Năm ngày sau.
Kinh đô, thành Tử Tiêu.
“… Chẳng ngờ lại có chuyện như vậy, thực ra năm xưa khi sơn tặc núi Trúc Cố chết, trong triều đã có người bày tỏ dị nghị, nhưng… Quan gia biết đấy, không được để ý lắm, hơn nữa lệnh diệt phỉ được ban bố từ một năm trước đó, đội quân diệt phỉ cũng chỉ làm theo lệnh, thành thử triều đình mới không truy cứu nhiều trách nhiệm.”
Trên điện Tuyên Thất, Đại Lý Tự Thiếu khanh Tôn Ngải bẩm báo với Triệu Sơ.
Sáng sớm hôm qua, tin tức Huyện lệnh Thượng Khê đột tử, sư gia nha huyện dẫn binh đối đầu với Tuần Kiểm Ti đã truyền về kinh đô. Vừa hay tin, văn võ toàn triều thất kinh, hai ngày liền lâm triều đều đợi Gia Ninh đế chất vấn, song vị hoàng đế trẻ tuổi đây lại cực kỳ bình tĩnh, mãi đến buổi chiều hôm nay mới triệu tập trọng thần có liên quan đến điện Tuyên Thất nghị sự.
“Cũng may Huyền Ưng Ti tới kịp, tuy có người chết nhưng chủ yếu là đám ác ôn ở nha huyện, có Tiểu Chiêu vương điện hạ và Huyền Ưng vệ ở đó, ắt hẳn sẽ khắc phục được hậu quả.” Tôn Ngải nói tiếp, ông không nhắc tới việc vì sao Tiểu Chiêu vương điện hạ lại xuất hiện ở Lăng Xuyên, càng không dám suy đoán nhiều về hành động của Huyền Ưng Ti có liên quan gì tới cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố. Huyền Ưng Ti vốn là cận vệ của thiên tử, hành động của họ chính là ý của thiên tử, chỉ cần không vi phạm luật lệ quy chế thì đến cả ngôn quan* cũng không dám nói nhiều, càng đừng nói đến hạ thần như bọn họ, “Chỉ là, Tiển Khâm Đài vừa mới tái khởi công mà Thượng Khê ở gần đó lại xảy ra chuyện, ảnh hưởng không tốt, thần cho rằng, tuy có Huyền Ưng Ti và Tuần Kiểm Ti giải quyết, nhưng các bộ nha vẫn nên giúp sức một tay.”
(*Ngôn quan là quan viên ở cơ quan giám sát như Ngự sử đài, có nhiệm vụ giúp vua sửa điều lỗi, chữa điều lầm, từ bỏ điều ác, biểu dương điều thiện.)Triệu Sơ gật đầu, hỏi: “Dạo này Chương Lan Nhược và Trương Vong Trần đang ở trên núi Bách Dương à?”
“Bẩm quan gia, đúng vậy ạ.” Chương Hạc Thư đã đoán được ý của Triệu Sơ, trả lời trước, “Đã hơn một tháng kể từ khi trùng kiến Tiển Khâm Đài, thần cho rằng có thể điều một trong hai vị đại nhân đến phủ Đông An trước, hợp lực với Chiêu vương điện hạ và châu doãn Lăng Xuyên phá án.”
Đầu mùa xuân năm nay, Chương Đình đã từ chức Thiếu khanh ở Đại Lý Tự, thăng lên Thị lang bộ Công, còn Trương Viễn Tụ ngồi không từ ngày hồi kinh đã được đích thân Ngự Sử đại phu tuyển chọn, vào Ngự Sử Đài nhậm chức Ngự Sử, ba tháng sau, vì có công phá án nên được đặc cách đề bạt làm Trung thừa Ngự Sử, là nhân tài vào triều làm quan đương lúc còn trẻ.
Nói đến đây, Chương Hạc Thư lấy làm chần chừ: “Nhưng vào đêm trước khi xảy ra sự việc, Hiệu úy Tả Kiêu vệ Ngũ Thông đột ngột rời Thượng Khê, đúng hôm sau nha huyện gây chuyện, vốn dĩ thần đã viết thư gửi đến Đông An, lấy danh Xu Mật Viện quở trách tả Kiêu Vệ, nhưng hôm qua thần vừa nhận được thư của Trung Lang tướng, trong thư nói Ngũ Thông rời Thượng Khê là có nguyên nhân, lại nói đã bẩm tấu nội tình lên quan gia, chẳng hay có việc này không ạ?”
Triệu Sơ nói: “Xu Mật Viện không cần nhúng tay vào chuyện này, trẫm biết nguyên nhân đằng sau, Tả Kiêu vệ không phải thất trách.”
“Quan gia! Xin quan gia trách phạt…” Đúng lúc này, Khúc Bất Duy bước ra từ đám đông, quỳ thụp xuống.
“Khúc hầu có ý gì?”
“Quan gia, thần dạy con không đến nơi đến chốn, lần này đến Thượng Khê điều tra vụ án ma quỷ là cơ hội Quan gia ban cho khuyển tử, nhưng không ngờ… không ngờ lại xảy ra sự việc ghê gớm đến thế! Thần không cần hỏi cũng biết, Thượng Khê loạn như vậy ắt hẳn là do thằng con bất tài lơ là nhiệm vụ, bằng không nó đã phải kịp nhận ra manh mối ở nha huyện Thượng Khê từ trước, tránh kinh động đến Huyền Ưng Ti, kinh động Quan gia!”
Triệu Sơ còn chưa kịp lên tiếng thì vài công thần ở cạnh đã khuyên: “Khúc hầu hà tất tự trách, chẳng phải chính lệnh công tử đã dẫn Tuần Kiểm Ti tiêu diệt đám ác ôn ở nha huyện Thượng Khê sao?”
“Đúng thế, nửa năm nay Khúc Hiệu úy đã tiến bộ rất nhiều, ắt hẳn Quan gia cũng chú ý đến, chẳng qua Khúc hầu thương sâu trách nặng nên mới loạn vậy thôi.”
Triệu Sơ đảo mắt nhìn các quan viên, đoạn nói: “Trong buổi chầu hôm nay trẫm đã gặp lão thái phó, nhất định ông ấy cũng đã hay tin ở Thượng Khê. Lão thái phó ẩn cư đã lâu, nên nghỉ ngơi hưởng thọ chứ không cần phải khắc khoải sự tình thế gian, hiện Trương Vong Trần đang vắng mặt ở kinh thành, nếu chư vị ái khanh có thời gian rảnh thì hãy đến khuyên nhủ thái phó.”
“Vâng.”
Triệu Sơ nói tiếp: “Hôm nay thế thôi, các khanh lui đi.”
Đoạn, chàng đứng dậy rời khỏi bàn long bảo tọa trước. Công thần trong điện lập tức chia ra đứng hai bên, cung kính khom lưng cúi đầu.
Chỉ trong vòng nửa năm, vị đế vương luôn luẩn quẩn giữa thâm cung và quan trường, chân giẫm bèo trôi đây đã không cần bước đi trên băng mỏng như trước nữa rồi.
Hà thị đã đổ, vị trí bỏ trống được Triệu Gia Ninh nhanh chóng lấp đầy bằng người của mình, thậm chí chàng cũng không đuổi tận giết tuyệt Hà thị, trái lại còn khai ân cho tiểu bối cùng họ khác chi ở Hà gia, vẫn trọng dụng người tài.
Chịu ơn trạch của thiên gia, toàn thể triều đình lẫn dân gian như măng mọc sau mưa, hơn nữa từ sau vụ án của Hà thị, hành động của Triệu Sơ đã được các sĩ đại phu xem trọng, trong cung cấm, không một ai còn dám khinh thường vị đế vương mới lên ngôi này nữa.
Hoàng hôn dần buông, lúc nãy chân trời còn được bao phủ bởi lớp mây dày đặc, tưởng chừng như sắp mưa, nhưng khi Tào Côn Đức đi lấy ô về thì gió đã thổi tan mây mù.
Tào Côn Đức đứng chờ dưới đài Phất Y, thấy Triệu Sơ bước ra, đi lên đón: “Quan gia về điện Hội Ninh ạ?”
Triệu Sơ khựng bước, nói: “Đến điện Nguyên Đức.”
Điện Nguyên Đức là nơi ở của Hoàng hậu.
Tháng Tư hương cỏ nhạt nhòa, vài ngày trước trời hẵng còn mát mẻ, nhưng vừa bước sang tháng Tư là coi như hè đã đến, lắm lúc oi bức khi lại ẩm ướt, khiến tâm trạng lên xuống thất thường.
Mấy hôm trước Chương Nguyên Gia khó chịu trong người, nhưng Triệu Sơ thực sự quá bận, gần như đêm nào cũng xem tấu sớ đến tận lúc trời sáng, cộng thêm Thượng Khê vừa xảy ra chuyện nên lần lữa mãi tới hôm nay mới có thời gian rảnh.
Mới đứng ngoài điện đã nghe thấy tiếng cười giòn giã bên trong vọng ra, Triệu Sơ nhìn qua cửa cung, bên vườn hoa trong sân, một bóng người áo tím như cánh bướm dập dìu, trông thấy chàng, đôi mắt hạnh lóe lên vẻ mừng rỡ, rảo bước đi đến chào, “Quan gia đến thăm nương nương ạ?”
Cô gái này họ Triệu tên Vĩnh Nghiên, là biểu muội của Triệu Sơ, cũng là con gái của Dụ vương – bào đệ của Chiêu Hóa đế.
Thuở sinh tiền Dụ vương hay đau ốm, chỉ sinh được một cô con gái nên coi như minh châu bảo bối. Khi Chiêu Hóa đế còn tại thế, ông đã phong hàm Quận chúa cho Triệu Vĩnh Nghiên, phong hào Nhân Dục. Về sau Chiêu Hóa đế băng hà, Triệu Vĩnh Nghiên theo mẫu thân chuyển đến chùa Đại Từ Ân cầu phúc cho đất nước, bao năm qua chỉ thường lui tới giữa chùa chiền và vương phủ, rất ít khi vào cung.
Có lẽ do Chương Nguyên Gia đổ bệnh nên Triệu Vĩnh Nghiên vào cung thăm nàng.
Triệu Sơ “ừ” một tiếng.
Triệu Vĩnh Nghiên mỉm cười, “Nương nương mà biết Quan gia tới, ắt sẽ vui lắm cho xem!”
Nói đoạn, nàng vội cúi người từ biệt, “Vậy Quan gia mau đi thăm nương nương đi, Nhân Dục không làm phiền nữa.” Rồi nàng dẫn các thị nữ vái chào Triệu Sơ, dáng vẻ nghiêm túc như thể chàng mà không vào thì sẽ không đi.
Nàng hẵng còn nhỏ, chưa qua tuổi mười bảy, lại được nuôi dưỡng ngoài cung nên cử chỉ có đôi phần không hợp lẽ, song bù lại bản tính hồn nhiên ngây thơ, thành ra Triệu Sơ cũng không so đo với nàng, nhấc chân bước vào cửa cung.
Người trong điện Nguyên Đức nghe thấy động tĩnh bên ngoài, biết Gia Ninh đế đã đến.
Chỉ Vi cùng các thị tỳ đứng ngoài cung nghênh đón, Triệu Sơ đi vào trong điện, thấy Chương Nguyên Gia đang vén chăn định xuống giường hành lễ, chàng bèn đưa tay đỡ: “Không cần giữ lễ.”
Chàng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dừng ở chiếc bàn trước giường, thấy mâm vải đỏ vẫn còn nguyên thì không khỏi ngạc nhiên.
Vải đầu hạ là thứ rất hiếm, mâm vải trong điện của Chương Nguyên Gia đây là cống quả, được vận chuyển bằng ngựa chiến gia roi từ Nam Quốc đến. Xưa nay Chương Nguyên Gia rất thích ăn vải, mỗi năm cứ vào hè là lại dài cổ trông chờ. Hồi Triệu Sơ còn là thái tử, chàng thường lén giấu một phần của Đông Cung đem đến cho nàng, về sau lên làm Hoàng đế vẫn không quên chuyện này, dặn dò Nội Thị Tỉnh mỗi năm đều phải đưa một phần vải được tiến cống đến điện Nguyên Đức.
Vải đỏ trên bàn ắt hẳn được đưa đến vào sáng nay, vậy mà nàng vẫn chưa ăn?
Triệu Sơ không khỏi nhìn Chương Nguyên Gia, sắc mặt nàng nom khá tiều tụy, hôm nay trời nóng mà vẫn đắp chăn dày.
“Phía Thái Y Viện nói sao rồi? Hoàng hậu bị bệnh gì?” Triệu Sơ biết cá tính tốt khoe xấu che của Chương Nguyên Gia, bèn hỏi thẳng Chỉ Vi.
“Bẩm Quan gia, không có gì ạ, hôm trước trời đột ngột trở nóng nên nương nương khó chịu, ban đêm mất ngủ, bèn dặn người dưới chuẩn bị băng, nào ngờ lại nhiễm phong hàn.”
Triệu Sơ khẽ thở phào, “Nàng thật là, có còn là bé gái nữa đâu mà cứ thích lạnh như hồi nhỏ thế hả?”
Chương Nguyên Gia chỉ đáp Quan gia dạy phải.
Người nàng đang khó chịu, trong lòng lại nặng tâm sự, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: “Thần thiếp nghe nói hôm trước có chuyện xảy ra ở một huyện thành Lăng Xuyên, biểu huynh dẫn binh đến đó, gặp phải nguy hiểm, hộ vệ của huynh ấy còn rơi xuống vách núi, không biết tình hình bây giờ thế nào rồi?” Nàng dừng một lúc, không đợi Triệu Sơ trả lời đã giải thích, “Thần thiếp đổ bệnh, Dụ vương phi cho Nhân Dục vào cung thăm, biểu huynh cũng là biểu huynh của muội ấy, thần thiếp nghe được chuyện này từ muội ấy.”
Triệu Sơ lại không mảy may để ý, chỉ nói: “Biểu huynh vẫn bình an, còn hộ vệ của huynh ấy, tên…”
“Bẩm Quan gia, tên Triêu Thiên ạ.” Tào Côn Đức đứng bên tiếp lời.
“Đúng, Triêu Thiên. Nghe nói bị trọng thương, cũng may hắn mạng lớn, lúc tìm được vẫn còn thở, hiện tại thế nào thì trẫm không biết.”
Chương Nguyên Gia gật đầu, lại hỏi: “Thế biểu huynh đi Lăng Xuyên…”
“Mà nàng cũng nhắc trẫm rồi đấy.” Không đợi nàng nói hết câu, Triệu Sơ cướp lời, “Tào Côn Đức, lệnh cho Trung Thư chuẩn bị bút mực gửi thư đến Đông An, hỏi thăm vết thương của Triêu Thiên sao rồi.”
Tào Côn Đức cầm phất trần vâng dạ, cười nói: “Thằng bé này, bị thương mà được Quan gia đích thân thăm hỏi, quả là có phúc lớn.”
Triệu Sơ cũng cười: “Nói gì đi nữa cậu ta cũng là trẻ mồ côi sau trận sông Trường Độ.” Chàng nhìn Chương Nguyên Gia, dịu dàng bảo, “Hẳn nàng không biết, hai người đi theo biểu huynh kia, một là Đức Vinh, một là Triêu Thiên, phụ thân của họ đều là tướng sĩ đã hi sinh trong trận chiến sông Trường Độ, về sau bọn họ được một thương nhân Trung Châu họ Cố nhận nuôi, trên hộ tịch cũng mang họ Cố, tên là Cố Triêu Thiên, Cố Đức Vinh.”
Chàng nhẹ nhàng thay đổi đề tài, lúc nãy Chương Nguyên Gia còn muốn hỏi, nhưng giờ không thể hỏi được nữa.
Sự im lặng lại bao trùm hai người.
Kỳ thực vào lúc này, đáng lý ra Triệu Sơ nên nói còn có chính vụ rồi rời đi mới phải, nhưng hôm nay chàng muốn ở lại với nàng thêm lát nữa, mãi tới khi ánh nắng nhuộm cả chấn sông, chàng mới đứng dậy bảo: “Thời gian này nàng cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe, không cần lo lắng chuyện ngoài kia làm gì, hôm khác có thời giờ rảnh, trẫm sẽ lại đến thăm nàng.”
“Quan gia.” Nhưng Triệu Sơ chưa ra khỏi cửa cung thì nghe thấy Chương Nguyên Gia gọi lại.
Triệu Sơ ngoái đầu: “Có chuyện gì à?”
Chương Nguyên Gia nói: “Lúc nãy Nhân Dục đến thăm thần thiếp, thần thiếp mới chợt nhớ muội ấy cũng đã tới tuổi cưới gả, hồi trước Dụ vương phi có nhờ thần thiếp việc này, nên thần thiếp muốn hỏi ý Quan gia.”