Thanh Vân Đài

Chương 156

Khúc Mậu ngẫm nghĩ, đoạn vỗ bàn cái rầm, “Ta biết ngay mà! Chắc chắn tên Chương Lan Nhược đã giở trò rồi. Bảo sao ta thấy lạ, chuyện của Xu Mật Viện liên quan gì tới Công bộ Thị lang như hắn? Hắn đến Lăng Xuyên là để giám sát việc xây dựng Tiển Khâm Đài, cho nên chỉ cần có dính dáng tới Tiển Khâm Đài, hắn tất có thể dùng danh nghĩa khâm sai trợ giúp điều tra, danh ngôn chính thuận ở lại Đông An làm biếng!”

Hễ nhắc đến Chương Đình là Khúc Mậu không cần biết công vụ phức tạp rắc rối ra sao, hắn bảo: “Cậu nói rõ xem rốt cuộc vụ án này thế nào, ta sẽ về thăm dò Chương Lan Nhược giúp cậu.”

Tạ Dung Dữ gật đầu, sau đó kể ra chuyện của Sầm Tuyết Minh, Thẩm Lan và những chuyện khác. Khúc Mậu càng nghe càng phẫn nộ, lúc rời đi, dưới chân như có tia lửa tóe lên.

Tạ Dung Dữ nhìn theo bóng lưng Khúc Mậu, gọi một Huyền Ưng vệ đến, “Đi theo cậu ta đến dinh quan nghe ngóng, có tin gì thì về bẩm báo ta biết.”

***

Trong dinh quan, Phong Nguyên đang “được” Chương Đình trình bày chi tiết lớn nhỏ của vụ án khu mỏ, ông ta vốn là dân nhà võ, chỉ quen va chạm đao thương chứ nào biết đào sâu tra án, trong lòng sốt ruột, lập tức nói với Chương Đình, “Hay là vầy, chúng ta chia làm hai hướng, cậu điều tra manh mối ở đây, còn ta ghé Mông Sơn Doanh một chuyến, phái binh mã đến khu mỏ Chi Khê rồi tính tiếp…”

Vẫn chưa rõ tung tích của Sầm Tuyết Minh ra sao, lại thêm Tiểu Chiêu vương đang dồn ép từng bước, ông ta không dám chậm trễ khắc nào, vừa dứt lời là đứng dậy rời đi.

Nhưng còn chưa ra đến giữa sân thì đã thấy Khúc Mậu xuất hiện.

Thời tiết hôm nay oi bức nóng nực, Khúc Mậu còn chạy đi chạy lại mấy chuyến nên mặt mày đỏ bừng, vừa đến chỗ của Chương Đình là đi thẳng vào phòng khách, không khách khí cầm chung trà lên uống cạn một hơi rồi ngồi phịch xuống ghế, cười lạnh nhìn Chương Đình, “Bận lắm hả?”

Chương Đình sầm mặt.

Người hầu nhanh chóng tiến vào, thay mới nước trà đã bị Khúc Mậu uống hết.

“Khúc Đình Lam, hiện tại bổn quan đang bận công vụ, ngươi có chuyện gì thì nói nhanh, còn nếu không có, khuyên ngươi đừng làm chuyện xấu hổ mất mặt ở đây.”

Khúc Mậu *xì* một tiếng khinh bỉ, cười khẩy, “Thì sao, ngươi được quyền bịa đặt tội danh cho sĩ tử, lấy danh tra án để ở lại Đông An, còn ta không được phép tham gia hả? Chương Lan Nhược, hay ngươi dạy ta đi, dạy ta cách có thể quang minh chính đại trốn việc như ngươi đi?”

Chương Đình không biết Khúc Mậu đang nói lung tung cái gì, mà hắn cũngchẳng quan tâm, “Vưu Thiệu, đưa thiếu gia nhà ngươi về đi.”

Khúc Mậu đứng dậy, giũ mạnh tay áo, quan sát Chương Đình, “Ngươi không nhận đúng không? Trên đường tới đây ta đã hỏi thăm rõ rồi, vụ án mà ngươi đang điều tra có liên quan đến một khu mỏ, vì sao ngươi lại điều tra, là bởi vì ngươi đã liên hệ vụ án này với một người ở phủ Đông An ngày xưa, tên là Sầm Tuyết Minh. Hiện giờ Sầm Tuyết Minh đang mất tích, ngươi cảm thấy việc gã ta mất tích có liên quan đến sĩ tử từng lên Tiển Khâm Đài, nên ngươi mới danh ngôn chính thuận ở lại Đông An tra án.”

Chương Đình bất giác nhìn sang Phong Nguyên.

Phong Nguyên cũng ngạc nhiên, ông ta có tiết lộ gì với Khúc ngũ gia đâu.

Chương Đình cau mày, Phong Nguyên không nói, vậy Khúc Mậu nghe được tin tức này ở đâu?

Nhưng Chương Đình không định giải thích với Khúc Mậu, chỉ bảo: “Án của triều đình tự triều đình có cách xử lý, Khúc Đình Lam, bình thường ngươi đã không quan tâm chính sự, giờ lại ở chỗ ta ăn nói lung tung, có sức lực ấy thì tự đi kiểm điểm xem bản thân có phạm vào tội không làm tròn trách nhiệm hay không.”

“Ta ăn nói lung tung?” Khúc Mậu tất có chuẩn bị, thong thả vặc lại Chương Đình, “Ta hỏi ngươi, có thật các ngươi đang điều tra vụ án khu mỏ không? Hay ngoài sáng mượn cớ tra án, thực chất là tìm kiếm gã họ Sầm kia? Ta không sợ nói ngươi biết, họ Sầm mà ngươi tìm vướng vào một vụ án ở Thượng Khê, bây giờ không phải ngươi đang lợi dụng gã để hất chậu nước bẩn lên đầu Thẩm Lan hả?”

Chương Đình ngạc nhiên, “Sầm Tuyết Minh vướng vào một vụ án ở Thượng Khê?”

Vì sao hắn không nghe ai nói đến chuyện này.

Phong Nguyên lật đật ra mặt, “Dĩ nhiên bọn ta đang điều tra vụ án khu mỏ rồi. Mấy trăm binh mã ở Mông Sơn Doanh đang đợi để đến khu mỏ đây, vừa rồi Chương đại nhân còn thúc giục lão phu mau dẫn binh đi đấy.”

Quan hệ giữa ba người họ rất vi diệu, Chương Đình vốn là Thị lang tam phẩm, Phong Nguyên còn là tướng quân tứ phẩm, hà tất phải để ý đến một Hiệu úy nhỏ bé, nhưng Khúc Mậu và Chương Đình lớn lên cùng nhau, mà cha của Khúc Mậu còn là chủ tử của Phong Nguyên.

Khúc Mậu *chậc* một tiếng, “Cái gì mà phái binh đến khu mỏ, ta thấy mấy người tung chiêu hỏa mù thì có, mới nãy mấy người nói mình đang bàn chính sự, thực chất là bàn cách để tìm ra Sầm Tuyết Minh đúng không?”

Chương Đình không trả lời.

Khúc Mậu nhìn hắn, biết hắn bị mình nói trúng tim đen thì cực kỳ đắc ý, đến nỗi cơn giận lúc tới đây cũng tan biến, “Được rồi, dù gì chuyện Sầm Tuyết Minh mất tích cũng không đơn giản, năm xưa Thẩm Lan chết oan, vì tư tâm nên ngươi mới tiếp nhận vụ án để ở lại Đông An trốn việc, thôi thì ta cũng không vạch trần ngươi, nhưng nếu ngươi đã biết Thẩm Lan bị oan, ta khuyên ngươi hành sự đừng có quá tuyệt tình, mấy bức danh họa mà ông ta để lại như Tứ cảnh đồ gì đấy rốt cuộc đã đi đâu, hay ngươi mở một mắt nhắm một mắt, đừng truy xét chuyện đó nữa?”

Hiếm khi Khúc Mậu ở trên cơ Chương Đình một lần, thấy hắn ta vẫn im lặng thì coi như hắn đã ngầm đồng ý, sẽ không lấy lại Tứ cảnh đồ, thế là hài lòng giũ áo, dẫn Vưu Thiệu rời đi.

Bầu không khí im ắng bao trùm phòng khách.

Khúc Mậu có thể không biết rốt cuộc mình đã nói gì, nhưng Chương Đình lại hiểu rất rõ.

Sầm Tuyết Minh vướng vào một vụ án ở Thượng Khê, cái chết của sĩ tử Thẩm Lan cũng quá kỳ lạ, mà lần này Phong Nguyên đến đây rõ ràng là để điều tra hai người bọn họ, lẽ nào mục đích của Phong Nguyên thực sự có liên quan tới Tiển Khâm Đài?

Nếu đúng như vậy, phụ thân có biết nội tình khi gửi thư bảo mình hỗ trợ Phong Nguyên không?

Thấy Chương Đình sầm mặt lạnh, Phong Nguyên biết hắn đang suy tư những lời Khúc Mậu nói, ông ta không rõ phải giải thích thế nào, cứ ấp úng chần chừ, cuối cùng lại thấy Chương Đình mở miệng trước, “Không phải tướng quân đang vội điều binh sao? Thời giờ không còn sớm, tướng quân hãy mau đến Mông Sơn Doanh đi, những chuyện khác đợi ta sắp xếp lại manh mối rồi bàn sau.”

Chương Đình thở phào, bụng nghĩ thôi thì từ từ cũng được, chứ chuyện lớn như vậy, ông ta cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, bèn đáp: “Được, vậy lão phu đi trước.”

***

Sau khi Phong Nguyên rời đi, Chương Đình ngồi một mình trong phòng khách rất lâu, nắng sau trưa xuyên qua khung cửa, chiếu sáng cả can phòng, làm đôi mắt dài hẹp của Chương Đình càng trở nên sâu hoắm.

Một lúc sau, hắn gọi người hầu tới, “Đi hỏi xem hôm nay Khúc Đình Lam đã đi đâu.”

Không khó để biết hướng đi của Khúc Mậu, người hầu nhanh chóng quay về, “Bẩm công tử, hôm nay Khúc Ngũ công tử đến chỗ Tiểu Chiêu vương ạ.”

Chương Đình ngẩn ra, “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, ta muốn ở lại đây một lúc nữa.”

Khúc Đình Lam là kẻ bất tài, không bao giờ nhúng tay vào công vụ, cho nên, vụ án khu mỏ hay những manh mối liên quan đến Sầm Tuyết Minh và Thẩm Lan, chắc chắn do Tiểu Chiêu vương nói cho hắn biết.

Tiểu Chiêu vương đến Thượng Khê để điều tra nội tình Tiển Khâm Đài sập, cụ thể tra gì hắn không rõ. Nhưng Chương Đình có nghe nói, cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố ở Thượng Khê năm xưa hay vụ bạo loạn ở Thượng Khê đợt trước đều có liên quan đến Tiển Khâm Đài.

Khúc Đình Lam nói Sầm Tuyết Minh vướng vào một vụ án ở Thượng Khê.

Có phải điều này chứng minh, Huyện lệnh và sư gia Thượng Khê đã chết, cùng với rất nhiều sơn tặc chết oan đều có liên quan tới Sầm Tuyết Minh?

Nếu như thế, vì sao Phong Nguyên còn muốn tìm người này? Vì sao phụ thân lại bảo mình giúp Phong Nguyên tìm người này?

Chẳng lẽ… Khúc hầu và phụ thân, cũng có liên quan đến Tiển Khâm Đài năm xưa?

Nhưng… vì cớ gì? Chương Đình nghĩ.

Phụ thân là người chính trực kỉ luật, vì sao phải nhúng tay vào vụ án này? Ngày xưa con đường làm quan của phụ thân đầy chông gai trắc trở, nhờ bản thân nỗ lực cố gắng mới đậu Tiến sĩ, ai dè lại bị dòng họ đẩy ra gánh tội thay cho một người ở chi chính, mất mấy năm mới có thể gột rửa oan khuất. Kể từ đó phụ thân rất hận chuyện bất công, vạch rõ giới hạn với gia tộc Chương thị, thậm chí còn không màng đến thân phận thế gia, nhiều lần đứng ra minh oan cho sĩ tử hàn vi. Người như phụ thân sao nay lại lội xuống vũng bùn ấy? Cho dù tình thế trong có rối ren khó giữ mình đến đâu, nhưng ít nhất cũng phải có nguyên tắc và giới hạn cuối chứ.

Chương Đình lắc đầu, hắn nghĩ, có thể mình hiểu lầm rồi, có khi phụ thân còn chẳng hay biết gì. Chuyện lớn như vậy, sao bản thân lại tự tiện suy đoán với tầm nhìn hạn hẹp thế được?

Chương Đìnhbước ra khỏi phòng khách, đi tới thư phòng, căn dặn tùy tùng, “Chuẩn bị bút mực, ta có thư khẩn gửi về kinh thành.”

Tùy tùng lại hỏi: “Công tử muốn viết thư gửi lão gia ạ?” Hắn nhanh nhảu nói, “Công tử, hiện giờ lão gia không ở kinh thành đâu, hình như đến Trung Châu rồi.”

Chương Đình khựng bước, lòng nặng nề, “Từ lúc nào?”

“Khoảng nửa tháng trước ạ.” Tùy tùng đáp, “Tiểu nhân cũng chỉ mới nhận được tin sáng nay.”

Tuy Chương Hạc Thư quản chưởng quân vụ nhưng phó sứ Xu Mật Viện lại chỉ là văn sai, bình thường không hay rời kinh, thế mà bây giờ phụ thân lại đến Trung Châu, điều này có nghĩa gì?

Cảm giác bất an ngày một lớn dần, trong lòng như có tảng đá chực chờ rơi xuống, đập hắn tan xương nát thịt. Hắn nhớ đến dáng vẻ muốn nói lại thôi của Phong Nguyên lúc nãy, lập tức nói với tùy tùng: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi gặp Phong Nguyên tướng quân.”

Phong Nguyên đang trên đường tới Mông Sơn Doanh.

Bị Khúc Mậu đâm ngang phá rối khiến ông ta cảm thấy bất an, cho nên đi đường không quá nhanh, vừa mới ra khỏi thành thì nghe thấy sau lưng vọng đến tiếng ngựa phi, là Chương Đình đánh ngựa đuổi theo.

Hoàng hôn vừa buông, Chương Đình nhanh chóng siết cương dừng ngựa, hỏi thẳng, “Phong Nguyên tướng quân, ta muốn biết sự thật.”

Phong Nguyên líu lưỡi, “Sự… sự thật gì chứ?”

Tuấn mã đi lòng vòng tại chỗ, Chương Đình nhìn chằm chằm Phong Nguyên, “Ông đến Đông An là vì muốn tìm Sầm Tuyết Minh đúng không? Nếu ta đoán không sai, bây giờ Tiểu Chiêu vương cũng đang tìm Sầm Tuyết Minh, vì sao bọn ông lại đối đầu với Tiểu Chiêu vương? Có phải Tiển Khâm Đài sập năm ấy có liên quan đến các ông không? Còn nữa, phụ thân ta… có phải cũng tham gia vào vụ án này?”

Phong Nguyên bị một tràng câu hỏi làm cho á khẩu.

Khúc Bất Duy đã dặn ông ta không được tiết lộ điều gì với Chương Đình.

Nhưng Chương Lan Nhược đâu phải tiểu tử lên ba, dễ dàng bị lừa bởi đôi câu vài lời. Hắn là Công bộ Thị lang, làm quan trong triều đã lâu, chỉ cần một ngọn gió thổi một cọng cỏ lay cũng có thể nhìn ra manh mối, bây giờ còn bị Khúc Đình Lam quậy cho một trận như thế, những gì nên nghe hay không nên nghe đều lọt cả vào tai, nào có thể lừa nổi nữa?

Phong Nguyên thở một hơi thật dài, thôi, nói đơn giản vậy, “Thực ra nếu xét kỹ thì chuyện này không liên quan nhiều tới Chương đại nhân, chuyện là năm ấy triều đình xây dựng Tiển Khâm Đài, tình cờ trong tay Chương đại nhân có danh sách những người lên đài…”



***

Màn đêm buông, Chương Đình mới từ ngoài thành quay về.

Hắn không biết mình cưỡi ngựa về dinh quan thế nào, cũng không nhớ bản thân xuống ngựa ra sao, tùy tùng đi lên nghênh đón, hình như hắn có nghe mà cũng như không nghe rõ, trong đầu chỉ toàn những lời Phong Nguyên vừa nói.

Kỳ thật Phong Nguyên nói rất đơn giản, thậm chí ông ta còn không nói nhiều về vụ án Thượng Khê, chỉ bảo năm xưa nhờ một vụ việc mà phụ thân hắn tình cờ có được danh sách lên Tiển Khâm Đài, sau đó Khúc Bất Duy nảy sinh lòng tham, muốn bán ba bốn suất, nhưng đã bị phụ thân ngăn cản. Bây giờ Tiểu Chiêu vương đang điều tra lý do Tiển Khâm Đài sập, vô tình lôi vụ án này ra, Khúc Bất Duy muốn xóa bỏ tội chứng nên Chương Hạc Thư mới bảo mình hỗ trợ.

Phong Nguyên còn nói, dù là Chương Hạc Thư hay Khúc Bất Duy, bọn họ đều không liên quan chút nào đến chuyện Tiển Khâm Đài sập, hai người họ vẫn hi vọng Tiển Khâm Đài được hoàn thành, chẳng qua Huyền Ưng Ti điều tra sai hướng mà thôi.

Tuy Phong Nguyên nói khó hiểu, nhưng Chương Đình có thể nghe rõ.

Rõ ràng tới nỗi hắn không dám đào sâu suy nghĩ, không dám nghĩ sơn tặc núi Trúc Cố đã chết thế nào, lý do thực sự đằng sau vụ bạo loạn Thượng Khê mà mình giải quyết.

Hắn cũng không dám vào phòng, hắn cảm thấy đống hồ sơ mà mình đang giữ đã hóa thành yêu ma quấn lấy người phụ thân, muốn kéo cả hắn vào cơn ác mộng.

Hắn cứ đứng đực giữa sân, thầm nhủ, tốt nhất vẫn nên đến Trung Châu một chuyến, đích thân hỏi rõ phụ thân.

Có khi nào Phong Nguyên đã lừa hắn không? Nhỡ đâu phụ thân chẳng dính dáng gì đến Tiển Khâm Đài thì sao? Không chừng phụ thân còn chẳng hay biết gì?

Dù lúc nào hắn vẫn luôn tin tưởng phụ thân mình.

“Lan Nhược.”

Không biết Chương Đình đã đứng trong sân bao lâu, cho tới khi sau lưng vang lên tiếng gọi ôn tồn.

Chương Đình hít thật sâu, quay người lại, cảm xúc ngoài mặt đã bị che giấu, “Vong Trần có chuyện gì à?”

Không rõ Trương Viễn Tụ đến từ lúc nào, Bạch Tuyền cũng đi theo.

“Hồi sáng nghe thấy tiếng cãi cọ ở chỗ của huynh, vì Phong Nguyên tướng quân cũng có mặt nên ta không tiện ghé sang, huynh…” Trương Viễn Tụ nhìn Chương Đình, tuy hắn đã che giấu rất tốt nhưng Trương Viễn Tụ vẫn có thể nhìn ra sự hốt hoảng nơi đáy mắt, “Huynh không sao chứ?”

Chương Đình lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Không sao, chỉ là… có hơi mệt.”

Giọng Trương Viễn Tụ nhẹ nhàng như làn gió mát, “Có phải vì chưa tìm được tung tích của Sầm Tuyết Minh không?” Y dừng một lúc, “Nhắc đến thật xấu hổ, trước đó ta đã nói sẽ giúp Lan Nhược tìm vị Thông phán họ Sầm này, nhưng bận quá nên vẫn chưa giúp gì được.”

Chương Đình đáp: “Không sao, Vong Trần đừng để ý.”

Trương Viễn Tụ thấy hắn không có tâm trạng, bèn nói: “Được, vậy Lan Nhược huynh nghỉ ngơi sớm, ta về đây.”

Nói đoạn, y xoay người toan rời đi.

“Vong Trần.”

Chương Đình nhìn bóng lưng của Trương Viễn Tụ, gọi lại, “Sầm Tuyết Minh đó… không cần tìm nữa, ta giải quyết chuyện trong tay xong, hai hôm nữa sẽ đến Trung Châu một chuyến, vụ án này… cứ gác lại đi.”

Trương Viễn Tụ nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Chương Đình cũng không nán lại trong sân quá lâu, nhanh chóng quay về phòng.

Trương Viễn Tụ cũng quay về viện, gió đêm lượn lờ, lặng lẽ cuốn đi hơi nóng ban ngày, thổi qua chậu băng đặt xung quanh, thổi phà hơi lạnh khắp cả dinh quan.

Trong màn đêm yên tĩnh, chợt trên không trung truyền đến tiếng chim vỗ cánh, Trương Viễn Tụ ngước mắt nhìn, một con chim cắt dừng chân trên mái nhà.

Bạch Tuyền cũng thấy con chim đó, trên chân trái của nó còn buộc một ống tre đưa tin, Bạch Tuyền khẽ nói, “Công tử, phía Tào công công có tin.”

Trương Viễn Tụ “ừ” một tiếng, xoay người bước ra thư phòng, nhẹ buông một câu, “Giấy không bọc được lửa, sóng ngầm mạnh dần, sóng cả nổi lên, người dừng chân bên bờ rồi cũng bị cuốn vào.”

Y đi tới cạnh bàn, lấy một mảnh giấy trắng đã được cắt nhỏ, “Lấy thư đi.”

Chim cắt được huấn luyện rất tốt, khi Trương Viễn Tụ viết thư hồi âm thì nó ăn thóc lúa trên tay Bạch Tuyền, thoạt nhìn ngoan ngoãn không giống ác điểu chút nào.

Chẳng mấy chốc Trương Viễn Tụ đã viết thư hồi âm xong, đưa mảnh giấy cho Bạch Tuyền, “Chương Hạc Thư sắp tới Trung Châu à?”

“Bẩm cậu, có lẽ cũng đến được hai hôm rồi.”

Trương Viễn Tụ nhíu mày nghĩ, “Ngươi đến nha môn xin nghỉ giúp ta, bảo là ta đang đổ bệnh không thể tiếp khách, sau đó quay về thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát đến Trung Châu.”
Bình Luận (0)
Comment