Thánh Tuyền Tầm Tung

Chương 19.3

Dịch giả: gaygioxuong

Tuy thường ngày cậu cả nhà họ Vương gia luôn ngang ngược càn rỡ, nhưng lúc này nhìn thấy Lưu Mãnh sớm chiều ở chung bị kẻ khác chém ướt sũng máu toàn thân, bàn tay thậm chí hơi run rẩy, cầm kim khâu nâng lên hạ xuống nhiều lần mà vẫn mãi không chịu khâu. Tôi giành lấy kim khâu, đẩy y qua một bên, giật lấy tấm thảm vừa mới lột ra từ xác thầy mo Cramer trải xuống đất để lót. Sau đó, tôi bảo Tuyền béo ra chỗ cửa động canh chừng, đầu tiên là đón Lâm Phương, kế đó giữ chặt lối vào, dù thế nào cũng không thể để người Cramer lẻn vào. Tuyền béo lớn tiếng đồng ý, sau đó chạy đến cửa hang hét tướng lên: "Em gái họ Lâm, đừng sợ, mau xuống đây đi. Anh béo của cô sẽ đón cô."

Tôi nói: "Giờ này là giờ nào rồi mà cậu vẫn còn tâm trí tán với chả tỉnh con gái nhà người ta." Tuyền béo giơ tay lên, rướn người chui vào miệng hang để chờ đón Lâm Phương, sau đó đáp lại tôi: "Thời khắc càng gian nguy, tình cảm chân thành của tớ càng có thể thể hiện ra rõ nét. Sau này hai đứa tớ kết hợp lại thành một gia đình cách mạng, lão Hồ cậu phải nhớ tới nhà uống một chén đấy."

Tuyền béo làm trò khiến cho Tần bốn mắt đang chiếu đèn pin cho tôi cũng phải phì cười. Anh ta cười làm tôi cũng cười theo, cây kim khâu trong tay lập tức chọc sai chỗ, làm Đầu Trọc đau đến mức thét lên rồi tỉnh lại. Cậu cả nhà họ Vương nâng súng lên định xả cho tôi một tràng, tôi vội vàng rút cây kim ra: "Cậu đừng quá kích động, đây là phương pháp châm cứu trị liệu cổ xưa của Trung Quốc chúng ta. Cậu xem, chẳng phải lão đã tỉnh lại rồi hay sao?"

Bị cơn đau dữ dội kích thích, Đầu Trọc mở bừng mắt ra, bóp chặt lấy thái dương, la hét giãy giụa. Cả tôi và cậu ấm họ Vương hợp sức lại mới đè chặt được lão xuống.

"Hồ Bát Nhất, cái đồ xấu tính này, con mẹ nó rõ ràng là anh cố ý. Khoản nợ nần này tôi đã nhớ kỹ, khi nào quay về tôi sẽ tính sổ với anh sau!"

Tôi vừa khâu lại vết thương cho Đầu Trọc, vừa khuyên nhủ Ma Cô Trẻ: "Cậu cả, chúng ta muốn sống sót chạy ra khỏi đây là cả một vấn đề. Cậu có biết tình hình hiện giờ gọi là gì không? Bắt rùa trong hũ. Lỡ như bọn chúng phóng hỏa, chỉ một mồi lửa là đã đủ làm chúng ta chết ngạt ở trong này. Nếu còn muốn quay về để tính sổ, cậu hãy ngoan ngoãn phối hợp với tôi, trước tiên khâu vết rách trên đầu viên bảo vệ của cậu đã."

Vương Thanh Chính dù sao cũng biết đâu là nặng đâu là nhẹ. Y quắc mắt gườm gườm nhìn tôi, nhưng vẫn nghe theo lời tôi lấy từ trong túi ra một ít thuốc kháng sinh, tiêm cho Đầu Trọc mấy mũi. Dần dần, Đầu Trọc bắt đầu tỉnh táo lại. Nhìn thấy viền mắt cậu cả họ Vương ở bên cạnh đỏ ửng, lão lập tức an ủi y, bảo rằng mấy vết thương này chẳng thấm vào đâu, không có gì đáng ngại. Tôi nhận thấy đã được một lúc lâu rồi mà bên phía Tuyền béo vẫn im lìm không có gì xảy ra, bèn hỏi cậu ta: "Nhị sư đệ, rốt cục cậu đã đón được nàng dâu hay chưa?"

Tiếng Tuyền béo oang oang vang vọng trong lòng hang: "Nghển đã mỏi cả cổ rồi, nhưng vẫn chẳng thấy có tăm hơi gì cả. Có lẽ nào vợ tớ đã bị yêu quái bắt lên núi làm áp trại phu nhân. Vậy phải làm sao bây giờ? Lão Hồ này! Hay là cậu qua đây kiệu tớ lên, để tớ lên trên ngó một cái xem sao."

Nhận thấy tình hình không bình thường, tôi bèn bảo với Tuyền béo: "Lâm Phương không phải là người dễ gặp nạn như vậy đâu. Cậu cứ chui ra hít thở không khí đi, để tớ canh cửa hang cho."

Cái bụng tròn vo của Tuyền béo gần như kẹt cứng ở cửa hang, hai đứa tôi vất vả lắm mới lôi được cậu ta ra ngoài. Tôi nói may mắn là Lâm Phương vẫn còn chưa xuống đến nơi, nếu không thì hai người các cậu quả thật có thể biến thành đồng mệnh uyên ương. Đầu Trọc chống tay xuống đất, lảo đảo đứng dậy. Cậu cả họ Vương vội vàng chạy tới đỡ lão, không ngờ Đầu Trọc vừa đứng dậy đã giật lấy súng trường khỏi tay y, quét một tràng loạn xạ về phía lối xuống hang ở bên trên. Vô số đá vụn rơi rào rào từ vách đá xuống, trong chốc lát trong hang động mù mịt bụi trắng khiến mọi người sặc sụa. Tôi vừa ho khan, vừa ôm chặt lấy Đầu Trọc từ phía sau, định đoạt lại súng từ tay lão ta. Không ngờ, lão trở nên điên cuồng, không ngừng giãy giụa: "Không thể để cho cô ta xuống, tôi biết rõ cô ta là ai, tôi biết rõ cô ta..."

Vẻ mặt Đầu Trọc cực độ kinh hoàng, tôi chưa bao giờ từng thấy lão có phản ứng kích động đến thế, nhưng vẫn không dám lỏng tay một giây nào, sợ lão ta giãy ra được lại tiếp tục bắn bừa bãi loạn xạ. Lúc này, trong hang động, ngoài tiếng ho khan thì chỉ còn lại tiếng chửi thề. Lối xuống hang trên đỉnh đầu chúng tôi đột nhiên vọng ra ra một loạt tiếng rầm rầm. Tuyền béo cứ ngỡ là Lâm Phương đi xuống, đứng lên định đón cô ta. Có ngờ đâu, cậu ta còn chưa kịp tới chỗ cửa hang, một vật thể đen ngòm đã rơi từ lối vào hang cao vút bên trên xuống đất đánh rầm một cái, ngay trước mặt mọi người.

Tần bốn mắt giơ lên đèn pin lên chiếu, vừa nhìn thấy tất cả mọi người đều đồng loạt cảm thấy dạ dày trào ngược lên. Vật thể đã rơi xuống trước mặt chúng tôi không phải là gì khác, mà là một xác người không còn nguyên vẹn, chỉ còn lại một đống xương cốt máu thịt bầy nhầy.

Tôi đứng ở gần cửa hang nhất, cho nên nhìn thấy rõ ràng nhất. Cái xác kia rơi thẳng từ cửa vào hang có độ cao gần trăm mét xuống, từ đầu đến chân đã bị vách đá sắc bén trong lòng hang cào xé không còn ra hình người. Rùng mình nhất phải kể tới khúc xương gãy chồi lên khỏi đống xương thịt nát vụn, có thể mang máng nhận ra đó là một khúc xương đùi, nếu không có một ít da thịt còn dính vào thì giống như đã được lóc sạch sẽ, dựng lẻ loi trơ trọi ở đó, giống như một lá cờ nhỏ đang phất phới vẫy chào chúng tôi. Cậu ấm họ Vương ngay lập tức phát ra một tràng tiếng nôn khan. Tiếp theo lại có một bóng đen rơi thẳng từ cửa hang xuống, uốn lưng thành hình cung, tay chân nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt đất, giống như một con báo săn mồi trong bóng tối. Sau khi chạm đất, người này lập tức lộn mấy vòng, sau đó mới từ từ đứng thẳng người lên.

Đầu Trọc nhìn ra người đó là Lâm Phương, không đợi cô ta kịp đứng vững, lão đã vung súng trường như vung gậy đánh thẳng tới. Tôi ở ngay cửa hang, vừa vặn đứng ở giữa hai người. Chẳng cần biết ai đúng ai sai, vội ôm chặt Đầu Trọc lại rồi bảo với Tuyền béo: "Mau đỡ cô ấy qua bên kia, giữ vững vị trí cửa động." Đầu Trọc trợn trừng hai mắt thao láo, máu me trên mặt vẫn còn chưa được lau sạch sẽ, chỉ vào Lâm Phương hét lên: "Tôi đã từng gặp cô ta."

Lâm Phương chẳng thèm nói năng gì với lão, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh hang: "Bọn chúng có nhiều người lắm, tôi không chống đỡ được. Đạn dược của các anh còn lại bao nhiêu?"

Đúng lúc này, cửa vào trên đỉnh đầu chúng tôi đột nhiên rung lên dữ dội, tôi ngẩng đầu lên nhìn, loáng thoáng trông thấy một ít vài bóng đen. Nhận ra thổ dân Cramer đã vây kín chúng tôi, tôi chẳng còn đầu óc nào để truy cứu ngọn ngành những gì đã xảy ra ở bên trên giữa Lâm Phương và Đầu Trọc, chỉ tập trung tìm cách vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Tôi gom vũ khí của mọi người lại, hai khẩu súng trường, ba khẩu súng ngắn, đạn dược còn lại tầm một trăm viên. Chính diện phá vòng vây hiển nhiên là điều không thể làm được, tìm ngách khác trong hang để đi ra mới là đường sống duy nhất.

Bởi vì kích động quá độ, Đầu Trọc lại rơi vào hôn mê. Lâm Phương và Tuyền béo canh giữ ở cửa vào, thỉnh thoảng lại bắn vài phát để dọa đám thổ dân ở trên cửa xuống hang. Đám thổ dân thừa biết sức sát thương của súng đạn, cho nên chẳng vội vàng gì lao xuống để tìm chết, mà chỉ lén lút ném một vài hòn đá hay lao dài xuống. Chỉ có một điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn, có lẽ là do sợ tai bay vạ gió, bọn chúng không hề chọn sách lược dùng hỏa công. Nếu không, cho dù chúng tôi có mấy cái mạng đi nữa, một mồi lửa thả xuống, không một ai có thể thoát được.

"Quản lý, cứ kéo dài thế này, chúng ta không cầm cự nổi đâu!" Tần bốn mắt nói với tôi, "Đạn dược rồi cũng sẽ đến lúc hết, dù có tiết kiệm đến mấy số lương thực dự trữ của chúng ta cũng chỉ cầm cự được bảy ngày nữa. Thiếu thốn nhất là nước, chúng ta có năm người cộng thêm một thương binh, cho dù nhịn khát giỏi đến mấy cũng không thể kéo dài quá mười ngày."

Tuyền béo liên tục bị hai cục đá to rơi trúng đầu, lúc này đã giận dữ đến mức không kìm chế được nữa, cho nên dù thừa biết là vô dụng, cậu ta vẫn chĩa súng trường lên, quét một tràng loạn xạ hú họa lên phía trên. Tôi bảo với cậu ta: "Cậu qua bên kia nghỉ ngơi đi đã, để Tần bốn mắt xem xét xử lý sơ qua vết thương trên đầu cho cậu. Đạn dược của chúng ta có hạn, không thể bắn lãng phí vô ích được. Cậu kìm chế một chút, tức giận với đám người nguyên thủy kia thì có ích gì."

Đầu Tuyền béo sưng vù lên hai cục to như bánh bao, trong khi mắt lại liên tục bị đá vụn rơi vào, đau đến mức nước mắt chảy đầm đìa trên mặt: "Cậu làm cứ như dễ lắm ấy, tự cậu đứng vào đây thay tớ thử mà xem. Ối mẹ ơi! Tiên sư nó, đừng bao giờ để ông mày sống sót chạy ra ngoài, nếu không, một mồi lửa đốt sạch rừng của bọn mày, xem sau này chúng mày còn thứ gì để mà ngông cuồng với ông."

Không lâu sau khi chúng tôi ngừng bắn, cửa vào trên đỉnh đầu cũng dần dần yên tĩnh trở lại. Tôi phân tích, năng lực trí tuệ của đám người nguyên thủy quả thật không thấp như chúng ta đã nghĩ, bọn chúng nhất định muốn vây chặt chúng ta, đợi đến khi chúng ta kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác sẽ tự sụp đổ.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cậu ấm Vương ôm Đầu Trọc, giọng nói đã bắt đầu tỏ ra tuyệt vọng, "Chúng ta buộc phải chờ chết ở chỗ này hay sao?"

Tôi đáp: "Trời sẽ không tuyệt đường người! Không biết đợt tấn công tiếp theo sẽ diễn ra vào lúc nào, chúng ta phải tranh thủ nghỉ ngơi, giữ vững tinh thần thì mới chiến đấu với đám mọi rợ này được. Tuy nhiên, hiện giờ còn một việc khẩn cấp cần xử lý cho xong mới được, cô nói có đúng không, cô Lâm?"

Lâm Phương thản nhiên nhún vai một cái, rồi ngồi phệt xuống mặt đất lổn nhổn xương cốt lẫn đá vụn: "Tôi và Đầu Trọc đích xác là từng đã gặp nhau một lần, có lẽ cậu cả nhà Vương không nhớ. Ba năm trước, vào dịp tổ chức tiệc thường niên của thương hội, tôi và ông chủ của mình đã cùng tham gia bữa tiệc của nhà họ vương."

Vương Thanh Chính dường như mới lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, ngắm đi nghía lại Lâm Phương, cuối cùng lắc đầu: "Tôi không nhớ ra cô."

"Nhà họ Vương tổ chức hoành tráng đến cỡ nào cơ chứ, cậu cả không nhớ ra tôi là điều hết sức bình thường. Tuy nhiên, cái viên bảo vệ đầu của cậu mắc bệnh đa nghi quá nặng. Lão bảo rằng tôi cố ý trà trộn vào đội ngũ các vị để phá hoại. Hừ! Ngây thơ!"

Với sức ảnh hưởng của nhà họ Vương trong vòng tròn người Hoa, khách quý tham gia bữa tiệc thường niên của thương hội đương nhiên bao gồm tinh anh của đủ mọi giới. Lâm Phương có thể độc lập dẫn đội xâm nhập rừng Amazon, năng lực chuyên môn trong lĩnh vực của cô ta nhất định không có gì đáng phải bàn cãi, năm ấy nhận được lời mời của Vương Phổ Nguyên là điều hợp lý. Lưu Mãnh đã làm bảo vệ rất lâu, luôn mang tinh thần cảnh giác cao độ với tất cả những gì diễn ra xung quanh. Ngay từ ban đầu, lão đã không tín nhiệm Lâm Phương, có lẽ nguyên nhân chỉ là vì có ấn tượng với cô ta trong tiềm thức, nhưng khổ nỗi thời gian đã quá lâu, hơn nữa lại chỉ có duyên gặp mặt một lần, cho nên vẫn mãi không thể nói ra được cảm giác đó từ đâu mà có.

Tôi hỏi Lâm Phương: "Nếu hai người đã từng gặp nhau từ trước, vì sao lúc ở bãi sông cô lại không hề có vẻ gì chứng tỏ là có quen biết lão ta?"

Lâm Phương đáp: "Việc xảy ra từ ba năm trước, còn ai để ở trong lòng. Nếu không phải lúc trước cái tên đầu trọc lóc này nhắc tới thương hội nhà họ Vương, tôi làm sao mà nhớ ra được trước kia đã từng gặp mặt nhau."

Xem ra, phản ứng kích động sau khi tỉnh lại vừa rồi của Đầu Trọc, có lẽ là vì lão đã nhớ lại lần bữa tiệc lần đó, tức khắc cảm thấy Lâm Phương có âm mưu từ trước, cho nên mới nổi lên ác ý muốn giết chết cô ta cho rảnh nợ. Mắt nhìn Đầu Trọc vẫn còn đang hôn mê, tôi nói với mọi người: "Bệnh nghề nghiệp hại chết người, tất cả tốt nhất chờ Lưu Mãnh tỉnh lại rồi nói tiếp. Hơn nữa, chúng ta tạm thời không có bất cứ lý do nào để hoài nghi cô Lâm cả. Tất cả chúng ta đều cùng hội cùng thuyền, đoàn kết lại để thoát ra khỏi cái hang táng người chết này mới là ưu tiên hàng đầu."

Tuyền béo có hảo cảm với Lâm Phương ngay từ ban đầu, lúc này vội đứng ra tỏ thái độ bênh vực: "Theo cá nhân tớ thấy, nguyên nhân hoàn toàn chỉ vì Đầu Trọc lo nghĩ quá nhiều, khiến đầu óc đã loạn lên hết cả rồi."

Cậu ấm họ Vương nhặt một cục đá lên định nện thẳng vào đầu Tuyền béo, bị tôi và Tần bốn mắt tóm chặt lại. Tần bốn mắt đập đánh bốp một cái vào đầu y: "Chẳng có tương lai gì cả, sao lại cầm đá đánh người cứ như một mụ đàn bà chanh chua vậy. Nếu đến tai mọi người, cái mặt mo của nhà họ vương các cậu biết giấu vào chỗ nào hả?"

Tôi nói: "Tất cả mọi người phấn chấn tinh thần lên một chút, có lẽ đường sống nằm ngay ở trên đỉnh đầu cũng chưa biết chừng. Thông thường, điều kiện môi trường để có thể tạo ra xác khô, hoặc là cực lạnh hoặc là cực hanh khô. Nhiệt độ không khí ở nơi này khá cao, nếu như không có đường thông gió, thi thể không thể nào bảo tồn được nguyên vẹn như thế, đã biến thành một món mốc meo chua loét đựng trong một cái bình thối rữa rồi. Toàn bộ cái hang chứa xác này rộng tầm hơn trăm mét vuông. Chúng ta thử tìm vị trí lỗ thông gió, cố gắng tìm ra một con đường sống thoát ra ngoài."

Tuyền béo đứng dậy, trên đầu dán hai miếng cao dán. Cậu ta nhắm mắt, nghển cổ lên trời, đong đưa đầu qua lại vài lần: "Không hề cảm nhận được một tí gió nào cả! Lão Hồ, cậu khẳng định nơi này có lỗ thông gió?"

Tôi khuỵu chân ngồi xuống, kiểm tra xác chết buồn nôn thủng lỗ chỗ kia một lần nữa, đáp lại bằng giọng khẳng định tuyệt đối: "Chẳng cần biết khi còn sống bọn chúng có hình dạng như thế nào, nói tóm lại, nước trong cơ thể xác thực là đã bốc hơi hết, da thịt biến thành màu đỏ sậm. Nếu như không phải do nhiệt độ cao làm bốc hơi, vậy thì chỉ có thể là do được thông gió trong thời gian dài, xác chết đã được hong khô, giống y như cách làm thịt khô mà chúng ta ăn vào mỗi dịp lễ tết vậy, chỉ khác mỗi cái là không được ướp thêm vài đồ gia vị mà thôi."

Tôi còn chưa nói xong, mặt Lâm Phương đã hơi tái đi. Cô ta xua tay: "Được rồi, được rồi. Chúng tôi tin anh, đừng léo nhéo nữa. Mọi người thử tìm xem, dù sao vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết."

Lâm Phương là người đầu tiên đứng dậy. Cô ta bước lại gần chỗ tôi, vừa nhìn thấy cái xác mọc sừng dưới đất, thiếu chút nữa nhảy vọt lên, vội vàng lui lại vài bước: "Đây là cái gì? Tại sao lại có thể có động vật như thế này. Ông trời ơi, thật đáng sợ!"

Vừa thấy cô ta sợ hãi, Tuyền béo vội tranh thủ cơ hội lấy lòng: "Đừng sợ đừng sợ, đây chính là xác ướp của thầy mo Cramer, có lẽ khi còn sống bọn chúng làm quá nhiều việc ác, cho nên sau khi chết mới thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này. Tuy nhiên, bọn chúng đã chết lâu lắm rồi, nên cho dù chúng có lòng thì cũng chẳng có sức để mà hại người được nữa."

Tôi nghĩ bụng, đàn bà dù sao vẫn là đàn bà, bình thường dù có hung hãn đến mấy, đụng phải mấy thứ dị dạng ma quái chẳng phải vẫn cứ sợ chết khiếp như vậy hay sao, thế là bèn phang thêm một câu để giúp Tuyền béo: "Tất cả xác chết ở đây đều như thế này cả, toàn thân là lỗ thủng, đầu mọc sừng. Tiện đây nhắc cô một câu, lúc nãy khi nhảy xuống, cô đã đạp trúng một cái xác. Lúc ấy, dường như tôi đã nhìn thấy tròng mắt của của nó dính vào đế giày của cô thì phải."

Lâm Phương thét lên chói tai, ôm chặt lấy Tuyền béo, vẫy bàn chân lia lịa, sợ hãi đến mức sắp khóc òa. Trong lòng Tuyền béo hiển nhiên mừng húm, nhưng vẫn trưng ra cái bản mặt Bao Công quân pháp bất vị thân: "Đồng chí Hồ Bát Nhất, sao đồng chí lại dọa nạt cô ấy như thế, người anh em đây buộc phải trở mặt rồi." Thoắt một cái, gương mặt lại biến thành trung hậu tin cậy, an ủi dỗ dành Lâm Phương.

Giây phút náo loạn vui đùa bất chợt đó chẳng làm cho chúng tôi vui vẻ được bao lâu. Bốn người đàn ông chúng tôi lục soát cả buổi trong hang mà ngay cả một chút manh mối cũng không tìm ra được. Tôi giơ đèn pin lên, cẩn thận rọi từng tấc một trên vách đá, hy vọng sau tảng đá nào đó có lỗ thông gió. Đáng tiếc là tìm rất lâu, ngoài việc bàn tay có thêm vài vết chai thì có thể nói là không tìm ra được bất cứ dấu vết gì. Bởi vì sợ cái xác chết dị dạng, Lâm Phương bám chặt theo sau Tuyền béo. Tần bốn mắt đi cùng với cậu ấm Vương, phụ trách điều tra bên trái hang động. Tôi dán sát vào vách hang động, không ngừng sờ lần, chỉ ước gì có thể hóa phép ra một đường hầm.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy Lâm Phương đột ngột thét lên, khiến mấy người chúng tôi giật mình hoảng sợ. Đèn pin bên phía Tuyền béo đột nhiên tắt phụt. Tôi gọi ầm tên hai người lên, nhưng một lúc lâu sau mà chẳng có ai trong số họ đáp lại. Tần bốn mắt vội vàng chạy về bên phía hai người đã biến mất, tôi cũng chạy theo sau. Những cái kén xác chết, trước kia được xếp đặt chỉnh tề, đến lúc này đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, từ hình chữ nhật ban đầu biến thành một vòng tròn kỳ dị hình ốc vít, đứng từ xa nhìn vào trông giống như một vòng xoáy cực lớn.

Cậu cả Vương chưa từng trải qua tình huống ma quái thế này, thân thể giống như bị rút hết gân cốt, xụi lơ ngồi dưới đất. Tần bốn mắt bình tĩnh hơn y một chút, tuy nhiên nói năng đã biến thành ngọng nghịu: "Quản lý, đây... đây chính là tình huống đặc biệt có thể phát sinh dưới lòng đất mà anh đã nói hay sao? Hai người họ đã...đã...đã biến đi đâu mất rồi?"

Tôi giật mình trước cảnh tượng trước mặt, khó nhọc hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc không biết phải trả lời như thế nào. Tuyền béo và Lâm Phương hiển nhiên đã biến mất ở ngay gần đám kén xác chết này, cái đèn pin chỏng chơ trên mặt đất chính là chứng cớ rõ ràng nhất. Chỉ có một điều duy nhất mà tôi không hiểu, với thân thủ và phản ứng của hai người, vậy mà họ chỉ kịp phát ra một tiếng thét rồi biến mất không còn thấy đâu nữa. Nếu như không phải là do cơ quan bí mật nào đó tác quái, chẳng lẽ nơi này thật sự có ma quỷ, đã ăn sống nuốt tươi hai người họ hay sao?

Tôi cúi xuống nhìn lướt qua cái xác đang nằm dưới hang. Trong đôi mắt sâu hoắm, trống rỗng của nó dường như đã trở nên sống động, đang cười nhạo chúng tôi không biết tự lượng sức mình, dám xông bừa vào sào huyệt thần thánh của Malik.

"Hai người các anh cầm lấy súng, canh chừng Đầu Trọc và cửa động, đừng để cho lũ người nguyên thủy ở bên trên lén chui xuống. Tôi đi kiểm tra những cái kén xác chết này một lượt." Tôi nhặt cái đèn pin hai người Tuyền béo đã đánh rơi, bước từng bước một tới trung tâm của vòng xoáy mà đám xác chết tạo ra. Hai người Tần bốn mắt mở chốt an toàn của khẩu súng, tập trung tinh thần tối đa.

"Mà này, hay là tôi vào đó cùng với anh?" Tần bốn mắt nâng súng lên, "Nếu có hai người sẽ yểm trợ được phía trước và mặt sau cho nhau." Anh ta chỉ vào đống xác chết ngổn ngang trước mặt, "Chẳng hiểu hai người Tuyền béo đã gặp phải sự cố khác thường nào, một mình anh vào đó thì quá nguy hiểm."

Tôi cười, đáp: "Ngài luật sư, anh tốt nhất là cứ trông coi cậu ấm họ Vương cho kỹ! Đừng để lát nữa khi tôi đi ra, y lại cũng biến mất. Tuyền béo có bản lĩnh không tệ, cô Lâm cũng không phải người bình thường. Nếu như ngay cả hai người họ cũng không đối phó được với những gì xảy ra trong đó, anh theo tôi vào đó cũng chỉ tổ biếu không thêm một mạng người."

Cậu ấm họ Vương kéo tay áo Tần bốn mắt, nói: "Bên ngoài, lũ người nguyên thủy có lẽ đã lẻn vào từ lúc nào rồi cũng không biết chừng. Tôi và anh phụ trách công việc phòng thủ, mang tính quan trọng không kém anh Hồ chút nào. Hơn nữa, giờ Lưu Mãnh đã biến thành thế này, anh thực sự yên tâm bỏ lại chúng tôi để đi cùng anh ấy sao?"

Bốn mắt hết nhìn cậu ấm Vương, lại nhìn sang Đầu Trọc đang nằm dưới đất, gượng gạo gật đầu, buông bỏ ý định đi cùng với tôi vào trong, chỉ dặn tôi muôn ngàn lần phải cẩn thận, nếu có việc gì khác thường xảy ra phải lập tức kêu cứu.

Tôi cười bảo rằng điều đó là đương nhiên, rồi quay người để đi vào sâu bên trong đám xác chết bọc thảm lông lạc đà, thầm nghĩ bụng: Lần này gian nguy khỏi nói, sống chết chỉ trong nháy mắt, làm gì có cơ hội để mà kêu cứu.

Nhìn đống kén xác chết chồng chất như núi trước mặt, tôi siết chặt cái đèn pin Tuyền béo đã bỏ lại, hít sâu một hơi, sải bước đi vào trung tâm vòng xoáy xác chết.
Bình Luận (0)
Comment