Chạng vạng tối, một trận mưa mang theo ý lạnh ập tới, rả rích suốt nửa giờ.
Nước mưa hắt lên cửa kính taxi, lưu lại vệt nước mờ mờ ảo ảo.
Giờ tan tầm cao điểm, đường nào cũng tắc nghẽn, bên ngoài cửa sổ đèn đường dần sáng lên.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên một cái, Giang Tùy lôi ra nhìn, là tin nhắn của Lý Mẫn, nói bây giờ cô ấy mới tan làm, hỏi cô đang ở đâu.
Giang Tùy trả lời: “Sắp tới rồi, mình đang trên taxi, tắc đường quá.
Lý Mẫn gửi lại cho cô một icon xoa đầu.
Hai mươi phút sau, Giang Tùy tới công ty của Lý Mẫn, hai người gặp nhau bên dưới lầu.
Giang Tùy đặt vali hành lý dưới cốp xe, còn mình ngồi sang ghế phó lái.
“Có phải tắc đường muốn khóc rồi không?” Lý Mẫn hỏi một câu, bắt đầu khởi động xe.
Giang Tùy cười: “Làm gì mà làm quá thế, cậu ngày nào cũng bị tắc, không phải vẫn tốt đây sao?”
“Mình sắp liệt mông đến nơi rồi.”
Tốt nghiệp ba năm, Lý Mẫn cũng đã làm việc ở công ty này được ba năm rồi. Cô thở dài một cách bất lực: “Người dân kinh đô đông đúc, nào được như cậu ở bên kia, đất rộng người thưa. Sao rồi, thật sự muốn quay về à?”
Giang Tùy nói: “Vẫn chưa quyết định. Đàn chị muốn mình đi giúp chị ấy vài chuyện, cho nên mình quay về xem thế nào.”
“Cái người bữa trước có kể đó hả? Sao mà quen thế?”
“Đúng rồi, bọn mình học chung trường cấp ba, sang đó rồi mới quen nhau.”
Lý Mẫn có hơi thất vọng: “Còn cứ tưởng cậu quay về đây với mình, nhìn mình cô đơn xa rời quần chúng thế này, đến một người ăn cơm cùng cũng chẳng có.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, các cô gái trong ký túc xá phân tán mỗi người một nơi, Giang Tùy và Trình Dĩnh đi nước ngoài du học, Thôi Văn Kỳ theo bạn trai đến Quảng Châu, chỉ còn lại một mình Lý Mẫn ở lại.
“Sao mà đáng thương quá vậy?” Giang Tùy hỏi: “Bạn trai cậu đâu rồi?”
“Anh ấy hả, đừng có chờ mong gì.” Lý Mẫn nói: “Bị điều đi chi nhánh rồi, chẳng biết lúc nào mới quay về nữa, chắc bọn mình cũng chẳng lâu dài được đâu.”
Lúc cô ấy nói câu này, giọng nói rất bình đạm.
Rời khỏi trường học, tốc độ trưởng thành càng nhanh hơn, tâm tính cũng đã thành thục, mối quan hệ giữa người với người ngày càng trở nên thực tế hơn.
Giang Tùy liếc nhìn cô ấy một cái, không hỏi lại nữa, đầu hơi ngả về phía sau, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Ăn tối xong, Lý Mẫn đưa cô về phòng mình.
Năm đó tốt nghiệp, gia đình đã mua cho cô ấy một căn hộ nhỏ, vài năm qua đi, giá nhà tăng lên gấp mấy lần, cô ấy cũng rất vui sướng, tuy rằng căn hộ không lớn, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những cô gái không có nhà của riêng mình.
Tắm rửa xong, thu dọn mọi thứ ổn thỏa, Lý Mẫn ngồi phịch xuống sofa.
Giang Tùy sấy tóc xong liền đi ra.
“Ây, tóc của cậu nuôi dài thế.” Lý Mẫn dựa vào lưng ghế, ôm gối nhìn cô: “A Tùy, hình như cậu có chút thay đổi rồi.”
Giang Tùy ngồi xuống đầu giường, xoa kem dưỡng da: “Thay đổi chỗ nào?”
“Cảm thấy vậy, mà không nói được thành lời.” Lý Mẫn nghĩ lại một chút: “Năm nhất lần đầu tiên gặp cậu, cậu chính là một cô gái nhỏ, cảm giác vô cùng đơn giản, dễ bị con trai lừa.”
Giang tùy ngẩng đầu, lớp trang điểm trên mặt cô đã được tẩy trang hết, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ và bờ môi hồng nhạt.
“Còn giờ thì sao?” Cô hỏi.
“Giờ ấy à.” Lý Mẫn nói: “Trưởng thành rồi, khuôn mặt cũng khác nữa, đại mỹ nhân rồi.”
Giang Tùy mỉm cười: “Bao nhiêu năm rồi còn gì, nếu không khác mới là kỳ lạ đấy.”
“Phải đấy.” Lý Mẫn cảm thán: “Thời gian trôi thật là nhanh.”
Mới năm 2009 còn chập chững đến trường, quay đi quay lại, bây giờ đã là 2016 rồi.
Đêm đó, hai cô gái giống như quay lại thời kỳ còn ở ký túc xá, nằm trên giường rù rì nói chuyện, kể cho nhau nghe về tình hình hiện tại của một vài bạn trong lớp, nói nói một hồi, dần dần phát hiện rất nhiều người thật ra đã rất lâu rồi không còn liên lạc nữa.
Những năm này, mạng nội bộ đã dần dần suy tàn, thay vào đó mọi người dùng Weibo, Wechat, cũng không như hồi năm đó ngày nào cũng có thể quan tâm đến trạng thái của bạn bè, thậm chí cũng chẳng hề trò chuyện.
Sau đó, Lý Mẫn kể rõ hơn về cảm xúc của mình, nói hiện tại cô cùng bạn trai cũng chẳng còn tình cảm gì mấy, ai cũng đợi đối phương nói lời chia tay.
Giang Tùy hỏi: “Sao cậu không tự nói?”
“Lười nhắc.” Lý Mẫn nói: “Cậu thì sao? Còn không định yêu đương gì à?”
“Không hợp thì yêu đương với ai?” Có lẽ do đã buồn ngủ, giọng nói Giang Tùy mang chút lười biếng.
“Cái người học bá bên đại học P gì đó, không phải năm tư cậu ta đến tìm cậu sao, không liên lạc à?”
“Ừm.”
Người Lý Mẫn nói là Trần Dịch Dương.
Năm tư trước lúc tốt nghiệp, Trần Dịch Dương đã nhắn tin cho cô tỏ tình, Giang Tùy chỉ trả lời một câu: “Xin lỗi.” sau đó dần dần không còn liên lạc nữa.
Lý Mẫn cảm thán: “Đáng tiếc thật, cậu ta cũng không tồi.”
Giang Tùy không trả lời.
Lý Mẫn lại nói sang chuyện khác.
Đến cuối cùng, Giang Tùy buồn ngủ đến nhíu cả mắt, mơ mơ hồ hồ nghe thấy Lý Mẫn hỏi một câu: “Vậy còn mối tình đầu của cậu thì sao? Mình nhớ rằng cậu ấy rất là đẹp trai ý, tên là cái gì nhỉ…”
…
Căn phòng dần dần trở nên yên tĩnh.
Sáng sớm, Lý Mẫn thức dậy trước. Cô ấy vẫn phải đi làm, thay quần áo xong liền nói với Giang Tùy: “Nếu như cậu không vội thì cứ ở thêm vài ngày nữa. Đợi đến cuối tuần, chúng ta đi lên trường chơi.”
“Thôi, mình còn có việc, hôm nay vẫn phải đi rồi.” Giang Tùy bừa nói xong thì điện thoại rung, là một tin nhắn thoại.
Cô nhấp vào nghe, là giọng nói của một cậu trai trẻ.
“Lúc nào thì chị tới thế, trước khi tới thì gửi tin nhắn cho em, em sẽ đánh phi cơ đi đón chị.”
Lý Mẫn kinh ngạc: “Ai đấy?”
“Em trai mình.”
Em trai?
Lý Mẫn nghĩ nghĩ, hình như có chút ấn tượng, hồi đại học Giang Tùy từng nói qua, cô có một em trai nhưng không phải em trai ruột, ở ký túc xá có gọi video vài lần, bọn họ đều từng gặp thì phải.
“Là cậu bé đó à? Hình như rất vui vẻ đấy.”
“Ừm.” Giang Tùy cúi xuống lục một hồi, Tri Tri gửi cho cô một bức ảnh, kèm một tin nhắn: “Chị hãy nhìn khuôn mặt đẹp trai hiện tại của em đi, có phải không nhận ra em trai của mình nữa rồi không nhỉ?”
Giang Tùy mỉm cười.
Mặc dù đã trưởng thành một cậu thanh niên rồi, nhưng Tri Tri tựa hồ vẫn có một chấp niệm đối với việc uốn tóc, ảnh gửi cho cô vẫn là quả đầu xoăn tít mù.
Lý Mẫn hỏi: “Thằng bé học đại học rồi à?”
Giang Tùy gật đầu: “Ừ học rồi.”
Thằng nhóc này thi cử chẳng ra làm sao, không đậu được trường đại học nào tốt trong nước, nên được Châu Mạn đưa sang Đức học, thời gian này thằng bé vừa hay về nước thực tập một thời gian.
Bọn họ đã mấy năm rồi không gặp, nhưng vẫn thi thoảng gọi video cho nhau.
Trưa ngày hôm đó, Châu Ứng Tri lái một chiếc xe mới cứng đúng giờ đến sân bay đón Giang Tùy.
Tuy rằng đã xem qua ảnh của cậu, nhưng Giang Tùy vẫn rất ngạc nhiên, nhìn chàng trai mét tám trước mặt cảm thấy không hề quen mắt tí nào. May thay, những đường nét trên khuôn mặt cũng không thay đổi là mấy, vẫn còn vẻ thông minh hồi còn nhỏ, quần áo cũng mặc rất màu mè, một chiếc áo len màu hồng lớn, ra nước ngoài rồi nên càng thoải mái thể hiện cái tôi của bản thân.
Có lẽ do quá lâu không gặp, Châu Ứng Tri đặc biệt nói nhiều vô cùng, giống như hai người chưa hề có cuộc chia ly, từ lúc lên xe đã bắt đầu nói chuyện, lên xe rồi cũng vẫn nói không ngừng, kể cuộc sống khốn khổ của mình khi ở Đức, rồi nói mẹ mình thủ đoạn nham hiểm, đày ải con trai.
Giang Tùy không an ủi cậu, nhưng thay vào đó lại khuyên: “Không phải em nói dì Châu gần đây sức khỏe không tốt à, em nghe lời dì đi.”
“Em đâu có không nghe lúc nào? Gần đây em có biết bao nhiêu là hiếu thảo, lần nào cũng đi bệnh viện cùng, còn mẹ em thì sao, lại còn chê em phiền phức, nói em cái gì mà đừng có đi theo vướng chân bà.” Châu Ứng Tri oan khuất tố khổ: “Thật ra thì, cũng tại mẹ em, bác sĩ đã nói nên cắt khối u này đi lâu rồi, mà bà cứ ỉ i là u lành tính, cho nên cứ mặc kệ, nếu không phải cậu nhỏ của em phát hỏa lên, thì mẹ em còn cứ mặc kệ đấy.”
Nói đến đây, nhận ra bản thân vừa nhắc đến cậu nhỏ, Châu Ứng Tri liền lập tức ngậm mồm.
Năm đó từ lúc biết hai người chia tay, cậu liền biết ý tự giác, không bao giờ nhắc tới chị trước mặt cậu nhỏ, cũng không bao giờ nhắc tới cậu nhỏ trước mặt chị mình.
Hôm nay, lại lỡ mồm một chút, chết toi rồi.
Bầu không khí trong xe chững lại.
Giang Tùy hỏi: “Lúc nào thì phẫu thuật?”
“Chiều nay nè.” Châu Ứng Tri nghiêm chỉnh lại: “Chị, đợi chút đưa chị về xong em sẽ đến bệnh viện, cậu… không, người đó hôm nay không ở đây, ký tên gì đó em phải đến ký.”
Giang Tùy nghĩ nghĩ, nói: “Thế đợi chị đi với em, chị cũng nên đi thăm dì Châu một lúc.”
“Vậy được, mẹ em chắc chắn sẽ rất vui.”
Chiếc xe lái đến một tiểu khu mới, dừng lại trong một con phố yên tĩnh.
Ở đây có một căn hộ chung cư của Giang Tùy, được Giang Phóng mua cho hồi cô đi học đại học, đồ nội thất bên trong đã hoàn chỉnh, trang trí xong xuôi, nhưng không có ai sống. Châu Ứng Tri giúp cô mang hành lý vào, nghỉ ngơi một lúc, hai người lái xe đến bệnh viện.
Nhìn thấy Giang Tùy, Châu Mạn thực sự rất vui vẻ, dù sao cũng đã rất lâu không gặp nhau rồi.
Giang Tùy ở lại một lúc lâu, tận tới khi Châu Mạn được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mặc dù là một khối u lành tính, nhưng dù sao cũng là phẫu thuật, không phải chuyện đùa.
Giang Tùy cũng không rời đi, cùng Tri Tri đợi bên ngoài phòng mổ.
Thời gian phẫu thuật không ngắn, giữa chừng Giang Phóng gọi điện thoại qua, Giang Tùy đứng ở lối thoát hiểm nghe máy, đơn giản nói vài câu báo tình hình.
Cô tắt điện thoại, đẩy cửa quay vào.
Cửa thang máy mở ra, bước ra một người, Giang Tùy nhận ra chính là trợ lý Tiểu Triệu của Châu Mạn, cô ngẩng đầu lên, bước về phía trước hai bước, chuẩn bị chào hỏi thì nhìn thấy Tiểu Triệu dịch người sang một bên nhường đường.
Sau lưng, một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi thang máy, anh mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, trên tay còn vắt một chiếc áo khoác.
Giang Tùy ngẩn người.
Hết chương 59