Thanh Vân Đài

Chương 141

Khi chấm hết một bài nghị chương cũng là lúc ngoài nhà đã tối. Lúc Chương Đình viết sách luận, toán người hầu không ai dám quấy nhiễu, đợi hắn dừng bút thì một tùy tùng mới đẩy cửa vào bẩm: “Công tử, đã chuẩn bị xong cơm tối rồi ạ.”

Lâu lắm rồi Chương Đình mới viết được một bản nghị chương ưng ý, hắn đợi mực khô rồi cẩn thận cất vào hộp, giao cho tùy tùng, “Sáng mai giúp ta đưa cho Vong Trần, nói là nhờ y nhận xét hộ.”

Hắn bước ra khỏi phòng, bấy giờ mới để ý trời đã khuya, vừa ngồi xuống bàn ăn, còn chưa động đũa thì đã nghe thấy tiếng tì bà loáng thoáng đưa đến, chốc chốc lại là tiếng phụ nữ ca hát du dương uyển chuyển, như khóc như kể.

Không cần hỏi cũng biết là ai đã mời nữ tì bà đến.

Hồi chiều Khúc Mậu sai người chở mấy pho tượng gỗ về dinh thự, ồn ào cả buổi, may mà lúc Chương Đình viết sách luận thường tập trung cao độ nên mới không bị hắn ta làm phiền, nhưng hiện tại đã là giờ nào rồi mà hắn ta vẫn chưa chịu dừng, hơn nữa bọn họ còn đang ở dinh thự dành cho mệnh quan triều đình, là nơi có thể mời nữ tì bà đến ư?

Chương Đình ném phăng đũa tre đi, sải bước ra khỏi phòng, đến trong viện bên cạnh thì thấy cửa nẻo khóa chặt, trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng mờ ảo của nữ tì bà.

Chương Đình cất bước đi tới, đẩy mạnh cửa phòng, “Khúc Đình Lam, ngày nào ngươi không gây chuyện là ngày đó ngươi không chịu nổi đúng không?! Ngươi không xem ngươi đang ở chỗ nào hả, còn dám mời cả con hát đến?!”

Thấy Chương Đình, Khúc Mậu lấy làm ngạc nhiên. Tối nay rảnh rỗi chẳng biết làm gì, vốn định đến bờ sông nghe nhạc, nhưng cả ngày hôm nay hắn đã mệt rã rời vì mấy bức điêu khắc, thế là sai người lén mời nữ tì bà đến. Hắn định đợi cô ta hát xong hai bài sẽ cho đi, ai dè tên Chương Lan Nhược này, đã mang gương mặt quạu cọ lại còn mọc tai thỏ, hắn đã khép kín cửa nẻo rồi mà vẫn bị hắn ta tóm được.

Khúc Mậu không muốn gây chuyện, song cũng không muốn nhận lỗi, “Ta chán quá nên mới nghe hát một lúc, đàn sáo nhã nhạc, lại không phạm phải quy định, chút chuyện nhỏ này cũng đáng để ngươi khiển trách hả?”

“Chuyện nhỏ?” Chương Đình nổi xung, “Ngươi dám gọi đây là chuyện nhỏ? Khúc Đình Lam, ngươi là người của quân đội, dọn vào dinh thự đã vượt quá quy chế, không những thế ngươi còn không tuân theo quy định, dám gọi nữ tì bà đến, quan viên Lăng Xuyên nể mặt cha ngươi nên mới không nói gì, nhưng nhỡ mà truyền đi, coi như quan kinh thành mất sạch mặt mũi!”

Khúc Mậu ghét nhất là cái vẻ “việc gì ra việc nấy” của Chương Đình, hắn cười lạnh, “Ngươi lớn giọng hơn nữa đi, để đám ngoài kia biết tối nay Khúc gia gia nhà ngươi mời nữ tì bà. Ta thấy ngày nào ngươi không tìm Khúc gia gia gây sự thì ngày đó ngươi khó chịu thì có, ta cũng đã đóng kín cửa sổ rồi, ngươi lại còn dám nghe trộm động tĩnh trong viện ta, Trương Vong Trần ở sát rạt ngay bên cạnh nhưng sao không thấy hắn tới nói gì?”

“Khúc Đình Lam, ngươi thích bị tố cáo đúng không, ta…!”

Hai người bọn họ lời qua tiếng lại, khi sắp sửa cãi vã thì đúng lúc này, tùy tùng của Chương Đình lật đật chạy tới, “Công tử, lão gia gửi thư gấp đến, mời ngài mau quay về.”

Chương Đình vừa nghe, cơn giận dữ tạm thời biến mất, Chương Hạc Thư là người điềm tĩnh, rất ít khi viết thư gấp, hắn nhìn Khúc Mậu, bụng nghĩ không quản nữa, bao giờ hồi kinh sẽ tố cáo sau, đoạn xoay người đi ra khỏi viện, hạ giọng hỏi: “Trong thư phụ thân nói gì?”

“Lão gia không nói rõ, chỉ bảo triều đình đã phái Phong Nguyên Tướng quân đến Lăng Xuyên để thị sát mỏ khoáng, dặn công tử tạm thời ở lại Đông An, đợi Phong Nguyên Tướng quân đến thì giúp điều tra một vị đại nhân đã mất tích từ mấy năm trước, vị đại nhân kia có liên quan tới khu mỏ, hình như là họ… À, họ Sầm…”

Khúc Mậu nhìn theo bóng lưng Chương Đình dần rời xa, thong thả quay vào nhà, nhưng hắn cũng không còn tâm trạng nghe hát sau chuyện vừa rồi nữa, bèn đuổi nữ tì bà đi, rót mấy cốc rượu uống một mình, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã kéo đến, hắn lê mình vào phòng ngủ, buông tay nằm vật ra giường, đang định đánh một giấc thì nghe thấy Vưu Thiệu nói: “Ngũ gia, vậy sáng mai giờ Mão tiểu nhân đến gọi ngài nhé?”

Khúc Mậu nhướn mày: “Việc gì gọi ta dậy sớm thế?”

Vưu Thiệu cởi ủng cho Khúc Mậu, “Ngũ gia ngài quên rồi à? Hôm trước ngài bị mất tranh ở Thuận An Các, Tề đại nhân nói sẽ tìm giúp ngài, mấy lần mời ngài đến lấy lời khai nhưng ngài đều từ chối do bận tìm tượng điêu khắc, đã trễ lắm rồi, ngày mai không thể trì hoãn được nữa đâu.”

Khúc Mậu miễn cưỡng mở mắt, nghĩ một hồi lại ảo não nhắm mắt, “Ôi chao, giờ Mão sớm quá, không dậy nổi. Tứ cảnh đồ gì gì đó, cha ta có rồi, biếu thêm bộ nữa chưa chắc ông ấy đã ưng. Ta thấy có vẻ Thanh Chấp rất thích bộ tranh đó, ngày mai ngươi đi nói với Tề châu doãn là bao giờ tìm được tranh thì đưa cho Tiểu Chiêu vương, coi như Khúc gia gia mua tặng cậu ấy.”

Vưu Thiệu đáp: “Tiểu nhân đâu dám nói thế, Ngũ gia phải đích thân đến châu phủ đánh tiếng mới được chứ.”

Nhưng hắn nói xong lại không nghe thấy chủ nhân có động tĩnh gì, Vưu Thiệu ngoái đầu nhìn, chưa gì mà Khúc gia gia nhà hắn đã ngáy khò.

***

Khúc Mậu ngủ thẳng đến trưa hôm sau mới dậy, quá ngọ đi bộ đến bờ sông ăn chút đồ lót dạ, đợi hoàng hôn buông mới ngồi xe ngựa chậm rãi đi tới châu nha.

Có vẻ quan viên châu nha không ngờ hôm nay Khúc Mậu sẽ đến, một tư lại tiến lên chào hỏi, “Khúc Hiệu úy tới có việc gì không ạ? Thật là không khéo, cả Tề đại nhân lẫn Tống đại nhân đều đã đi vắng.”

Tề Văn Bách là vị Châu doãn vô cùng cần cù, bình thường trời chưa tối sẽ không rời nha môn, nhưng bây giờ trời hẵng còn sáng mà ông ta lại không có mặt.

Tư lại như nhìn thấu thắc mắc của Khúc Mậu, bèn giải thích: “Tề đại nhân và Tống đại nhân đến phố Lưu Chương rồi ạ, hình như bên đó đang ồn ào án tranh giả gì đấy, bắt được cả người lẫn tang vật.”

Khúc Mậu “à” một tiếng, nhưng Vưu Thiệu lại càng thắc mắc hơn: “Nếu đã là án, tại sao không áp giải nhân chứng nghi phạm về nha môn mà phải phiền hai vị đại nhân đích thân đi?”

Vừa rồi tư lại ngại quan hệ giữa Khúc Mậu và Tạ Dung Dữ nên không nói rõ, giờ nghe hỏi vậy đành phải thành thật đáp: “Vụ án này do Huyền Ưng Ti phá, nghe bảo Chiêu vương điện hạ cũng tình cờ có mặt ở phố Lưu Chương.”

Nghe nói Tạ Dung Dữ đang ở phố Lưu Chương, Khúc Mậu lấy làm mừng, án iếc gì cũng được sất, dạo gần đây hắn chán cực kỳ, đang rầu vì không có chuyện gì vui, thế là quay về xe ngựa, dặn, “Đi hóng chuyện nào.”

Nhưng phố Lưu Chương không hỗn loạn như hắn tưởng, bách tính đến xem đều bị quan sai ngăn cản bên ngoài, không rõ là có chuyện gì. Đi vào trong, thấy vài ba Huyền Ưng vệ đứng trước một cửa tiệm tên là Điểm Mặc Trai, ngoài Tề Châu doãn và Tống trưởng lại ra, cả Doãn Trì lẫn Doãn Uyển cũng có mặt.

Ông chủ Trịnh của Thuận An Các mới được mời tới, lúc này đang cầm một bức tranh trong tay, cẩn thận kiểm nghiệm. Một lúc sau ông ta cuộn tranh lại, dâng lên Tạ Dung Dữ, “Bẩm quan gia, bức tranh này đúng là đã mô phỏng bức Tây sơn tê hà lưu cảnh của Đông Trai tiên sinh, người bắt chước có kỹ thuật vô cùng tài tình, nhưng chỉ giống bề ngoài chứ không mô phỏng được cái thần, chỉ cần kiểm tra kỹ sẽ không khó để phân biệt thật giả.”

Tạ Dung Dữ gật đầu, nhận lấy bức tranh.

Ông chủ Mã của Điểm Mặc Trai run rẩy đầu gối, khuỵu xuống đất, “Quan gia, cầu xin quan gia điều tra rõ, tiểu nhân thật sự bị oan!”

Kể ra hắn cũng quá xúi quẩy, hôm qua hắn mới nhận được một vụ làm ăn, người bán tranh nói trong tay mình có bản gốc bức Tây sơn tê hà lưu cảnh của Đông Trai tiên sinh, muốn hắn ra giá. Ông chủ Mã không có mắt nhìn bằng ông chủ Trịnh, không phân biệt được thật giả, lại không muốn bỏ qua vụ làm ăn này – mấy hôm trước trong hội thi họa, một bức mô phỏng Tứ cảnh đồ được bán với giá cao ngất ngưởng đã đồn ầm khắp phố Lưu Chương. Thế là ông chủ Mã bảo người bán tạm thời để tranh lại, đợi hắn mời người kiểm nghiệm rồi hẵng định giá, ai dè người nghiệm tranh còn chưa tới thì khách đã đến rồi. Khách nói muốn chi ngàn vàng mua tranh của Đông Trai tiên sinh, không cần gì khác, ông chủ Mã bị ma xui quỷ khiến, cắn răng bán luôn bức Tây sơn tê hà lưu cảnh. Ai dè mới sang hôm sau, khách hàng đã trả lại tranh, nói mình mua phải hàng giả, không những muốn ông chủ Mã hoàn tiền mà còn muốn kiện hắn lên quan phủ.

Đúng lúc Tạ Dung Dữ cũng đang có mặt ở phố Lưu Chương, nghe chuyện này, y lệnh cho Huyền Ưng vệ bao vây Điểm Mặc Trai, cử người đến châu nha mời hai người Tề Tống, còn anh em Doãn Trì Doãn Uyển cũng được Huyền Ưng vệ mời đến.

Ông chủ Mã khóc lóc khai, “Người bán tranh tự xưng là Sấu Thạch, để lại tranh rồi không thấy tới nữa, khéo nghe được phong thanh nên đã bỏ trốn, nếu quan gia không tin, có thể kiểm tra sổ sách trong cửa hàng.”

Tạ Dung Dữ chỉ hỏi ông chủ Trịnh, “Có phải mấy năm trước, từng có một họa sĩ tên Sấu Thạch gửi bán tranh ở quý các?”

Vì Tạ Dung Dữ mới hỏi thăm Thuận An Các chuyện này nên ông chủ Trịnh vẫn còn ấn tượng, gật đầu lia lịa, “Có, có.” Vừa nói vừa lệnh tiểu nhị quay về các lấy sổ sách năm đó đến.

Tạ Dung Dữ đối chiếu sổ sách, lại nói, “Tống trưởng lại, trước khi Sầm Tuyết Minh mất tích đã từng sưu tầm tranh của Sấu Thạch, cũng là tranh mô phỏng phong cách của Đông Trai, ngươi còn nhớ chuyện này không?”

Chính Tống trưởng lại là người dẫn đường cho mọi người đến nhà cũ của Sầm Tuyết Minh lục soát tranh vẽ, ông nhìn Tề Châu doãn, đáp, “Bẩm điện hạ, hạ quan vẫn còn nhớ ạ.”

Tạ Dung Dữ không hỏi thêm nữa, chỉ nói với Vệ Quyết: “Bắt người lại.”

Vệ Quyết chắp tay đáp vâng, hai Huyền Ưng Ti lập tức đến bên cạnh Doãn Trì, ghì hắn xuống đất.

Có vẻ Doãn Trì không hiểu vì sao mình được mời đến, giờ đột ngột bị bắt giam lại càng thêm khó hiểu, hắn nhìn Tạ Dung Dữ, “Vương gia ngài… ngài có ý gì vậy?”

Vệ Quyết nói: “Huyền Ưng Ti đã có bằng chứng, Doãn Nhị thiếu gia chính là họa sĩ Sấu Thạch đã mô phỏng tranh của Đông Trai hồi ấy. Chứng cứ thế nào Huyền Ưng Ti không tiện tiết lộ tại đây, nhưng nếu trước mắt ngươi dám dùng hàng giả để mưu lợi, thì chỉ có thể mời Doãn Nhị thiếu gia đi cùng bọn ta một chuyến.”

Doãn Trì nghe thế bèn thở phào, hắn nói: “Vậy thì vương gia đã hiểu lầm rồi, hồi học vẽ, Nguyệt Chương không bắt chước phong cách của Đông Trai, Nguyệt Chương chịu ơn của Thẩm tiên sinh, phong cách vẽ của Đông Trai rất khó lường, không phải bậc thầy hội họa trời sinh thì khó mà đạt đến sự uyên thâm, Nguyệt Chương chỉ vẽ tranh thực tế, học theo các tiền bối Thủy Tùng hay Đình Mai cư sĩ, việc này chỉ cần vương gia xem qua tranh của Nguyệt Chương khắc biết.”

Vệ Quyết nói: “Những lời này, đợi Doãn Nhị thiếu gia theo bọn ta về nha môn, đích thân đối chiếu bằng chứng rồi hẵng nói.” Hắn dừng lại, “Dù gì Doãn Nhị thiếu gia cũng đã từng dùng tên Sấu Thạch để bán tranh, Huyền Ưng Ti vẫn cần phải đối chứng.”

Có vẻ Doãn Trì rất tin tưởng Tạ Dung Dữ, lập tức gật đầu: “Cũng được, vậy Nguyệt Chương tạm theo vương gia về nha môn, có hiểu lầm hay không một người rất khó giải thích, nếu có người đối chiếu, chắc hẳn sẽ rõ ngay thôi.” Đoạn, hắn ngoái đầu lại, thấy Doãn Uyển đang nhìn mình đầy lo lắng, bèn an ủi, “Muội yên tâm, huynh sẽ ổn thôi, muội về nhà nói với cha mẹ một tiếng, bảo huynh có chuyện phải đến nha môn nên sẽ về trễ, để cha mẹ khỏi chờ huynh.”

Hắn đã ngoan ngoãn phối hợp thì Vệ Quyết cũng không dùng trọng hình nữa, sai người đưa hắn lên xe ngựa, áp giải về châu nha cùng với ông chủ Điểm Mặc Trai.

Doãn Uyển đứng trên con phố dài, nhìn Huyền Ưng vệ và nha sai nghênh ngang rời đi, nàng ta xoắn khăn chần chừ một hồi, đoạn quay gót xoay người.

Doãn phủ nằm ở phía đông phố Lưu Chương, nhưng khi rời phố Lưu Chương, Doãn Uyển lại không do dự mà rẽ trái, bước chân nàng ta ngày một nhanh, gần như biến thành chạy, gương mặt non nớt đỏ bừng, đôi mắt trong trẻo lộ rõ sự hoảng hốt.

Nàng ta cũng đang chạy đến châu nha, băng qua ngõ hẻm, né cửa chính nha môn, đi đến trước cửa hông nằm phía tây, lấy ra lệnh bài sẫm màu trong túi giao cho lính gác, năn nỉ, “Quan gia, tôi muốn vào gặp người.”

Hai gã lính gác nhìn lệnh bài rồi lại nhìn nhau, cuối cùng cho phép, “Vào đi.”

Doãn Uyển gật đầu, đi vào cửa hông, băng qua một con đường nhỏ đi tới trước căn phòng đang thắp đèn, đập cửa gọi: “Nhạc tiền bối, Nhạc tiền bối, ngài có ở trong đó không? Có chuyện xảy ra rồi.”

Một lúc sau, trong phòng vang lên giọng nói thong dong, “Có chuyện gì.”

Doãn Uyển nghe thấy tiếng, biết Nhạc Ngư Thất đang ở trong phòng, lập tức đẩy cửa ra nói: “Nhạc tiền bối, Nhị ca của tôi bị hiểu lầm là Sấu Thạch, giờ đã bị quan phủ bắt về nha môn để thẩm vấn.” Nàng ta c4n môi dưới, khóe mắt dần ửng đỏ, “Là tôi… đã hại Nhị ca.”

Nhạc Ngư Thất *chậc* một tiếng, “Ta còn tưởng là gì, hóa ra chỉ là chút chuyện cỏn con này.” Ông ta xoay mình ngồi dậy, bước ra ngoài phòng, “Đi, đi xem thế nào.” Lại hỏi, “Vì sao Nhị ca nhà ngươi lại bị bắt? Tề Văn Bách không can thiệp à?”

“Là Huyền Ưng Ti bắt người, Tề đại nhân không làm gì được.” Doãn Uyển nói, “Hình như trên phố xuất hiện tranh mô phỏng của Đông Trai tiên sinh, Huyền Ưng Ti hiểu lầm do… do Sấu Thạch vẽ, nghi ngờ sang Nhị ca.”

“Tranh mô phỏng?” Nhạc Ngư Thất dừng bước.

Ông nghĩ ngợi, đột nhiên la lên: “Tiêu rồi, ngươi mắc bẫy rồi.”

Đó là đầu mùa hè khi hoàng hôn vừa tắt, màn đêm mờ ảo rải đầy đất, Nhạc Ngư Thất còn chưa kịp quay về phòng thì đột nhiên, một bóng cáo ráo xuất hiện trước cửa.

Giọng của Tạ Dung Dữ nhẹ nhàng đưa tới, “Chẳng hay tiền bối là cao nhân phương nào, cớ gì lại muốn trộm ảnh nền của bộ Sơn vũ tứ cảnh đồ?”

Nhạc Ngư Thất chắp tay đứng giữa sân, không trả lời.

Bốn phía không ánh sáng, cả ông và Tạ Dung Dữ như bị bóng đêm nhấn chìm, chẳng thể nhìn rõ đối phương.

Tạ Dung Dữ nói: “Hay là, tiền bối có thể để Doãn Tứ tiểu thư đang nóng lòng muốn cứu anh trai đây đến nha môn một chuyến được không, nếu cứ lần lữa, Huyền Ưng Ti hàm oan người ta cũng không hay đâu.” Y dừng lại, đoạn nhìn sang Doãn Uyển, “Họa sĩ Sấu Thạch, ta nói đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment