Trương Viễn Tụ nói: “Thực chẳng dám giấu giếm, hạ quan và thợ mộc Tiết quen biết đã lâu, năm ngoái cũng do chính hạ quan thu xếp cho thợ mộc Tiết lên kinh. Năm xưa Tiển Khâm Đài sập, Hà thị treo đầu dê bán thịt chó, ung dung ngoài vòng pháp luật, nếu không lôi ra kẻ cầm đầu thì rất khó để xây lại Tiển Khâm Đài, tại hạ cũng chỉ góp phần nhỏ giúp đỡ Ôn cô nương mà thôi, điện hạ mới là người vất vả.”
Tạ Dung Dữ đáp: “Đấy là bổn phận của bổn vương, nói gì vất vả.”
Trong lúc nói chuyện, Kỳ Minh đi tới bái kiến: “Bẩm điện hạ, Tiểu Chương đại nhân và Khúc Hiệu úy đang cãi nhau ở ngoài trang viên, xin điện hạ ra xem thế nào.”
Tạ Dung Dữ nhíu mày, “Sao cả hai bọn họ đều đến?”
“Nghe nói sáng nay tình cờ gặp nhau trên phố Lưu Chương, Chương đại nhân bảo Khúc Hiệu úy đến nha môn nhưng Khúc Hiệu úy không chịu, đi thẳng đến Quy Ninh Trang, Chương đại nhân bám theo, hình như Doãn Tứ cô nương ở trang viên đi cùng Khúc Hiệu úy.”
Hắn đang nói về Tứ cô nương Doãn Uyển của Doãn gia, người ốm yếu bệnh tật nên phải ở Quy Ninh Trang một thời gian.
Nói gì đi nữa Quy Ninh Trang cũng là trang viên của người nhà họ Doãn, Huyền Ưng Ti chỉ mượn tạm nơi này, Chương Đình và Khúc Mậu tranh chấp đã đành, lại còn kéo cả Doãn Uyển vào, Tạ Dung Dữ đành phải ra xem sao.
Thanh Duy dừng bước, “Trương Nhị côngg tử, ta không tiện gặp người ngoài, hôm nay chỉ tiễn huynh đến đây thôi.”
Trương Viễn Tụ dịu dàng đáp: “Ôn cô nương chớ khách khí.”
***
“Tiểu Chương đại nhân đã xử lý xong công việc ở Thượng Khê, định gửi công văn tâu lên Quan gia, hôm Thượng Khê xảy ra bạo loạn, trong nha môn chỉ có một Hiệu úy có mặt, chính là Khúc Hiệu úy, cho nên Tiểu Chương đại nhân mới bảo ngài ấy phụ mình một phần, Khúc Hiệu úy lần lữa từ chối, kéo dài mấy hôm nay rồi, khéo có khi ngài ấy còn chưa đụng vào bút. Tối qua Khúc Hiệu úy đến Lâm Thủy Hà nghe hát suốt đêm, sáng nay Tiểu Chương đại nhân hay tin, nổi trận lôi đình, lập tức dẫn nha sai đến ven sông chặn người. Hai bên đụng nhau ở phố Lưu Chương, lúc ấy Doãn Tứ cô nương còn đi theo Khúc Hiệu úy, Khúc Hiệu úy nói muốn đưa Doãn Tứ cô nương về trang viên, không thể theo Tiểu Chương đại nhân tới nha môn, bây giờ hai người họ đang cãi nhau ầm ĩ ở ngoài trang viên.”
Kỳ Minh vừa đi theo Tạ Dung Dữ ra ngoài vừa thuật lại tình hình.
Nghe thấy thế, một tia lạnh xẹt qua trong mắt Tạ Dung Dữ, Chương Lan Nhược đã rời Thượng Khê tới đây từ mấy hôm trước, vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa nộp công văn.
Nhưng y không nói gì, ra ngoài trang viên, quả nhiên thấy Chương Đình và Khúc Mậu đang còn tranh chấp, Doãn Uyển ôm tranh chữ trong tay, co ro rúc mình nấp sau lưng Khúc Mậu, xem ra bị dọa không nhẹ.
Từ xa xa thấy Tạ Dung Dữ và Trương Viễn Tụ đi tới, Chương Đình lập tức thôi cãi cọ, hành lễ với hai người, nén giận mà hỏi Trương Viễn Tụ: “Sao hôm nay Vong Trần lại đến Quy Ninh Trang?”
Trương Viễn Tụ không nói chuyện giám định, chỉ bảo: “Tới Đông An mấy hôm rồi mà ta vẫn chưa bái kiến Chiêu Vương điện hạ, hôm nay có thì giờ rảnh nên ghé.”
Chương Đình lần nữa vái chào Tạ Dung Dữ, “Sau khi đến Đông An, hạ quan phải lo nhiều chuyện rắc rối, vốn muốn đến trang viên bái kiến điện hạ nhưng lại không tìm được thời gian rảnh, mong điện hạ chớ trách.”
Lời thốt ra, Tạ Dung Dữ còn chưa đáp lại thì Khúc Mậu đã cạnh khóe: “Ồ, lúc không có ai sao không thấy ngươi ân cần thế, bây giờ Tiểu Chiêu vương vừa đến, ngươi lại ‘mong chớ trách’. Ngươi đến Đông An đã lâu song cứ lần lữa chuyện thăm viếng vương gia, nhưng để khiến Khúc gia gia nhà ngươi phải ngậm cục tức mà cũng hao tâm tổn huyết phết nhỉ. Sao hả? Bây giờ nha sai Lăng Xuyên đều chỉ nghe theo mỗi lệnh của Chương Lan Nhược ngươi hả? Muốn đưa Khúc gia gia nhà ngươi về nha môn à, nói ngươi biết, không có cửa! Khúc gia gia nhà ngươi là người của quân nha, không liên quan gì đến nha môn châu phủ, công văn tờ trình tự ngươi đi mà viết, muốn Khúc gia gia nhà ngươi cầm bút hả, nằm mơ!”
“Khúc Đình Lam!” Chương Đình vốn kiêu ngạo, không ưa dây dưa với người khác, huống hồ bây giờ đang có mặt cả Tiểu Chiêu vương và Vong Trần, nhưng Khúc Mậu thật sự quá đáng, hắn không nhịn nổi nữa rồi, có thể nói hai người họ cãi cọ từ nhỏ đến lớn, “Ngươi bớt lừa người đi, hôm Thượng Khê xảy ra bạo loạn, chỉ có mình ngươi là Hiệu úy có mặt ở nha môn, đừng nói phải viết một phần công văn, lẽ ra ngươi phải viết toàn bộ tấu chương mới đúng! Bổn quan đã nhường ngươi lắm rồi, nhưng ngươi cứ thoái thác ba phen bốn lượt, đừng trách bổn quan tấu lên triều đình ngươi lơ là cương vị, cách chứ Hiệu úy Tuần Kiểm Ti của ngươi!”
Khúc Mậu ngạc nhiên bật cười: “Giờ thì sao? Lấy việc cách chức ra uy hiếp Khúc gia gia nhà ngươi hả? Làm như ta thèm quan tâm đến cái chức này lắm không bằng. Nói ngươi biết, Khúc gia gia nhà ngươi đã chán làm quan từ lâu rồi, chi bằng cách chức sớm đi, ta tiếp tục là công tử ăn chơi, bên tai cũng đỡ ồn!”
Hai người tiếp tục cãi nhau, ánh mắt Tạ Dung Dữ dừng lại ở Doãn Uyển, “Sao Doãn Tứ cô nương lại ở đây?”
Doãn Uyển run rẩy sợ hãi, mà Tạ Dung Dữ còn là vương gia, đột nhiên bị y hỏi thì run bắn lên, lắp bắp một lúc lâu mới nói: “Sáng nay… Sáng nay dân nữ đến phố Lưu Chương, gặp được Khúc công tử ở đó, công tử nhờ dân nữ dẫn đường, hỏi ở đâu có bán tranh đẹp.”
Tạ Dung Dữ nhìn ống tranh nàng ta ôm trong ngực, Kỳ Minh đứng bên hiểu ý, xin phép Doãn Uyển rồi cầm lấy mở ra cho Tạ Dung Dữ nhìn, chỉ là tranh sơn thủy bình thường, kỹ thuật cũng không có gì nổi bật.
Tạ Dung Dữ ra hiệu Kỳ Minh trả tranh lại cho Doãn Uyễn, “Tranh này là của ai?”
“Bẩm, bẩm vương gia… là Nhị ca của dân nữ vẽ ạ.” Doãn Uyển run rẩy đáp, nàng biết ở trước mặt vương gia biết gì phải đáp nấy, thế là giải thích tiếp, “Nhị ca của dân nữ là Tú tài, từ nhỏ thích thư họa, bình thường… cũng lén vẽ tranh, đem đến phố Lưu Chương gửi bán, huynh ấy không dám cho cha mẹ biết, nên nếu có tranh bán không được, đều nhờ dân nữ dọn giúp, sáng nay dân nữ đến phố Lưu Chương là để lấy tranh giúp Nhị ca.”
Tuy viết chữ vẽ tranh rất tao nhã, nhưng với đại đa số mọi người đó chỉ là thú vui bên cạnh việc đọc sạch. Doãn gia giàu có, dư giả tiền tài, hi vọng con em trong tộc có thể làm quan, nên cũng không muốn bọn họ sa đà vẽ vời, bỏ lỡ sự nghiệp. Doãn Nhị thiếu gia lén người nhà đem tranh đi bán, chuyện này cũng dễ hiểu.
Tuần vệ đi cạnh Khúc Mậu nói: “Bẩm điện hạ, sắp tới là đại thọ của Hầu gia, Khúc Hiệu úy muốn mua tranh chữ quý để biếu tặng. Sáng nay gặp phải Doãn cô nương ở phố Lưu Chương, nghĩ nàng ấy là dân bản xứ nên nhờ nàng ấy chỉ đường, sau đó thì gặp Tiểu Chương đại nhân.”
Tạ Dung Dữ không thể hiện biểu cảm, chỉ sai người đưa Doãn Uyển về trang viên, sau đó hỏi Chương Đình: “Tấu trình mà Chương thị lang muốn có quy chế gì không?”
Chương Đình thôi cãi cọ với Khúc Mậu, đáp lời Tạ Dung Dữ, “Không có quy chế nào cả, chỉ cần thuật rõ tình hình bạo loạn ở Thượng Khê là được, thêm một bản chứng từ.” Hắn giải thích, “Hạ quan biết không đến mức cần tấu trình, chỉ là công văn gửi lên ngự tiền có liên quan tới việc bổ nhiệm bãi nhiệm quan chức ở Thượng Khê về sau, nhân sự đi ở ra sao không thể lơ là, nên hạ quan muốn làm cho trót.”
Tạ Dung Dữ gật đầu, hắn ta cẩn thận như thế cũng là chuyện tốt.
Tạ Dung Dữ bèn ra lệnh: “Kỳ Minh, ngươi gọi Chương Lộc Chi tới đây, bảo hắn cùng Đình Lam đến nha môn, ngày Thượng Khê xảy ra bạo loạn hắn cũng có mặt ở nha môn.”
Khúc Mậu tái mặt, cãi nhau nãy giờ mà vẫn phải đến nha môn, thế không phải là hắn thua à, nhưng hắn biết Tạ Dung Dữ đang giúp mình nên không tiện phản đối, “Chương Lộc Chi là kẻ cục mịch, thêm ta nữa, khéo ba ngày cũng không nặn ra nổi một chữ.”
Trương Viễn Tụ nói: “Có bằng chứng chéo giữa Huyền Ưng Ti và Khúc Hiệu úy thì chỉ cần thuật miệng là được, còn tấu trình có thể để lục sự nha môn viết, hai vị chỉ cần điểm chỉ là xong.”
Khúc Mậu nhìn Trương Viễn Tụ, “Thật không?”
Trương Viễn Tụ đáp: “Lan Nhược cũng muốn hoàn thành công việc mà, trình tự là thế, mong Ngũ công tử thông cảm cho, tới lúc ấy viết tấu trình xong, nếu Ngũ công tử chưa yên tâm, Vong Trần có thể giúp làm lại.”
Nghe Trương Viễn Tụ nói xong, bực bội trong lòng Khúc Mậu tiêu tan hơn nửa, hắn còn không quên châm chọc Chơng Đình, “Nếu ngươi mà biết lễ bằng một nửa Vong Trần công tử thì Khúc gia gia nhà ngươi đã viết xong tấu trình kia từ đời nào rồi.”
Chương Đình chẳng buồn để ý đến hắn, cáo biệt Tạ Dung Dữ rồi quay đầu bước đi, Khúc Mậu chờ Chương Lộc Chi đến rồi cũng cưỡi ngựa rời khỏi, Trương Viễn Tụ nhìn bóng lưng bọn họ, nói với Tạ Dung Dữ, “Điện hạ, vậy hạ quan cũng xin phép cáo từ, nếu sau này điện hạ cần giám định tranh vẽ, cứ cho người thông báo Vong Trần một tiếng là đủ rồi, không cần đưa thiệp làm gì.”
Tạ Dung Dữ gật đầu: “Làm phiền Trương Nhị công tử.”
***
Bạch Tuyền đã sai người hầu kéo xe ngựa chờ sẵn trên đường, thấy Trương Viễn Tụ tới, cậu vén rèm lên mời y lên xe, dâng cốc trà xanh.
Hoàng hôn buông, xe ngựa lăn bánh trên con đường thưa thớt bóng người, rồi rẽ vào con ngõ yên tĩnh.
Lúc này Bạch Tuyền mới hỏi: “Công tử đã gặp Ôn cô nương ở trang viên à?”
Trương Viễn Tụ không đáp, y vén rèm trông ra ngoài, cảnh hoàng hôn bị tường cao trong ngõ che khuất, mí mắt mỏng của y không chịu nổi ánh nắng chiều tà, hơi nước dần dần dâng lên ở đáy mắt.
Một lúc lâu sau, y mới đáp, “Gặp rồi.”
Bạch Tuyền là thư đồng theo Trương Viễn Tụ từ nhỏ, chủ nào tớ nấy, thành thử nói chuyện cũng nhẹ nhàng, “Gặp được là tốt rồi, chắc chắn Ôn cô nương đi theo Tiểu Chiêu vương, công tử cũng không cần phí tâm tìm nàng ấy nữa.”
Đích thân Trương Viễn Tụ đã tiễn Thanh Duy rời kinh.
Tới đầu xuân năm nay, Trương Viễn Tụ nhậm chức Ngự sử, đến Trung Châu phá án, vừa khéo Thanh Duy phiêu bạt đến nơi này. Nàng lưu lạc mấy tháng, thời gian ấy cũng nghĩ ra điểm khác thường trong cái chết của Từ Thuật Bạch, muốn đổi tuyến đường đến Lăng Xuyên điều tra Từ Đồ, nhưng xui thay đúng lúc đó triều đình lại hạ lệnh trùng kiến Tiển Khâm Đài, ra vào Lăng Xuyên bị kiểm soát gắt gao.
Thanh Duy nhớ lại lúc nàng rời kinh, Trương Viễn Tụ từng đưa cho nàng một tờ danh sách những người nàng có thể nhờ cậy, trong đó có một quan viên làm việc tại nha môn Trung Châu.
Thanh Duy làm theo cách Trương Viễn Tụ đã chỉ, gửi cho vị quan nọ một bức thư, không ngờ đêm ấy người tới gặp nàng không phải ai khác mà chính là Trương Viễn Tụ.
Xa nhau ba tháng, đông đi xuân về, Trương Viễn Tụ không ngờ sẽ gặp lại nàng như thế.
Nhìn nàng có vẻ không tốt lắm, bôn ba đường xá vất vả, đến mức vết thương đáng lẽ nên khỏi từ lâu vẫn chưa lành, thế là Trương Viễn Tụ nghĩ, dường như mỗi lần y gặp lại nàng thì nàng luôn trong tình cảnh khổ sở, mong manh song vẫn kiên cường, lật đật lại vội vã. Nhưng nàng không đề cập đến vết thương của mình, chỉ xin y giúp nàng đến Lăng Xuyên.
Trương Viễn Tụ nói: “Chỉ là cái nhấc tay thôi, xin Ôn cô nương đợi khoảng hai ngày, đợi tại hạ chuẩn bị văn điệp* cho cô nương xong, sẽ phái xe ngựa đích thân tiễn cô nương một đoạn. Cô nương còn cần gì nữa không?”
(*Văn điệp: giấy thông hành thời cổ đại.)Thanh Duy nghĩ ngợi, đoạn bảo: “Ta muốn ở khách xá ngủ một giấc đầy.”
Bôn ba ngàn dặm luôn trong tinh thần sẵn sàng lên đường, đã lâu lắm rồi nàng chưa được nghỉ ngơi, nói gì đến việc ban đêm ngủ một giấc tử tế. Mỗi lần ngủ, nàng lại mơ thấy mình quay về Giang phủ, nhưng khi thức giấc mới phát hiện mình vẫn đang ở chốn hoang vu bên ngoài, không thể không mở mắt nhìn trời.
Thanh Duy nói ra một cách bình thản bâng quơ.
Nhưng Trương Viễn Tụ lại nghe ra sự cô quạnh trong đó, con tim bất giác đập hụt một nhịp, gật đầu bảo: “Được, tại hạ sẽ thu xếp cho cô nương.”
Tiếc là đợi tới sáng hôm sau, khi Trương Viễn Tụ tìm đến khách xá, trong phòng chẳng còn bóng dáng ai.
Tay nải y chuẩn bị cho nàng được nàng gửi trả ở quầy, không lấy một xu tiền, chỉ cầm mỗi văn điệp.
Y lại tìm kiếm trong phòng, nhưng chẳng còn gì ngoài một tờ giấy ghi hai chữ “đa tạ”, mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, ngay đến chăn nệm cũng gọn gàng vuông vức, thể như nàng chưa bao giờ bước chân vào nơi này.