Thành Trì Của Tôi

Chương 39.2

Châu Trì giương đôi mắt đen thẫm lên nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay chạm vào mặt Giang Tùy, giống như xác định xem là mơ hay thực.

"Giang Tùy..."

"Ừm." Trong lòng Giang Tùy vô cùng khó chịu, hai mắt cay xè, không nói gì cả, chỉ càng siết chặt lấy bàn tay Châu Trì.

Bàn Tử và Lâm Tư đứng ngoài cửa trông thấy một màn này, cả hai cùng ngẩn người trong chốc lát.

Vài giây sau, Bàn Tử vẫn tiếp tục nhìn, Lâm Tư đập đập tay cậu ta, kéo cậu ta ra chỗ khác, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Này...đây không phải là họ hàng sao?" Bàn Tử bị dọa cho kinh hoảng.

"Nhỏ tiếng chút." Tuy rằng Lâm Tư cũng rất kinh ngạc, nhưng trong lòng hiểu rõ hơn cậu ra rất nhiều, đại khái cũng đoán được tình hình ra sao: "Đừng có nói lung tung."

Bàn Tử chỉ gật gật đầu, hỏi cô: "Thế giờ làm sao giờ?"

"Tôi đi trước đây, ngoài tiệm mỳ đang bận lắm, cậu không có gì làm thì ra phòng khách ngồi đi, đợi chút bảo cô ấy cùng Châu Trì đi ăn cái gì đó."

"Vậy cũng được."

Bàn Tử yên vị ở sofa được mười lăm phút, sau đó không nhịn được liền chạy tới nghe ngóng tình hình, kết quả đứng rình nửa ngày trời cũng không nghe được gì cả, chỉ loáng thoáng tiếng được tiếng mất, âm thanh rất dịu dàng.

Một lúc sau, cánh cửa phòng mở ra.

Giang Tùy bước ra ngoài.

Bàn Tử đã quay lại ghế sofa, làm bộ như không nghe thấy gì, gãi gãi đầu: "Anh ấy...Trì ca vẫn ổn chứ?"

"Ừm, tôi đỡ cậu ấy lên giường ngủ rồi, đợi cậu ấy tỉnh rồi để cậu ấy ăn cơm." Giang Tùy nói với Bàn Tử: "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ." Bàn Tử hơi ngượng ngùng: "Tôi với anh ấy là anh em tốt mà."

"Còn chị vừa rồi đâu?" Giang Tùy nhìn quanh bốn phía.

"À, chị Lâm Tư hả, chị ấy đi trước rồi."

Giang Tùy gật gật đầu, nói: "Nếu cậu bận thì cứ đi đi, tôi có thể chăm sóc cậu ấy."

Bàn Tử nhìn hai mắt đỏ lên của cô, cảm thấy cô gái này cũng có điểm thú vị, nhìn bên ngoài có vẻ nhỏ hơn cậu ta một chút, lại có vẻ yếu đuối mỏng manh, vậy mà không ngờ lại lợi hại ra phết, một mình chạy từ thành phố xuống đây, lại còn chăm sóc Châu Trì đâu ra đấy.

*

Châu Trì ngủ một mạch đến chạng vạng tối.

Sau khi tỉnh dậy, tinh thần cậu có vẻ đã khá hơn.

Giang Tùy đi ra ngoài mua cháo, hai người cùng nhau ăn.

Lúc Châu Trì đi tắm, Lâm Tư có chạy qua một chuyến, biết cậu đã tỉnh rồi, cô ấy cũng không vào, chỉ đứng ở ngoài cửa vẫy vẫy Giang Tùy, ra hiệu cho cô đi ra.

Giang Tùy không hiểu tại sao, cho nên liền đi ra ngoài, theo cô ấy xuống dưới lầu.

"Sao chị không đi vào?" Giang Tùy hỏi, "Cậu ấy đỡ hơn nhiều rồi, vừa mới ăn cháo xong."

"Cậu ấy không muốn gặp chị." Lâm Tư mỉm cười, đưa túi thuốc sang: "Bàn Tử nói cậu ấy bị cảm, em cầm lấy đi."

Giang Tùy nhận lấy sau đó nói cảm ơn, định hỏi gì đó nhưng lại kìm lại.

Lâm Tư lại cười nhẹ: "Chị đã nhìn cậu ấy lớn lên, em không cần phải khách khí như vậy."

Giang Tùy hơi gật đầu.

Lâm Tư nhìn cô, hỏi: "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Giang Tùy đáp: "16."

"Ừm, trẻ thật." Lâm Tư trực tiếp hỏi: "Là bạn gái của cậu ấy?"

Giang Tùy hơi ngẩn ra, do dự vài giây, liền gật đầu.

"Tên nhóc này." Lâm Tư lại cười một chút: "Chị không ngờ cậu ấy thế mà lại yêu đương, tính khí như vậy mà em cũng chịu đựng được hả? Ở cùng với cậu ấy không khó chịu sao?"

Giang Tùy nhăn mày, cảm thấy hơi khó chịu, nhìn Lâm Tư, nói: "Cậu ấy rất tốt."

Hiển nhiên là thái độ bảo vệ.

Lâm Tư càng lúc càng kinh ngạc, nhàn nhạt nói: "Đừng hiểu lầm, chị cũng không nói cậu ấy không tốt, chỉ là tính cách hơi ương ngạnh, làm người bên cạnh mệt mỏi theo."

Giang Tùy chần chừ một lúc, nói: "Cậu ấy chỉ như vậy lúc không vui thôi." Ngừng lại một lúc, lại nhỏ giọng nói: "Mẹ cậu ấy mất, cho nên hiện tại cậu ấy mới khó chịu."

"Cũng phải." Lâm Tư thở dài: "Lúc dì ấy chưa mất, chị có gọi cậu ấy về một lần, nhưng có chết cũng không chịu, bây giờ thì sao, người cũng mất cả mấy ngày rồi, sự việc đều đã như vậy, người còn người mất, cậu ấy cứ thế này, chẳng phải là giày vò những người quan tâm cậu ấy sao?"

Giang Tùy mấp máy môi, định hỏi gì đó lại ngập ngừng.

Lâm Tư nói: "Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."

Giang Tùy hỏi, Lâm Tư cũng trả lời.

Về chuyện của Châu Trì, lần đầu tiên Giang Tùy được nghe tường tận.

Một số đúng là giống với những gì cô được nghe lúc trước.

Quả thật trước đó cậu sống với mẹ, sau đó đến năm chín tuổi mới chuyển tới Châu gia. Mẹ cậu sinh cậu năm hai lăm tuổi, nhưng lúc đấy bà vẫn chưa kết hôn, bởi vì biết chắc không thể gả được vào Châu gia, cho nên lúc biết có thai bà liền bỏ đi, một mình sinh rồi nuôi nấng Châu Trì đến năm sáu tuổi, sau đó kết hôn với một người hàng xóm bên cạnh nhà, ông ta đã ly hôn và có một đứa con trai riêng.

Châu Trì sống ở gia đình mới này hai năm, có thêm một cha dượng và một người anh, nhưng đến lúc cậu lên chín tuổi, cha dượng lâm bệnh nặng, tiền điều trị gần như đã ngốn hết cả gia tài, mẹ cậu đã nghĩ đủ mọi cách kiếm tiền nhưng vẫn không đủ. Mà Châu gia mỗi năm đều tìm đến cửa vài lần.

Lâm Tư nói đến đây liền thở dài một cái.

"Dì Lương sau đó liền thỏa hiệp, đưa Châu Trì sang nhà bên kia, đổi lại Châu gia đưa sang một khoản tiền, vào thời điểm đó, chính là khoản tiền cứu mạng. Châu Trì không muốn đến Châu gia, nhưng không còn cách nào khác, lúc đi còn khóc rất nhiều, Châu gia đổi họ cho cậu ấy, dì Lương lại hứa với cậu ấy rằng, đợi sau này kiếm đủ tiền trả cho Châu gia sẽ đón cậu ấy trở về..."

Giang Tùy hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó liền nuốt lời." Lâm Tư nói: "Nhưng cũng không có cách nào cả, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, lại qua đi hai năm, dì Lương sinh tiếp một đứa bé gái, lại càng không thể làm gì được. Châu Trì từ khi đó bắt đầu hiểu chuyện, liền không nhận dì ấy nữa, cậu ấy nghĩ rằng dì Lương đã vứt bỏ mình, cho nên rất hận."

Giang Tùy nghe đến đây, trái tim giống như bị bóp nghẹt, dường như có thể hiểu được cảm giác của Châu Trì.

"Cậu ấy lúc đó đang học cấp hai, chỉ sống có một mình, có lúc dì Lương làm đồ ăn mang tới, cậu ấy đến nhìn cũng không thèm, trực tiếp ném hết đi, giống như muốn đoạn tuyệt quan hệ, bạn bè chơi cùng khi trước cũng không thèm quan tâm, nhưng lại vẫn thường xuyên đến tiệm nhà chị ăn mỳ, chủ yếu là để tìm chị. Lúc ấy cậu ấy coi chị giống như chị gái vậy. Đến năm thứ hai, có người tìm chị gây rắc rối, cậu ấy liền vì chị mà đánh nhau với người ta, bị người khác nói khích, cậu ấy liền nói chị là bạn gái của cậu ấy, sau đó liền thực sự bắt đầu theo đuổi chị, đi học tan học đều chờ chị đi cùng, cậu ấy tự mình cho rằng bọn chị đang yêu nhau."

Nhìn biểu hiện của Giang Tùy, Lâm Tư lắc đầu cười nhẹ: "Cậu ấy lúc đó thì hiểu cái gì, chỉ là một đứa trẻ con, lại là một đoạn thời gian không vui nhất, vô cùng cố chấp bướng bỉnh, chị ngoài việc chăm sóc cậu ấy một chút ra, còn có thể cùng cậu ấy so đo cái gì? Đành phải tùy ý cậu ấy...đại khái do chị xử lý cũng không tốt, sau đó chị với anh cậu ấy," Cô giải thích: "Chính là anh con cha dượng của cậu ấy, bọn chị ở bên nhau, cậu ấy không thể chấp nhận được, liền cũng hận chị luôn, đều đã qua lâu như vậy, cậu ấy chuyển trường cũng là do đã đánh nhau với anh trai một trận..."

Sau khi Lâm Tư nói xong, trời cũng đã tối.

"Dì Lương không ở đó, không biết chuyện cũ cậu ấy còn nhớ được bao nhiêu, thật ra lúc cậu ấy chuyển lên tỉnh, chị rất vui, cảm thấy như vậy là tốt cho cậu ấy, cậu ấy ở đây cũng chẳng vui vẻ gì..."

Lâm Tư bất lực lắc đầu. Người khác đều đã có cuộc sống mới, không thoát ra được hình như chỉ có một mình Châu Trì.

Giang Tùy trầm mặc một lúc lâu, lời nói đều không thoát ra được.

Đúng vậy, ai cũng ổn hết cả rồi, lúc Lâm Tư nói những chuyện này đều với dáng vẻ "vân đạm phong khinh", có vẻ cũng không còn là chuyện gì ghê gớm cho lắm, như vậy mọi chuyện cũng coi như là tốt rồi.

Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

Đồng cảm ấy à, liệu có mấy người có thể làm được?

Lúc Giang Tùy quay về, Châu Trì đang lau tóc, đứng ở cửa phòng hỏi: "Đi đâu về thế?"

Khuôn mặt cậu nhợt nhạt, đôi mắt hơi sưng lên.

Giang Tùy có chút thất thần nhìn cậu vài giây, lắc lắc cái túi trong tay, nói: "Thuốc cảm."

Cô đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, khuôn mặt dụi dụi vào hõm vai, khẽ gọi: "Châu Trì."

Châu Trì hỏi: "Sao thế?"

Giang Tùy không nói gì, cũng không buông tay. Qua một lúc sau, nhỏ giọng hỏi: "Uống thuốc nhé, được không?"

Cậu gật đầu: "Ừ."

Đợi cậu uống thuốc xong xuôi rồi, Giang Tùy mới đến lấy quần áo của mình sau đó đi tắm.

Châu Trì ngồi trên ghế sofa, tầm mắt rơi xuống cặp sách của Giang Tùy.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Giang Tùy không đòi hỏi gì, tắm rửa rất nhanh, trong nhà tắm chỉ có một chai dầu gội đã gần hết hạn dùng, cô lấy đại một ít xoa lên người, nhanh chóng tắm xong.

Giang Tùy mặc quần áo chỉnh tề, chân đi đôi dép ướt, loẹt quẹt đi về phòng.

Trên giường để một chiếc khăn tắm mới, không biết Châu Trì kiếm ở đâu ra, Giang Tùy đứng bên cạnh giường lau tóc, qua một lúc, quay người lại liền thấy Châu Trì dựa vào khung cửa lặng lẽ nhìn cô.

Giang Tùy bị nhìn có chút không thoải mái, mím mím môi, ngón tay tùy tiện cào cào vài cái trên đầu.

Châu Trì bước qua, từ trong ngăn kéo tủ lấy ra khăn của mình.

"Không có máy sấy, cho nên lau kỹ vào." Giọng cậu hơi khàn khàn, cầm lấy cái khăn quấn lần nữa lên đầu cô, nhẹ nhàng giúp cô lau tóc.

Giang Tùy không động đậy, dáng vẻ lúng ta lúng túng.

Cậu cứ từ từ mân mê trên đầu cô.

Tối hôm đó, Giang Tùy nằm ngủ trên giường của Châu Trì, Châu Trì muốn đi ra ghế sofa nhưng cô không chịu, cuối cùng hai người đành cùng nhau chen chúc trên giường, Giang Tùy đưa MP3 sang cho cậu, cậu cũng không nghe, chỉ cầm ở trong tay.

Điều hòa trong phòng bị Giang Tùy chỉnh cao lên vài độ, chỉ cần đắp một cái chăn mỏng là vừa.

Đèn trần đã tắt, chỉ còn bóng đèn ngủ bên bàn vẫn mở, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Trong một thời gian dài, cả hai người đều im lặng.

Qua một lúc sau, Giang Tùy nhỏ giọng nói: "Lúc cậu đi tắm, tôi có gặp chị Lâm Tư của cậu, thuốc cảm cũng là của chị ấy mang sang."

Châu Trì tựa hồ không hề ngạc nhiên, cậu im lặng một lúc, nói: "Chẳng trách."

Giang Tùy ngước mắt lên nhìn.

"Từ lúc cậu quay lại nhìn cứ có vẻ sai sai."

Giang Tùy ngẩn người.

Châu Trì nhìn cô, đè thấp giọng: "Lúc nhìn tôi giống y như muốn khóc vậy."

Giang Tùy không nói gì, hơi cúi đầu xuống.

Châu Trì sát lại gần, chạm nhẹ vào má cô: "Chị ấy nói gì với cậu?"

"Đều nói hết." Giang Tùy nói. "Tôi đều biết hết rồi."

Châu Trì ừ một tiếng trong cổ họng, nhàn nhạt nhìn cô.

Giang Tùy lau lau mắt.

Châu Trì: "Khóc cái gì?"

"Tôi quen cậu sớm chút nữa thì tốt rồi." Một câu này cô nói rất nhỏ, giống như đang tự nói chuyện với chính mình. Cô cúi đầu rúc xuống vỏ chăn, mí mắt khẽ cụp xuống, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra trong ánh sáng dịu dàng.

Châu Trì giơ tay lên, kéo lấy đầu cô tới ngực mình, khẽ xoa đầu, sau đó cúi xuống hôn lên mặt cô.

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy."

Hết chương 39.
Bình Luận (0)
Comment