“Buồn cười lắm à?” Khuôn mặt Châu Trì ghé sát xuống, tay phải của anh nhẹ nhàng giữ cằm Giang Tùy hôn tới, đầu lưỡi quấy rầy trả đũa.
Một lúc lâu sau anh mới buông tha cô, lật người nằm xuống, kéo Giang Tùy ôm vào lòng sau đó nhắm mắt lại.
Phòng ngủ một mảng an tĩnh, chỉ có tiếng hai người hít thở vang lên đều đều.
Giang Tùy tựa vào vai anh một lúc, xoay người chống một khuỷu tay xuống giường, đầu hơi ngẩng lên, nhìn chăm chú khuôn mặt Châu Trì. Anh vừa mới trong cơn ham muốn, phản ứng bên dưới cơ thể tương đối rõ ràng, vào lúc này anh đang cố nhịn, hai bên tai đỏ lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai hàng lông mi đen nhánh hơi cụp xuống.
Giang Tùy đột nhiên vươn tay ra, đưa lên sờ sờ yết hầu anh, ở chỗ hơi nhô lên xoa xoa một cái, sau đó liền thấy hàng mi dài của anh khẽ run, một giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống.
Khuôn mặt anh khẽ động, hơi nghiêng sang một bên, xương quai xanh vô cùng gợi cảm, rất thu hút ánh nhìn.
Hình như Giang Tùy chơi đùa rất vui vẻ, lại vuốt vuốt thêm vài cái nữa, một lúc liền bị Châu Trì bắt lấy bàn tay.
Giang Tùy thu liễm lại, không làm thêm động tác gì khác, lăn đến trên người anh, cô hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng chôn trong cổ anh, thì thầm nói sự thật.
“Châu Trì, vừa rồi em lừa anh đó.”
“…”
Cô lại bồi thêm một câu, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Em không ngờ anh lại dễ lừa thế…”
Châu Trì: “…”
Ngón tay đột nhiên bị anh ghim chặt lấy.
“Em học được ai bắt nạt anh thế hả?”
“…”
Cái này mà cũng gọi là bắt nạt à?
Giang Tùy nghĩ nghĩ, song cũng không phản bác. Cô ngoan ngoãn dựa đầu vào cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng hắt ra khiến làn da anh bắt đầu ngứa ngáy, ngứa đến trong lòng luôn.
Châu Trì vuốt tóc cô, hàm hồ thấp giọng gọi một tiếng: “A Tùy.”
Giang Tùy: “Vâng.”
Sau đó anh lại không nói gì nữa, nhắm mắt lại, cánh tay hơi dùng lực, ghì chặt cơ thể cô áp sát lên người mình. Mỗi một thay đổi trên người anh, Giang Tùy đều cảm nhận được, nhịp tim anh đập rất nhanh, da cũng nóng hầm hập, còn có một nơi nào đó khiến cho người ta không thể bỏ qua.
Châu Trì muốn làm gì, cô hiểu rất rõ, nhưng tại sao anh không hề nói ra, cũng không giống như trước, tự động cởi quần áo?
Giang Tùy không chắc chắn, có phải do cô đã từng nói với anh những lời kia, anh vẫn còn ghi nhớ, cho nên đối với chuyện này hãy còn kiêng dè?
Yên lặng một chút, cũng không biết Giang Tùy lấy dũng khí ở đâu ra, nhẹ nhàng nhấc người dậy ôm lấy đầu anh, trước lúc anh chớp mắt, cô liền cúi đầu, hôn xuống hàng lông mi của anh.
Châu Trì sững sờ.
Cảm giác được đôi môi cô mềm mại, nóng bỏng, có chút nghiêm túc cẩn thận, cổ họng anh cuộn lên, không dám động đậy, trái tim co rút lại, cả người càng ngày càng nóng, lại có một sự phấn khích không thể diễn tả thành lời, hạ thân cũng càng thêm cứng rắn.
Châu Trì vô thức siết chặt môi, hơi thở nặng nề.
Giang Tùy cứ lặng lẽ như vậy hôn anh.
Qua một lúc, cô ngừng lại, ngón tay khẽ chạm vào vành tai nóng rực của anh.
Châu Trì mở mắt ra, khuôn mặt vì nhẫn nhịn mà đỏ bừng, ánh mắt ấm áp nhìn cô.
Sắc mặt cô so với anh cũng đỏ chẳng kém. Sau đó, cô nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong lên. Giang Tùy không nói gì cả, tựa hồ do dự một chút, bàn tay chầm chậm chạm vào eo anh.
Bên dưới Châu Trì mặc một chiếc quần thể thao cạp chun, vốn định mặc để đi ngủ, ngón tay Giang Tùy khẽ cởi dây trên thắt lưng quần anh ra, kéo xuống một chút. Ánh mắt không dám nhìn anh, trái tim cũng đập rộn rã. Cô rất chuyên chú cởi quần dài của anh ra, sau đó nhìn đến chiếc quần lót màu đen bên trong.
Giang Tùy thu tay trở lại, không động vào nữa, liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười trầm thấp. Cô vẫn còn chưa ngẩng đầu, đã bị Châu Trì ép trở lại, cúi xuống hôn cô, sau đó đem quần áo của cả hai cởi sạch.
Buổi tối hôm đó, hai người có chút mạnh mẽ, thời gian cũng rất dài, đến lúc kết thúc, cả hai đều đã mệt đến không muốn làm gì.
Giang Tùy nằm ổ trên chăn nghỉ ngơi, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, cả người không chút khí lực. Qua chừng một lúc sau, bình tĩnh lại một chút, cô mở mắt ra nhìn, thấy Châu Trì đang xử lý áo mưa đã qua sử dụng. Cô không biết anh chuẩn bị cái này từ bao giờ, có khi là từ lúc ở nhà lấy quần áo.
Giang Tùy lại nhắm mắt lại, một lúc sau, thấy anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh mình.
“Xong chưa?” Giang Tùy hỏi.
“Ừm.” Châu Trì vươn tay ra, chạm khẽ vào người cô, thanh âm hơi đè nén lại: “Mệt lắm à?”
Giang Tùy hỏi ngược lại: “Anh không mệt sao?”
Châu Trì lười biếng cười một cái, tay lần mò lên chạm vào má cô: “Anh vẫn còn được.”
Cơ thể Giang Tùy khẽ động, thay đổi tư thế, khuôn mặt bị ép sát vào lồng ngực anh, lắng nghe được nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của Châu Trì.
“Anh tập thể hình đấy à?” Cô hỏi.
“Ít lắm.” Châu Trì uể oải trả lời: “Anh không có thời gian.”
Giang Tùy ấn ấn ngón tay xoa bụng anh: “Chỗ này rất rắn chắc…”
Châu Trì lại cười một tiếng, không nói gì.
Giang Tùy có vẻ rất thích thú, tiếp tục xoa nắn một hồi, một lúc sau liền nhớ trong bếp còn có nồi cháo, hỏi anh có muốn ăn không.
“Không đói lắm, em muốn ăn à?”
“Em cũng không đói.” Giang Tùy nói: “Vậy không ăn nữa vậy, em hơi buồn ngủ rồi.”
Châu Trì: “Ngủ nhé.”
Nghe thấy cô ừm một tiếng, Châu Trì kéo chăn lên, vươn tay lên đầu giường tắt đèn. Trong bóng tối, cơ thể bị cô ôm chặt lấy.
“Châu Trì, ngủ ngon.”
Anh hơi cúi xuống, hôn lên trán Giang Tùy: “Ngủ ngon.”
Một đêm này, cả hai người đều ngủ rất an tĩnh.
Sáng hôm sau, bên ngoài mặt trời đã lên rõ, ánh sáng hắt vào xuyên qua khoảng trống trên rèm cửa.
Lúc Châu Trì tỉnh dậy, người trong lòng anh vẫn còn đang say giấc. Hôm qua hai người làm xong, sau đó còn chưa mặc quần áo, cứ như vậy ôm nhau ngủ cho tới tận bây giờ.
Cơ thể cô rất mềm mại, hơi thở cũng rất nhẹ nhàng, khuôn mặt vùi vào hõm vai anh, hai mắt khẽ nhắm lại, môi hơi hồng lên.
Châu Trì khẽ thu mấy sợi tóc rớt trên má cô, sau đó lại đặt xuống môi cô một nụ hôn nhè nhẹ.
Anh làm biếng đứng lên, liền nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc sau tỉnh lại, cả hai người đều đi tắm rửa một lần. Ăn sáng xong, Giang Tùy bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thực ra thì đồ đạc của cô cũng không nhiều, chủ yếu toàn là quần áo. Châu Trì đi rửa bát vào xong, vali của cô đã thu dọn đầy một nửa.
Anh nhìn một chút, như thể chẳng còn gì để giúp, cô lấy quần áo từ trong tủ ra, gấp lại sau đó xếp thành từng chồng, cũng không có gì để thu nữa.
“Anh ngồi nghỉ chút đi.” Giang Tùy nhìn thấy anh đứng đó, liền chỉ chỉ vào giường.
Châu Trì ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, thấy cô lại xếp thêm hai chiếc áo len. Tủ quần áo mở ra, tầm mắt anh nhìn vào, liền thấy một chiếc khăn len được treo cẩn thận trong đó.
Anh đứng dậy lại gần, thò tay lên lấy xuống, nghiêng người sang nhìn Giang Tùy.
Châu Trì vẫn còn nhớ, Giang Tùy lúc trước có nói đã đan cho anh một chiếc khăn, sau đó chia tay nên không đưa cho anh nữa.
Là cái này sao?
Nhìn thấy anh tự nhiên quàng lên cổ, Giang Tùy hơi sững sờ: “Anh làm gì thế, bây giờ anh quàng cái này không hợp nữa rồi.”
Châu Trì quàng khăn xong, ngước mắt lên hỏi lại: “Đẹp không?”
Nói thật thì, cũng không phải khó coi lắm.
Giang Tùy mỉm cười, gật đầu: “Đẹp hơn em nghĩ.”
Châu Trì: “Vậy tặng cho anh rồi nhé.”
“Ừm, anh tháo ra đi, trong phòng đeo nhìn hơi bị ngốc.” Hơn nữa anh còn đang mặc một cái áo phông ngắn tay, rất buồn cười.
Châu Trì tháo khăn ra, đặt chung vào vali quần áo của cô.
“Em đan mất bao lâu thế?” Anh hỏi.
“Không nhớ lắm, hình như cũng hơi lâu, bởi vì em không biết đan lắm. Anh biết rồi đấy, môn thủ công của em chả ra sao mà, hồi đó em đến khâu vá còn chẳng biết…” Giang Tùy cài vali, quay đầu nhìn anh cười: “Anh có nhớ không, anh còn khâu quần cho em đấy.”
Châu Trì: “Nhớ.”
Anh lớn đến thế này rồi cũng chỉ từng giúp cô khâu quần, có thể không nhớ hay sao?
Nhớ lại cảnh tượng khi đó, nụ cười trên mặt Giang Tùy càng rõ ràng hơn: “Lúc đấy anh còn cười em nữa.” Anh nói thủ công cô học chẳng đủ được qua môn.
Châu Trì cũng cười, giơ tay lên chạm khẽ vào tóc cô: “Ừm, là anh sai.”
*
Căn nhà trống này Châu Trì đã mua cách đây khoảng hai năm, nằm ở phía nam khu mới, vị trí cùng môi trường xung quanh tương đối tốt, trước đây anh sống được khoảng nửa năm, sau đó chuyển đến căn hộ gần công ty, rồi không mấy khi ở đây nữa.
Khi xe chạy tới phụ cận, Giang Tùy quay ra cửa sổ nhìn, phát hiện con đường trồng khá nhiều cây xanh, không có mấy tiếng ồn.
Càng vào phía trong, lại càng yên tĩnh.
Châu Trì đậu xe, sau đó đưa cô lên lầu.
Cửa mở ra, Giang Tùy thấy trong nhà rất sạch sẽ, xem ra trước đó anh đã dọn dẹp qua, lối vào có để hai đôi dép màu xám, một lớn một nhỏ, cùng một kiểu dáng như nhau.
Ngôi nhà tương đối rộng rãi, phong cách trang trí cũng đơn giản, phòng khách cùng phòng ngủ chính có cửa kính trong suốt từ sàn lên tới trần, ánh nắng chiếu vào rất sáng sủa.
Lúc Châu Trì đi nấu cơm trưa, Giang Tùy nghe lời anh đem đồ vào phòng ngủ cất.
Vừa mở cửa tủ quần áo ra, đã nhìn thấy phía bên trái tủ đã treo đồ gọn gàng, áo sơ mi, tây trang, áo khoác… Tất cả đều chỉ có màu đen và trắng, đơn giản, tinh khiết lại mang chút hơi thở cấm dục.
Giang Tùy nhìn hai cái, sau đó đem quần áo của mình treo sang phía bên phải.
Bên dưới cánh tủ to là ngăn kéo. Giang Tùy cúi xuống xem, tổng cộng có hai ngăn, một bên anh để đồ lót, còn một bên để tất. Cô cũng đem đồ lót và tất của mình để vào.
Xong xuôi, bỏ vali sang một bên, Giang Tùy mới phát hiện, hóa ra anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, phòng vệ sinh cũng đã có một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới, còn có một bộ mỹ phẩm dành cho phụ nữ, trên kệ là hai khăn tắm mới tinh màu hồng nhạt, rõ ràng là dành cho cô, trên giường trong phòng ngủ còn có một cái gối ôm hình gấu trúc to bự…
Giang Tùy có chút buồn cười, cảm giác giống như anh vẫn coi cô là đứa trẻ.
Đây là ngày đầu tiên hai người sống chung.
Hai người dành cả một buổi chiều để ngồi nhà xem phim, ăn tối xong, mỗi người ngồi một chỗ trên ghế, bận rộn làm việc của mình.
Tuy rằng chỉ là một ngày đơn giản, nhưng ai cũng đều có một cảm xúc mới mẻ khác nhau.
Thi thoảng Châu Trì ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn tới người ngồi bên cạnh mình, cảm thấy những năm vừa qua sống không hề dễ chịu gì cũng không cần quan tâm nữa, cô đã quay về bên anh rồi, dù có thế nào cũng đều tốt.
Một ngày nhàn nhã luôn trôi qua rất nhanh.
Hôm sau là chủ nhật, vốn là ngày nghỉ, nhưng Châu Trì có việc phải ra ngoài, cho nên sáng sớm đã ra khỏi cửa.
Giang Tùy mơ hồ cảm thấy anh rời giường, xong lại hỗn loạn nghĩ vẫn còn đang mơ, cũng chưa mở mắt, liền kêu lên gọi anh.
“Không sao, em ngủ tiếp đi.” Châu Trì khẽ hôn lên trán cô, động tác rất nhẹ nhàng, đi vào phòng bếp bận rộn một lúc rồi mới rời đi.
Sau đó, lúc Giang Tùy tỉnh dậy, trong nhà đã không có người. Cô vuốt vuốt mặt, mở mắt nhìn một hồi mới phản ứng ra, Châu Trì sáng sớm đã rời giường, đi công việc mất rồi.
Cảm giác này vô cùng đặc biệt.
Giang Tùy lại nằm xuống một lúc, không biết làm sao lại cứ cười một mình, lăn lộn trên giường hai vòng, liền lười biếng bò dậy, lấy con gấu trúc ra ôm ôm trong tay, sau đó lôi điện thoại từ trên đầu giường xuống.
Có hai tin nhắn mới, tin sau gửi đã hơn mười phút rồi.
Một tin hỏi cô đã dậy chưa, một tin kêu cô dậy ăn sáng.
Giang Tùy nhắn tin trả lời anh, một lúc sau, anh liền gọi tới.
Nhận máy xong, cô liền nghe thấy giọng nói trầm ấm của Châu Trì: “Em dậy chưa? Ngủ ngon không?”
“Ừm.” Tâm trạng Giang Tùy vui vẻ không nói thành lời, một bên vuốt vuốt gối ôm gấu trúc, một bên nắm điện thoại nói: “Anh xong việc chưa? Sao nói nhỏ thế, không tiện ạ?”
“Có chút không tiện.” Anh nói: “Anh đang tiếp khách, anh trốn ra ngoài.”
“… Anh còn phải trốn?”
“Ừ.” Anh trả lời vô cùng nghiêm túc, lại hỏi cô: “Em ăn sáng chưa?”
“Đợi chút em ăn.” Giang Tùy nói: “Sao anh còn nấu đồ ăn sáng nữa?”
“Sợ em đói.”
“Em tự làm được mà.” Giang Tùy nói: “Lần sau không cần đâu, anh cứ bận việc của anh đi, em tự chăm sóc bản thân được mà.”
Anh đồng ý: “Được.”
Giang Tùy nghĩ nghĩ, hỏi: “Bao giờ anh về?”
Điện thoại yên tĩnh một chút, liền nghe thấy tiếng anh cười khẽ: “Nhớ anh rồi hả?”
Giang Tùy: “…”
Sau đó, anh lại cười ra tiếng, hình như rất vui vẻ, qua một lúc sau mới thu liễm lại một chút, ôn hòa hỏi cô: “Tạm thời anh chưa về được, còn có chuyện khác nữa, cả ngày nay khả năng cũng không rảnh, trưa nay em tự ăn cơm được không?”
Giang Tùy: “Được.”
Châu Trì nói: “Chập tối anh đến đón em.”
“Chập tối á?” Giang Tùy kinh ngạc: “Chúng ta đi đâu?”
“Đưa em đi ăn.”
Đến chập tối hai người gặp nhau, Giang Tùy mới biết anh dắt cô đến chỗ của Trương Hoán Minh. Lần liên hoan lớp lần trước, Giang Tùy đã nghe nói anh Trương Hoán Minh đang tập trung học nấu ăn, không ngờ mình cũng có cơ hội thưởng thức.
Hai ngày này, ngôi nhà bên cạnh đang sửa chữa lại, phát ra tiếng ồn đinh tai nhức óc, phòng chơi bi-a và mạt chược của Trương Hoán Minh cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dạo này buôn bán ảm đạm, đến đêm cũng chẳng có mấy người. Vậy mà cậu ta cũng chẳng hề lắng, vẫn ung dung tự tại, vui vẻ nấu nướng, chọn mấy món ngon nhất để trổ tài, sau đó đem ra bàn bày hết lên, nhận được lời khen của Giang Tùy, khóe miệng liền giương lên: “Nếu không đợi tôi đóng mấy cái này, rồi mở một cửa hàng ăn được không nhỉ? Tên tôi cũng nghĩ xong rồi, gọi là: nhà hàng Minh Minh được không?”
“…” Giang Tùy cảm thấy cậu ta nhất định không sợ thất bại, liền cổ vũ: “Tôi cảm thấy bây giờ cậu mở thì tốt hơn, không nhất định phải đóng cửa cái này, kiên trì một chút là được.”
Trương Hoán Minh rất vui, bèn nhấp một ngụm bia, nhặt hạt đậu phộng bỏ mồm nhai rôm rốp: “Nói thật ra thì, tôi mở mấy cái này chỉ để vui thôi, tự do tự tại, nuôi một con mèo, kiếm một ít tiền là đủ, sau này cỡ khoảng ba mươi, thì cưới một cô vợ, sống cuộc sống ổn định đến già.”
Cậu ta nói chuyện rất chân thành.
Trong lòng Giang Tùy có chút cảm khái, năm đó ở trường cũng được coi là phận đàn anh, thế mà bây giờ lại an phận thủ thường đến vậy.
Xem ra, mọi người đều đã trưởng thành rồi.
Khi người ta lớn lên, những hành động bồng bột hồi thiếu niên cũng dần dần thu liễm lại, càng ngày càng ý thức được rõ ràng, bản thân thích cái gì, mong muốn cái gì.
Ăn xong, cháu trai Trương Hoán Minh bế Đại Bạch của cậu ta lại.
Giang Tùy ăn no xong, bèn chạy qua ngắm con mèo trắng muốt.
Bên này hai người đàn ông vẫn còn đang tiếp tục uống.
“Hai người làm hòa từ bao giờ vậy?” Vừa rồi Giang Tùy còn ngồi đây, Trương Hoán Minh không tiện hỏi, đợi đến bây giờ mới mở mồm.
Châu Trì nói: “Cũng lâu lâu rồi.”
“Giang Tùy mới về còn chưa được bao lâu nữa, hai người cũng nhanh đấy!” Trương Hoán Minh quay sang mỉm cười: “Tôi nói chứ, lúc đấy cậu vẫn còn u u mê mê, sao tự nhiên lại nghĩ thông thế?”
Châu Trì giơ ly lên uống một ngụm, không trả lời, tầm mắt đang lười biếng chiếu trên người cô, nhìn cô cùng cậu bé chơi với con mèo, vừa chơi vừa cười, có vẻ rất thú vị.
Đáy mắt anh tràn đầy cảm xúc, ánh nhìn càng mềm mại.
Trương Hoán Minh gọi hai lần: “Cậu đúng là…”
Cậu ta cũng lười hỏi lại, ngồi yên một bên, nói: “Đợi sau này Đại Bạch sinh Tiểu Bạch, có muốn mang về nuôi không?”
“Hỏi Giang Tùy trước đã, cô ấy thích thì mang về.”
“…” Trương Hoàn Minh cạn lời: “Này, nhà cậu Giang Tùy nói mới tính à?”
Châu Trì mỉm cười, không tỏ thái độ.
Trương Hoán Minh lại nói: “Thôi chịu rồi, hai người lúc nào thì làm đám cưới, thời buổi này tìm được một cô gái tốt, đúng là chẳng dễ gì.” Cậu ta bất lực thở dài một tiếng, than thở mấy chuyện tình long đong lận đận của mình, sau đó quay sang nhìn Châu Trì ghen tỵ: “Cậu có phải đang hạnh phúc chết đi được rồi không, cưới được Giang Tùy về làm vợ, nằm mơ cũng cười đến tỉnh.”
Lời này còn chưa đợi anh đáp lại, nhưng nhìn dáng vẻ Châu Trì hiện tại cũng đủ hiểu rồi.
Haizz haizz.
Đúng là cái loại đàn ông đang yêu mà.
Hết chương 70