàn nhạt hiện lên.

Tiểu Cửu Nhi là người của hắn, dám bôi nhọ cô ấy sao, Thập phủ đáng chết! Nếu là hắn, hắn sẽ dùng trăm phương ngàn cách để giày vò tra tấn nhà họ Thập thì mới trút giận được.

Vậy thì, Tiểu Cửu Nhi sẽ làm sao đây?

Mạc Thiên Diệc lại đưa mắt nhìn Thập Cửu lần nữa, lúc này Thập Cửu đang nhìn chằm chằm vào một đám người khác trên phố, bọn người đó đang ha hả cười khi nhìn đám người nhếch nhác, máu chảy đầu đầu đang cố gắng bò ra khỏi mớ hỗn độn trong trà quán kia, đồng thời cũng đang bàn tán chuyện thứ hai.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau tới Đan Các đi! Đi xem thử vị đại sư đã sáng tạo ra phương thuốc mới, một bước thành Luyện dược sư kia thôi.

Nghe nói lần này, đích thân Thái tử điện hạ và cả Vân gia cũng sẽ đến để chiêu gọi hắn đó!”

“Tên của vị đại sư đó là gì nhỉ? Ta nhớ hắn vốn chỉ là một đại phu bình thường thôi mà.”

“Là Triệu Hạc! Nghe nói là từ thành Phong La tới.

Đại phu bình thường thì đã sao, hắn ta đã tạo ra một bài thuốc mới mà ngay cả Luyện dược sư cũng phải khen ngợi không ngớt nữa đó---thuốc đó tên là Noãn Tâm Ích Khí Hoàn.

Hôm nay Đan Các sẽ làm nhân chứng cho hắn ta, hắn ta kể từ nay chính là Luyện dược sư rồi!”

“Meo!” Chủ nhân!

Tiểu Ngũ cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, đôi đồng tử mèo liền trợn tròn ra, thật không tin được: “Noãn Tâm Ích Khí Hoàn không phải là bài thuốc của chủ nhân sao? Còn có Triệu Hạc nữa, sao cái tên này nghe quen vậy ta.”

“Vân Kiều.” Thập Cửu thốt ra một cái tên.

Tiểu Ngũ gật đầu.

Đúng rồi, chính là Vân Kiều!

Tiểu Ngũ nhớ lại, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn chính là thuốc mà chủ nhân đã cho sau khi cứu tên thiếu niên Vân Kiều đó, còn tên Triệu Hạc lúc đó cũng ở bên cạnh, hắn còn xém chút nữa là chữa chết Vân Kiều rồi.

Tiểu Ngũ: “Thuốc của chủ nhân mà, sao lại thành của hắn rồi?”

Ha~ Đôi con ngươi của Thập Cửu đầy âm trầm, sát ý giết người lạnh lẽo tụ lại thành hình, khiến cho Mạc Thiên Diệc không thể không đưa mắt nhìn cô, đáy mắt hắn lộ ra tia kinh ngạc.

Tiểu Cửu Nhi nhịn không được nữa nên muốn đi tàn sát Thập phủ sao?

“Chúng ta tới Đan Các!” Thập Cửu ôm lấy Tiểu Ngũ rồi bước nhanh về phía trước, đi theo đám người kia để tìm tới Đan Các.

Cô muốn tận mắt xem thử, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn của cô sao lại thành Triệu Hạc chế tạo ra rồi?

Mạc Thiên Diệc lùi sau nửa bước rồi căn dặn Lãnh Uyên: “Những kẻ chê trách Tiểu Cửu Nhi lúc nãy, giết không tha.”

“Vâng!” Lãnh Uyên nhận lệnh.

Đám người mặt đầy máu bò ra từ trong đống hỗn độn kia vẫn còn không biết, ngay cả mặt trăng đêm nay tròn méo thế nào bọn họ cũng không còn được thấy nữa rồi, e là ngay cả vì sao bị giết, bọn họ cũng còn không biết nữa là.

Bên này, Thập Cửu đi theo đám người đó đến trước Đan Các.

Đan Các hôm nay vì chuyện của Triệu Hạc mà có rất đông bá tánh trong thành kéo đến, không những vậy còn có không ít quan lại quý nhân, và những người quyền thế lũ lượt kéo đến.

Thập Cửu đứng ở ngoài cửa thì đã nhìn thấy xe ngựa của Thập phủ, phủ Thái tử và cả Vân gia.

Muốn vào Đan Các thì cần phải có danh thiếp.

Thập Cửu khựng lại vài giây, sau đó Mạc Thiên Diệc lại tiến lên trước dắt cô vào trong: “Đi theo ta.”

Nhìn thấy bọn họ tiến đến trước, bọn người của Đan Các canh giữ ở trước cửa như là không nhìn thấy bọn họ vậy.

Đám người Thập Cửu dễ dàng đi qua mà không có bất kì sự ngăn cản nào.

….…….
Bình Luận (0)
Comment