Một lần nữa nghe được cái tên quen thuộc này từ miệng anh, Nguyễn Tịnh dường như bị tát vào mặt, rượu vang nóng rực trong người từng tấc từng tấc lạnh dần xuống.
Châu Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm điện thoại thầm thì.
Cửa lối đi hơi ồn ào, Nguyễn Tịnh lặng lẽ nhìn anh, giống như trước đây, anh không bao giờ để cô vào mắt, ngay cả tránh đi trước mặt cô cũng lười.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không biết nói gì, lông mày anh cong lên, giọng nói do ảnh hưởng của rượu vang mà trầm thấp, đáp ứng một tiếng: “Được.”
Cả người Nguyễn Tịnh cứng đờ đứng tại chỗ.
Hồi lâu, bàn tay siết chặt của cô ta mới nới lỏng, nhìn bóng người phản chiếu trên cửa kính, cảm thấy khuôn mặt được trang điểm cẩn thận ngày hôm nay thật giống như một trò đùa.
Đã chết tâm bao nhiêu lần, mà vẫn còn theo thói quen ôm một tia hy vọng, lẽ nào không phải vì đợi ngày hôm nay sao?
Cô ta đứng yên trầm mặc một lúc, xoay người rời đi.
Châu Trì cúp điện thoại quay về, Nguyễn Tịnh đứng chờ ở bên ngoài lối ra.
Cuối cùng vẫn không dứt khoát rời đi được, vẫn muốn ở lại nói vài câu.
“Bạn gái cũ của cậu… Cô ta quay về tìm cậu rồi?”
Đây là năm thứ mấy rồi?
Nguyễn Tịnh nói chậm lại, nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật không ngờ.”
Châu Trì không muốn nhiều lời với cô ta, trên mặt chẳng chút biểu tình: “Có liên quan gì đến cậu?” Anh trực tiếp bước qua, không thèm để ý.
“Châu Trì.” Nguyễn Tịnh gào lên: “Chúng ta có còn là bạn nữa hay không?”
Hỏi xong, cô ta lại tự mỉm cười chế giễu: “Bỏ đi, làm bạn với cậu làm cái rắm gì nữa.”
Gạt mình dối người, vô vị.
“Có chuyện này, nói cho cậu biết sự thật.” Cô ngẩng đầu, hít sâu một hơi, đè thấp giọng: “Năm đó trước lúc bạn gái cậu đi, có gọi điện thoại cho cậu, nhưng tôi đã nghe.”
Nói xong, cô ta nhìn thấy bóng lưng phía trước chấn động rõ ràng.
Châu Trì quay người lại.
“Cậu nói cái gì?”
Trong phòng, Tiểu Hắc lâu lâu không thấy hai người kia đâu, có hơi lo lắng, vừa rồi Nguyễn Tịnh uống cũng không ít. Nhớ lại buổi liên hoan tốt nghiệp năm đó, cũng bởi vì uống nhiều, sau đó Nguyễn Tịnh tỏ tình bị từ chối, khóc đến nỗi không nhận ra người, lời nói cũng lộn xộn loạn thất bát tao, đem bạn gái cũ của Châu Trì nói không ra cái gì, kết quả khiến cho Châu Trì nổi điên lên, không ai can nổi, buổi tối đó hỗn loạn vô cùng, Châu Trì tức giận vung tay rời đi tại chỗ.
Sợ lần này lại xảy ra tình huồng như vậy, Tiểu Hắc nghĩ tới nghĩ lui đành chạy ra ngoài ngó xem thế nào.
Lần này ra xem vừa vặn đúng lúc.
Hai người đang đứng trên hành lang, Tiểu Hắc có linh cảm không hay, chạy tới gần, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Châu Trì vô cùng tồi tệ, mà Nguyễn Tịnh đứng bên cạnh lại tỏ ra không thèm để ý gì.
“Lúc đó tôi nghĩ liền làm, chắc là bị ma xui quỷ khiến.” Cô ta nhìn Châu Trì, khóe miệng nhếch lên: “Cậu tức giận thế à, muốn đánh tôi sao?”
Trong lòng Tiểu Hắc nổ bùm một cái, chỉ sợ rắc rối, lập tức chạy lên can ngăn: “Hai người lại làm sao đấy?” Cậu ta kéo kéo cánh tay Châu Trì: “Lâu lắm mới gặp nhau được một bữa cũng chẳng dễ dàng gì, đừng lần nào cũng như là gặp kẻ thù thế, dù sao cũng là bạn bè mà…”
“Ai là bạn bè với cô ta?” Ánh mắt Châu Trì càng ngày càng lạnh lẽo, nộ khí bốc lên không thể kiềm lại được: “Bớt con mẹ nó mang cô ta đến gần tôi nữa.”
Tiểu Hắc cạn lời: “Cái gì thế cái gì thế, dù sao cậu ấy cũng là con gái mà, cậu so đo với cậu ấy làm cái gì?”
Khuôn mặt Châu Trì hết xanh lại trắng, lồng ngực phập phồng tức giận, anh chỉ vào mặt Nguyễn Tịnh, quát lên một câu: “Cậu con mẹ nó hỏi cô ta đã làm những gì?”
Tiểu Hắc giật nảy mình, quay sang nhìn Nguyễn Tịnh, thế nhưng cô ta lại bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, hất cằm về phía Châu Trì, nở nụ cười tự giễu, tất cả những cảm xúc phức tạp tích tụ suốt bấy lâu đột nhiên bộc phát.
Cô đánh đổi bao nhiêu năm thanh xuân của mình, chí ít cũng giày vò anh được một lần, ai cũng không thể vui vẻ.
Vừa hay, cứ như vậy xé rách ra đi, cuối cùng cũng hòa nhau rồi.
Nguyễn Tịnh không nói nữa, trong đầu Tiểu Hắc là một mảng sương mù bao phủ, muốn quay sang thuyết phục Châu Trì, nhưng lại bị anh đẩy ra.
Anh quay người đi thẳng
Nghe thấy tiếng động từ phía bên ngoài, cửa phòng bị đẩy ra, có vài người ngó ra xem chuyện gì.
Tiểu Hắc nhún nhún vai, thể hiện sự bất lực.
Lưu Dục Trần lắc đầu, không nói nhiều, chỉ quay lại giải thích vài câu để mọi người giải tán. Anh ta vơ lấy chìa khóa xe, chạy xuống cầu thang nhưng không đuổi kịp, Châu Trì đã lên xe đi mất.
Mười giờ hơn, Giang Tùy tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, phát hiện lại có một cuộc gọi nhỡ, vẫn là của Châu Trì.
Cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Rõ ràng mới nói chuyện hồi tối xong, chẳng lẽ có chuyện gì gấp?
Giang Tùy bấm gọi lại, anh nhanh chóng nhận máy.
Trong điện thoại truyền tới tiếng ồn ào.
“Châu Trì?” Cô gọi tên anh.
Xe taxi vẫn đang chạy, ngoài cửa sổ phản chiếu ánh đèn nê ông nhấp nháy, trong lòng Châu Trì vẫn một mảnh phức tạp, nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh trở lại, vô cùng khó chịu, dạ dày cũng truyền đến từng đợt đau đớn không ngừng.
Nghe thấy giọng nói của cô, anh siết chặt lấy điện thoại, dựa lưng vào ghế, đưa một tay lên che mắt. Tự mình điều hòa lại cảm xúc, không nói chuyện này trên điện thoại, chỉ thấp giọng nói: “Sáng sớm mai anh về, báo với em một tiếng thôi.”
“Sáng mai?” Giang Tùy kinh ngạc: “Không phải anh nói sáng mai còn có việc sao?”
“Anh hủy rồi.”
Giang Tùy vẫn có điểm mẫn cảm, nghe ra Châu Trì hình như có vấn đề.
“Anh làm sao vậy? Công việc xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Yết hầu Châu Trì khẽ động: “Rất thuận lợi, muốn về sớm gặp em.”
Anh nói như thế, Giang Tùy im lặng một hồi.
Gần đây đều như vậy, thật ra hai người đều nói chuyện rất tốt, nhưng mỗi khi anh nói đến lời gì ái muội, cô vẫn không thể nào tiếp nhận một cách tự nhiên, cho nên phần lớn thời gian đều an tĩnh im lặng.
Châu Trì đã quen với việc đó rồi.
“Sắp ngủ chưa?” Anh hỏi.
“Ừm, em chuẩn bị ngủ đây.”
“Ừ.” Châu Trì mím môi: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Giang Tùy: “Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Giang Tùy có hơi thất thần, nhìn điện thoại một lúc rồi mới bỏ xuống. Trước khi đi ngủ, cô nhịn không được, bèn gửi một tin nhắn Wechat cho anh.
“Mấy giờ mai anh về tới? Bên này đang mưa.”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh.
Nhận được tin nhắn, Châu Trì hơi ngẩn người, vài giây sau mới trả lời cô: “Chắc là chín giờ hơn, mưa cũng không vấn đề, trợ lý của anh tới đón, ngày mai em bận không? Trưa mai anh đón em đi ăn nhé.”
Giang Tùy: “Được.”
Gửi qua chưa được bao lâu, anh đã nhắn lại: “Ngủ đi, nhớ đắp chăn vào, cẩn thận lạnh.”
Giang Tùy: “Ừm.”
Vừa mới đặt điện thoại xuống, âm báo tin nhắn lại vang lên.
Giang Tùy cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Châu Trì gửi sang một icon “xoa đầu”, một lớn một nhỏ động tác vô cùng dễ thương.
Giang Tùy không biết vì sao mà đỏ mặt.
Đợi đến lúc nhận ra, mới phát hiện chính mình đã thất thần nhìn được một lúc.
Sáng hôm sau, Giang Tùy bận rộn cả buổi, trong tay có hai kế hoạch cần triển khai, lại còn một cuộc họp, từ sáng đến trưa không được nghỉ ngơi, giữa chừng Tri Tri gửi tin nhắn đến, chụp lại hình ảnh mình đang ở công ty nỗ lực làm việc, Giang Tùy không để ý tới hành vi khoe khoang ngây thơ của cậu, qua loa gửi lại một icon khen ngợi.
Cuộc họp kết thúc đã là mười giờ rưỡi, cuối cùng cũng có thể thở phào, Giang Tùy đi đến quầy bar pha cà phê uống, nhìn điện thoại nhưng không thấy tin tức gì của Châu Trì.
Hôm qua anh nói tầm chín giờ hơn là tới, đáng lý ra bây giờ phải tới rồi.
Tất nhiên, cũng có thể bị delay mà tới muộn.
Giang Tùy cũng không nghĩ nhiều, quay trở về phòng làm việc. Chừng mười phút sau, điện thoại bất chợt đổ chuông, cứ tưởng anh gọi điện thoại đến, không ngờ lại là Tri Tri.
Giang Tùy nhận máy, nghe thấy giọng nói bên kia của Tri Tri rất vội vàng: “Chị, bây giờ chị có bận không?”
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, chị có thể đến bệnh viện không, cậu nhỏ em bị tai nạn rồi…”
Vẫn còn chưa nói xong, liền nghe thấy “cạch” một tiếng, hình như có cái gì đó đã bị rơi xuống.
Tri Tri hết hồn, lương tâm trỗi dậy, cảm thấy bản thân đùa hơi quá đáng, lập tức nói: “Chị, chị đừng hoảng, em đùa chị thôi…”
“Chị không hoảng, xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Tùy đứng dậy, nhìn cốc cà phê bị đổ trên bàn, phát hiện hai tay có chút run rẩy: “Tri Tri, đừng đùa nữa.”
“Thật không sao đâu, không lừa chị.” Tri Tri nghĩ nghĩ tới câu chuyện cậu bé chăn cừu, sợ Giang Tùy không tin nữa, lập tức giải thích với cô, thật ra cũng không gọi là tai nạn, chỉ là va chạm nhỏ mà thôi.
“Tại trợ lý của cậu ý kỹ thuật lái xe chả ra sao, bị quẹt một cái, cũng không việc gì, chảy tí máu ấy mà…”
Cậu gãi gãi đầu, đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện: “Cậu em đang khâu rồi, em thấy có vẻ cậu ấy không muốn nói cho chị, cho nên em đã mật báo với chị vậy thôi, ai ngờ chị lại hoảng thế.”
Khâu?
Cổ họng Giang Tùy khô khốc, không muốn hỏi gì thêm, nói: “Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện nhân dân bên khu mới.”
Nửa giờ sau, Tri Tri đón Giang Tùy ở cổng bệnh viện, dắt cô vào phòng.
Tri Tri không nói dối, vết thương của Châu Trì thực sự không nghiêm trọng, trên trán chỉ hơi có vết rách nhỏ, đơn giản xử lý một chút là được, chủ yếu là vết thương ở cánh tay và chân phải tương đối dài, mặc dù đã được khâu lại nhưng trước đó máu chảy không ít.
Vừa khéo hôm nay anh lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cho nên vết máu nổi bật trông càng dọa người hơn.
Bác sĩ cắt tay áo bên phải của anh ra, lúc này, anh vừa dựa lưng vào giường, chưa kịp chỉnh trang lại bản thân, đầu giường vẫn còn treo một bình truyền dịch, trên má và trán còn vết trầy rõ ràng, trên người còn đang mặc chiếc áo sơ mi vẫn còn dính máu, quần bên dưới xắn lên ống thấp ống cao, một bên chân quấn gạc trắng, nhìn qua có chút nhếch nhác đáng thương.
Giang Tùy theo sau Tri Tri, đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy một bộ dáng này.
Châu Trì không ngờ cô lại đến, tầm mắt vừa chạm liền sửng sốt vài giây.
Giang Tùy đi qua ngồi xuống bên cạnh giường, ngồi gần lại càng thấy vết máu rõ ràng hơn.
Tri Tri chạy tới, cạn lời nói: “Trời má, Tiểu Lưu đâu rồi, sao không đổi quần áo cho cậu vậy, cậu thế này dọa chết chị cháu rồi.” Nói xong, nhìn thấy ánh mắt của Châu Trì liếc tới, liền lập tức nói: “Chị cháu lo cho cậu, nên tự đến đấy, không có việc của cháu nữa, cháu đi tìm y tá đây.” Nói xong liền xoay người chạy mất.
Châu Trì nhìn Giang Tùy, môi khẽ mấp máy: “A Tùy, anh không sao.”
Giang Tùy: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Đợi hết sưng thì tiêu viêm, quan sát mấy ngày.”
Giang Tùy gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay anh vài giây, đi ra cửa lấy một ly nước giấy, sau đó cúi người ở máy lọc nước lấy đầy một ly.
Châu Trì nhìn bóng lưng của cô.
Một lúc sau, Giang Tùy đứng thẳng dậy, quay lại đứng trước mặt anh, đưa ly nước qua, ngừng một chút lại bỏ xuống.
Tay phải anh bị thương, tay trái còn đang truyền dịch.
Giang Tùy cúi người, giữ chiếc cốc đặt trên miệng anh: “Anh uống đi.”
Hết chương 66.